[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 285 : Tần phá hoại
Ngày đăng: 03:23 24/08/19
Đại điện lập tức tối hẳn đi, ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy ánh sao lấp lánh hơn, sao và trăng cùng nhau chiếu sáng. Nếu như ở bên ngoài sẽ là trăng sáng sao thưa thớt thì ở đây trăng và sao cùng điểm khuyết cho nhau khiến trời sao trong điện càng đẹp hơn.
Tần Mục không quay vào trong điện, một lúc sau, đột nhiên sau mặt trăng cũng xuất hiện một cái đầu trâu, hái mặt trăng xuống.
Hai cô gái có phần giận dữ:
"Cái tên phá hoại cảnh đẹp, không biết thưởng thức! Nếu như ở trong điện, dưới ánh sáng trăng sao, ngươi nói vài lời dễ nghe, mật ngọt, chẳng phải sẽ rất lãng mạn sao? Đương nhiên phải đuổi con hồ ly tinh ở bên cạnh đi trước!"
Tiếp theo đó Linh Dục Tú và Tư Vân Hương lại nghe thấy bên ngoài vọng lại tiếng xếp ngói. Bầu trời của đại điện dần biến mất, trên trời thi thoảng lại xuất hiện một cái đầu trâu hái hết sao xuống.
Sao trên bầu trời của đại điện mỗi lúc một ít, sau nửa canh giờ, sao, mặt trăng và mặt trời đều bị Tần Mục tháo xuống.
Hai cô gái chạy ra ngoài điện, trên mặt đất một đống minh châu chất cao như núi, lại còn có hai con mắt khổng lồ, có đồng tử nhưng đã khép lại.
Hai con mắt này cao hơn trượng, cao hơn hai người bọn họ rất nhiều, chất liệu giống như ngọc quý, không giống như mắt thật, chắc là được điêu khắc bằng ngọc quý.
Linh Dục Tú bước tới, nhìn thấy trong con mắt có rất nhiều hoa văn cực kì phức tạp, chắc là vết tích trận pháp.
Mắt đã khép lại, che trận pháp trong mắt thành một đường thẳng màu trắng, không nhìn thấy con ngươi, bên cạnh là hoa văn trạng thái phát tán, giống như hàng vạn tia sáng của mặt trời.
Hai cô gái đưa tay ra sờ, cảm giác mát lạnh, không hề giống với bộ dạng hỏa lực bùng phát ban nãy.
"Ta còn tưởng rằng là mắt Thao Thiết, không ngờ lại được làm bằng đá quý."
Tư Vân Hương có chút thất vọng.
Tần Mục đang đứng làm gì đó ở phía sau một con mắt, đột nhiên con mắt đó hé ra một chút, đồng tử giống như quả hạnh nhân nằm dọc.
Hai cô gái lập tức nhìn thấy trận pháp vô cùng phức tạp đang vận chuyển ở chỗ hé ra giống như một cỗ máy phức tạp do vô số bánh răng hợp thành. Tiếp theo đó trong đồng tử phóng ra luồng lửa khủng khiếp càng lúc càng nóng, nhìn vào có cảm giác mắt mình bị thiêu đốt.
Tư Vân Hương vội vàng kéo Linh Dục Tú né tránh, chỉ nghe phụt một tiếng, một luồng ánh sáng trắng bạc phóng ra từ trong đồng tử, đốt cháy không khí rồi phóng thẳng đi. Những nơi nó đi qua, đá cẩm thạch trên mặt đất lập tức biến thành dung nham, dung nham cũng đang bốc hơi.
Luồng ánh sáng này chiếu rọi lên mấy tấm ngói lưu li, cho dù ngói lưu li có ấn kí phù văn nhưng cũng bị thiêu đốt bốc hơi ngay lập tức.
Linh Dục Tú giật nảy mình:
"Nếu như bị luồng sáng đó chiếu lên người chẳng phải sẽ chết chắc? May mà có Hương thánh nữ kéo ta ra…"
Tần Mục vẫn đang mày mò phía sau con mắt, hai cô gái đi vòng tới, thấy phía sau con mắt là một trận pháp khắc bằng phù văn, không phức tạp nhưng cụ thể là trận pháp gì thì rất khó nhìn ra.
Tần Mục đang dùng nguyên khí của mình để điều chỉnh trận pháp thay đổi.
Cùng với sự điều chỉnh của hắn, đồng tử của con mắt ngọc này dần dần mở ra theo hai bên. Hỏa lực cũng càng lúc càng mạnh giống như ánh sáng mặt trời đổ xuống, đứng phía sau con mắt cũng cảm thấy luồng hơi nóng khủng khiếp đó.
"Các ngươi hãy nhắm mắt lại!"
Sắc mặt Tần Mục nghiêm trọng, trầm giọng nói:
"Ta sẽ mở toàn bộ uy lực của trận pháp ở con mắt này ra, bây giờ chuẩn bị để con mắt khép lại thành một đường dọc, xem uy lực của linh binh này như thế nào."
"Linh binh?"
Hai cô gái sửng sốt, Tần Mục đã điều khiển trận pháp, thu nhỏ con mắt lại, ánh sáng lập tức trở lên sáng vô cùng, Linh Dục Tú và Tư Vân Hương vội vàng nhắm mắt.
Cho dù nhắm mắt lại hai nàng vẫn cảm thấy một luồng ánh sáng khủng khiếp phóng ra, giống như một lưỡi đao ánh sáng, vô cùng sắc bén.
Tần Mục dừng trận pháp lại, chỉ nghe thấy trong con mắt ngọc vọng tới tiếng động ầm ầm, sau đó ánh sáng vụt tắt, hỏa lực xung quanh dần dần tan biến.
Hai cô gái mở mắt ra, trước mặt vẫn có một luồng sáng đen, sáng tới cực điểm liền trở thành màu đen, vì đồng tử của mình đã bị bỏng.
Mặc dù họ không trực tiếp nhìn nhưng ánh sáng trong con mắt ngọc đó vẫn cách lớp mí mắt làm bị thương mắt họ. Cũng may nguyên khí của họ hùng hậu, bị thương một chút cũng có thể tự khôi phục.
Tần Mục bước ra từ phía sau con mắt, ngẩng đầu lên nhìn. Hắn không khỏi ngạc nhiên, chỉ thấy đại điện trước mắt họ bị lưỡi đao ánh sáng của con mắt phóng ra chém đôi ở chính giữa.
Mặc dù đại điện vẫn đứng sừng sững ở đó nhưng không biết khi nào sẽ đổ sụp xuống.
Trên bầu trời của thế giới đáy biển này cũng có một vết đao chém từ trên trời xuống, lá chắn chống đỡ dưới đáy biển cũng nứt một vệt, khiến thế giới đáy biển này bị nước chảy vào.
Tần Mục xoa cằm, có một vài sợi râu bướng bỉnh mọc ra bị hắn túm lấy giật mạnh.
Thiếu niên đau tê tái nhưng không phải đau về mặt xác thịt mà là đau lòng.
Vừa rồi hắn thử uy lực của mắt ngọc, không cẩn thận đánh vỡ lá chắn của thế giới đáy biển kì dị, e rằng mấy ngày nữa thôi nước biển sẽ nhấn chìm nơi này.
Tư Vân Hương nhìn thấy nước từ trên không trung đổ vào đại điện, đại điện vốn kiên cố lập tức phát ra tiếng kêu răng rắc do sức nặng đè xuống. Hai bên đã nghiêng đi, sau hai tiếng động rền vang, tòa đại điện chia làm đôi sập xuống, khói bụi bay mùi mịt, để lộ ra một bộ xương thú khổng lồ.
Đó là xương cốt của Thao Thiết, một bộ xương Thao Thiết thuần huyết cũng bị ánh sáng của Tần Mục chém làm đôi.
Bây giờ đại điện đã sụp đổ, xương Thao Thiết đã lộ ra, to lớn vô cùng.
"Mấy vị thiên vương nói không sai, Tần Mục quả nhiên đi tới đâu phá vỡ tới đó…" Tư Vân Hương lẩm bẩm.
Linh Dục Tú cũng tiếc hùi hụi.
Đây là một tòa thần điện, thế giới đáy biển thần kỳ. Tần Mục loay hoay một lúc liền bị phá hủy.
"Gã chăn trâu kia, ngươi có tên hay không vậy, ta đặt tên cho ngươi, gọi là Phá Hoại, Tần Phá Hoại!"
Linh Dục Tú đề nghị.
Tần Mục vẫn đang đau lòng, nghe nói vậy không khỏi đỏ mặt, giải thích:
"Ta không phải Tần Phá Hoại, ta không phá hoại bừa bãi. Các ngươi đừng nói linh tinh, hủy hoại thanh danh của ta."
Tư Vân Hương nghiến răng cười nhạt nói:
"Ngươi còn có thanh danh sao? Vừa tới Thánh Lâm sơn đã phá hủy Tam Vương Điện."
Linh Dục Tú cười nhạt nói:
"Sĩ Tử Cư của Thái Học Viện cũng bị phá hủy bốn năm lần rồi nhỉ? Cung điện xung quanh Thiên Đàn của hoàng cung cũng bị ngươi dẫn Thiên Ma giáo tới phá hủy rồi nhỉ? Còn nữa, thành Thiên Ba nghe đâu cũng là do ngươi phá hủy! Ngươi xem đi, chúng ta vừa tới đây ngươi liền phá hủy luôn thế giới đáy biển này, thế giới này sững sững ở đây cả mấy vạn năm rồi, ngươi vừa tới liền bị phá hủy!"
Tần Mục rầu rỉ, lẩm bẩm nói:
"Đừng nói linh tinh…"
Hai cô gái chọc ghẹo Tần đại giáo chủ một hồi rồi bước tới trong thần điện đổ nát tìm kiếm những thứ hữu dụng. Một lát sau, Linh Dục Tú vác hai cây cột lớn ra ngoài, đặt trước mặt Tần Mục. Hai cây cột này phải nặng tới mấy vạn cân nhưng đã bị nàng ta nhẹ nhàng vác lên.
Tư Vân Hương khen ngợi:
"Quả nhiên là người béo sức mạnh lớn, ta không bằng Tú công chúa, ta chân yếu tay mềm!"
Linh Dục Tú muốn phát điên, muốn ấn đầu thánh nữ Thiên Ma giáo này xuống đất đánh cho một trận, chỉ có điều có Tần Mục ở bên cạnh nên không dám ra tay, nghiến răng cười nói:
"Đúng vậy, Hương thánh nữ đúng là chân yếu tay mềm, gầy quá, ngực còn chả có tí thịt nào!"
Tư Vân Hương giận dữ, ánh mắt không mấy thân thiện:
"Ta ít tuổi, còn đang dậy thì. Hơn nữa lớn thì có tác dụng gì chứ? Đợi già rồi sẽ chảy xệ xuống cho coi!"
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau rồi quay đi.
"Đại giáo chủ, ngươi xem hai cây cột này có thể luyện chế linh binh không?" Linh Dục Tú dịu dàng nói.
Tần Mục đang kiểm tra con mắt ngọc còn lại, định tìm hiểu rõ ràng sự kì diệu khi vận hành hai con mắt này nên không biết bọn họ đang tranh cãi điều gì.
"Loại kim loại này rất hiếm có. Hình như có pha trộn kim loại khác ở bên trong, dùng mấy loại kim loại trộn lẫn vào với nhau, chất liệu và độ dẻo dai đều mạnh hơn nhiều so với hàn thiết kim tinh."
Tần Mục kiểm tra một lượt hai cây cột, tỏ vẻ kinh ngạc. Các bậc thần thông của Duyên Khang quốc khi luyện chế linh binh thường yêu cầu độ thuần khiết, hai cây cột này ngược lại lại không yêu cầu đột thuần khiết, trong huyền đồng có pha tạp những kim loại khác, làm tăng mạnh độ mạnh và độ dẻo dai.
"Có thể luyện chế được Cửu Long Binh mà ta cần không?"
Linh Dục Tú vội vàng hỏi.
"Có thể!"
Tần Mục vô cùng tự tin nói:
"Kĩ thuật rèn của ta rất tốt, thật đấy!"
Hắn phát động trận pháp của mắt ngọc mặt trời, làm nóng chảy một cây cột đồng, luyện chế trước một chiếc chùy, sau đó bảo Linh Dục Tú phóng hình thái linh binh của mình ra, biểu diễn một lượt toàn bộ những biến hóa của Cửu Long Binh.
Tần Mục trầm ngâm khá lâu, lấy giấy bút ra vẽ một bức hình sau đó bắt đầu luyện chế.
Hai ngày sau, Tần Mục cuối cùng cũng đã rèn được Cửu Long Binh, là chín con rồng, có thể móc vào với nhau thành một đại chùy cũng có thể tách ra, đuôi nối vào nhau hóa thành Cửu Long Thần Hỏa Tráo.
Mình rồng được hắn luyện chế rất mềm mại, khi rèn hắn đã dung hợp Tạo Hóa Linh Công vào trong nên có thể thực hiện rất nhiều biến hóa. Ví dụ như chín con rồng đều dùng kim loại luyện thành nhưng trong người rồng có hơn chín trăm khúc xương, có thể bay trong không trung. Mỗi tấm vảy cũng đều có thể tách rời ra khỏi cá thể rồng, vô cùng sắc bén, hơn nữa lại có thể thu lại.
Ngoài vảy rồng ra, vuốt rồng như móc câu, sắc bén vô cùng, răng rồng như đao, hai râu rồng là dây xích vàng với các mắt móc nối với nhau, rất mềm mại, có thể khóa chặt kẻ khác lại.
Chín con rồng hợp nhất sẽ là một tấm Cửu Long Kim Bích, vảy rồng tổ hợp thành một tấm gương, sau gương là chín chiếc đầu rồng.
Cho dù Tư Vân Hương và Linh Dục Tú không mấy am hiểu về chế tạo nhưng cũng có thể nhận thấy Cửu Long Binh mà Tần Mục luyện chế rất đặc biệt, có kĩ xảo luyện chế cực cao. Cửu Long Binh này chắc chắn sẽ rất thích hợp với Linh Dục Tú.
Linh Dục Tứ hào hứng dùng nguyên khí của mình hóa làm phù văn khắc lên Cửu Long Binh. Dùng nguyên khí của mình để bồi dưỡng, tế luyện một lượt nàng liền cảm thấy thao tác rất thuận tay, có thể biến hóa thành hình thái mà mình muốn bất cứ lúc nào.
"Không tồi!"
Linh Dục Tú khen ngợi hết lời, nói:
"Chăn trâu, tay nghề của ngươi khá lắm, chỉ thua kém Công Bộ thị lang một chút ít thôi."
Tư Vân Hương vô cùng ngưỡng mộ, thi triển hình thái linh binh của mình, một sợi tơ thiên biến vạn hóa xuất hiện, nói:
"Không ngờ kim loại giòn cứng là vậy, luyện xong lại trở lên mềm mại tới thế, việc này không đơn thuần chỉ là rèn sắt thép nữa. Giáo chủ, linh binh của ta tên là Thiên Ty, là kiếm cũng là pháp, mô phỏng kinh văn trong Đại Dục Thiên Ma Kinh của Thiên Thánh giáo. Giáo chủ có thể dùng kim loại luyện thành một sợi tơ mềm mại như vậy không?"
Tần Mục quan sát hình thái linh binh của nàng ta, nhíu mày nói:
"Luyện một thanh kiếm mảnh, nhỏ như tơ tằm thế này, hơn nữa lại cần rèn ra ấn kí pháp thuật ở trên đó, hơi khó đấy. Ta từng học qua nhưng chưa luyện bao giờ. Để ta thử xem."
Thiên Ty của Tư Vân Hương phức tạp hơn Cửu Long Binh của Linh Dục Tú nhiều. Nó nhỏ hơn, cần luyện kim loại mềm mại tới mức tối đa, sau đó kéo dài ra, rèn thành một tấm màng kim loại mỏng hơn nhiều so với tơ tằm. Độ dày của tơ tằm là một sợi, sau sợi còn có nhiều độ dày mỏng hơn nữa như cát, bụi...
Tần Mục chỉ có có thể cán mỏng màng kim loại tới độ dày của cát bụi, hắn không thể làm thành mỏng hơn nữa được.
Mỏng tới mức này cần có khắc ấn tinh xảo hơn, Tần Mục và Tư vân Hương đều luyện Đại Dục Thiên Ma Kinh, hai người liên thủ khắc ấn phù văn, vất vả lắm mới có thể khắc phù văn ấn kí lên trên màng kim loại. Trong thời gian đó, màng kim loại bị rách vài lần, phải luyện lại.
Sau đó, Tần Mục gấp màng kim loại lại, gọt dũa nhiều lần mới lại kéo ra, khắc ấn kí phù văn lại, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy cuối cùng cũng rèn xong linh binh Thiên Ty.
Tư Vân Hương dùng ý niệm, linh binh Thiên Ty lập tức hóa thành một sợi đai tơ, thắt trên eo.
Nước trong thế giới đáy biển ngày một dâng cao, không thể ở lại lâu.
Tần Mục lập tức dùng nguyên khí của mình hóa thành sợi nguyên khí, bọc hai con mắt ngọc và những ngôi sao bằng ngọc kia vào trong lưới nguyên khí, nói:
"Chúng ta lên thôi!"
Ba người vội vàng đi về phía chiếc đỉnh lớn, Tư Vân Hương tới bên đỉnh, ảnh mắt lấp lánh định nhấc đỉnh mang đi, nhưng chiếc đỉnh này nặng vô cùng, cho dù nàng ta dùng hết sức lực cũng không nhúc nhích chút nào.
"Ngươi ngực lép, không có sức!" Linh Dục Tú cười hì hì.
"Ngươi ngực bự, ngươi tới thử xem!" Tư Vân Hương nổi giận nói.
Linh Dục Tú bước lên phía trước, không ngờ chiếc đỉnh này quá nặng, nàng nhấc không xê dịch, mặt lập tức đỏ bừng.
Tần Mục lắc đầu nói:
"Chiếc đỉnh này phun ra nhiều linh thủy tới vậy, linh thủy được đẩy lên mặt đất hơn một một ngàn sáu trăm trượng, trọng lượng linh thủy trong đỉnh phun ra có thể nặng bằng một ngọn núi. Huống hồ bản thân đỉnh cũng rất nặng. Thứ này chắc chắn là thần vật, các ngươi đừng ham hố nữa!"
Hai cô gái thầm tiếc nuối, bơi theo Tần Mục lên trên.
Rất lâu sau họ mới nổi lên mặt nước, Linh Dục Tú cười nói:
"Lần này kiếm được mấy món bảo bối, không uổng chuyến đi này…"
"Công chúa lấy được mấy bảo bối? Gồm những bảo bối gì?"
Một giọng nói vọng tới từ bên đầm, ba người vội vàng quay lại. Long Kiều Nam đang ngồi trên đầu một con rắn đỏ khổng lồ, thân hình to lớn của rắn khổng lồ quấn một vòng quanh đầm nước.
Long Kiều Nam mỉm cười, ánh mắt nhìn khắp một lượt ba người bọn họn, sau đó nhìn Tần Mục cười nói:
"Giáo chủ thật có nhã hứng, khiến nô gia tìm mãi."
"Giết!"
Linh Dục Tú và Tư Vân Hương vỗ mạnh sóng nước bay lên không trung, phát động Cửu Long Binh và Thiên Ty tấn công Long Kiều Nam.