[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 304 : Ông lão trong tranh
Ngày đăng: 03:23 24/08/19
Cửa vào vực sâu, Ban Công Thố và các đại vu, vu vương cũng đến được nơi này, hàng trăm thần thông của Man Địch quốc giờ chỉ còn lại không tới một trăm người, những người khác đều chết trong rừng Minh Cốc kì dị.
Cho dù trước đây đã có không ít đại vu của Lâu Lan Hoàng Kim Cung tới đây tìm kiếm nhưng lần này tìm kiếm với quy mô lớn, khiến bọn họ tử thương vô cùng nghiêm trọng. Đối với Ban Công Thố, chết bao nhiêu người cũng không thành vấn đề, chỉ cần không phải hắn chết là được. Tính mạng của những tướng sỹ và đại vu, thậm chí là vu vương vốn dĩ đều có thể hi sinh bất cứ lúc nào. Mục đích hắn dẫn những người này tới đây chính là để họ bảo vệ hắn, dùng thi thể của những người này chất thành một con đường tới trung tâm Minh Cốc.
Là một lão quái vật sống hàng vạn năm, hắn có thể coi thường, xem nhẹ tính mạng của bất cứ ai, thứ duy nhất khiến hắn quý trọng chính là bản thân hắn.
“Cuối cùng cũng tới được đây!”
Ban Công Thố đứng bên cạnh vực thẳm nhìn xuống, ánh mắt si mê, mười sáu năm về trước Minh Cốc mới lọt vào tầm mắt của hắn, vụ việc phi thuyền vũ trụ, người ngoài vũ trụ lái tàu rơi xuống Minh Cốc thu hút sự chú ý của ba thế lực. Lâu Lan Hoàng Kim Cung, Thiên Ma giáo, Đại Lôi Âm Tự đều rất quan tâm tới việc này, khi đó Thiên Ma giáo không có giáo chủ, Như Lai của Đại Lôi Âm Tự biết được một số ẩn tình, không đi sâu vào tìm kiếm.
Khi đó hắn đã già, vì tiếc mạng nên không đích thân tới đây mà trốn trong Hoàng Kim Cung đợi thánh đồng chuyển thế của mình. Tuy nhiên thanh kiếm gãy mà vu vương của Lâu Lan Hoàng Kim Cung mang về từ trong Minh Cốc khiến hắn ý thức được sự bất phàm của con tàu kia.
Hiện giờ hắn đã chuyển thế thành công, cuối cùng cũng có thể tới được đây. Cùng với việc Loan Đích khả hãn chuẩn bị dùng binh với Duyên Khang quốc, vì thế hắn có thể mượn binh lực của Loan Đích khả hãn để vào đây.
“Cống Mộc, các ngươi có cảm nhận được không?”
Ban Công Thố nói nhỏ:
“Nơi này ngập tràn sức mạnh của linh hồn, sức mạnh của những linh hồn vụn vỡ nuôi dưỡng những sinh mệnh quái dị, nơi này chính là thánh địa tu luyện tốt nhất của các đại vu chúng ta.”
Bên cạnh hắn, các đại vu vu vương đều cảm thấy sự run rẩy tới từ linh hồn, khi tức nơi này khiến hồn phách nguyên thần của họ đều cảm thấy vui mừng.
Nơi này chứa tràn ngập sức mạnh của linh và hồn, linh lực và hồn lực dồi dào vượt xa Lâu Lan Hoàng Kim Cung!
Dọc đường đi bọn họ đã chứng kiến sự đặc biệt của sinh mệnh ở Minh Cốc, sinh mệnh Minh Cốc là ác mộng của tướng sĩ Man Địch quốc, còn đối với các đại vu thì lại là đại bổ hoàn biết đi, đương nhiên những đại bổ hoàn này có phần nguy hiểm.
Bản thân đại vu chính là những kẻ dùng linh hồn của sinh linh khác để tu luyện!
Vu vương Cống Mộc tham lam hít lấy khí tức từ trong vực sâu truyền lại, linh lực hồn lực của nơi đó còn mạnh hơn nữa, khen ngợi nói:
“Nếu như Hoàng Kim Cung có thể xây dựng ở đây sẽ có thể làm lớn mạnh thực lực của đại vu chúng ta, tu luyện sẽ hiệu quả gấp bội! Linh lực hồn lực ở đây có thể tăng cường nguyên thần!”
Lâu Lan Hoàng Kim Cung mạnh về hồn phách, mạnh về nguyên thần, có trình độ cao thâm về nguyên thần và hồn phách, những thánh địa khác cho dù là Đại Lôi Âm Tự thì trình độ về nguyên thần cũng kém hẳn một bậc.
Chỉ có điều phương pháp tu luyện của họ rất quái dị, dùng linh hồn của sinh linh để tu luyện vì thế rất bị chỉ trích. Nếu như có thể chiếm cứ nơi này, mượn linh lực hồn lực của nơi đây để tu luyện, Lâu Lan Hoàng Kim Cung chắc chắn sẽ phát triển tới tầm cao ngoài sức tưởng tượng.
Thánh địa thảo nguyên lớn mạnh lên sẽ có thể vấn đỉnh trung nguyên, ảp đảo các thánh địa của trung thổ!
“Thứ quan trọng nhất của Minh Cốc không phải cái này mà là chiếc phi thuyền ngoài vũ trụ kia.”
Ánh mắt Ban Công Thố có chút si mê, khẽ nói:
“Điều hấp dẫn ta không phải làm thế nào để dùng linh lực hồn lực của nơi này tu luyện mà là làm thế nào để đột phá, đột phá giới hạn của người và thần. Con tàu này chắc sẽ có thứ ta cần. Nó tới từ ngoài vũ trụ…”
Hắn không nói thêm, tung người nhảy xuống, các đại vu, vu vương và những tướng sĩ Man Địch quốc còn sống sót cũng lần lượt nhảy xuống, bảo vệ xung quanh hắn.
Ban Công Thố dù sao cũng là nhân vật sống hàng vạn năm, biết được rất nhiều bí mật. Những thánh địa khác như Đại Lôi Âm Tự, Đạo môn đều phải dựa vào điển tịch trong thánh địa ghi chép lịch sử, điển tịch ghi chép có thể sẽ có thiên vị. Còn hắn dùng trí nhớ để ghi chép lịch sử, có nhiều việc hắn từng trải qua.
Hơn nữa, cho dù tuổi thọ của hắn không dài như lịch sử của Đại Lôi Âm Tự và Đạo môn, nhưng Ban Công Thố từng trở thành nhân vật có địa vị cao ở Đạo môn và Đại Lôi Âm Tự thậm chí từng tới Tiểu Ngọc Kinh đọc được những bí mật ghi chép ở đó.
“Con tàu này có thể đã tới từ một nơi thần bí, nơi đó có lẽ là nơi duy nhất trên thế gian có thể thành thần, dù thế nào đi nữa ta cũng phải lấy được con tàu này để tới đó!” Hắn nhủ thầm.
Giữa không trung, bọn họ lại bị các sinh linh kì quái trong vực sâu tập kích, nhiều tướng sĩ, đại vu và vu vương phản kích, tận tâm tân lực bảo vệ Ban Công Thố, bỏ lại mười mấy xác chết mới tới được đáy vực.
Trên tàu, Tần Mục nhìn ma khí đang không ngừng lùi lại, trong lòng có chút do dự.
Trong ma khí chắc chắn có nhân vật vô cùng đáng sợ tồn tại, không biết có phải sinh linh U Đô hay không, thực lực cực mạnh, vượt xa hai con dơi trắng nhưng chỉ vì một câu nói tiếng U Đô của Tần Mục mà nhân vật đó lập tức rút lui, việc này có chút kì lạ.
Sau khi ma khí lui đi hết, những tiếng kêu gào thảm thiết quanh đây cũng lập tức biến mất, xung quanh trở lên yên ắng vô cùng, những sinh linh kì quái xông ra từ thế giới U Đô cũng lập tức không thấy tăm tích.
Chính vì quá yên tĩnh nên càng trở lên quái dị.
“Nhân vật đáng sợ có thể khiến hai vị cao tăng chết vì kiệt sức, e rằng đã từng lên tàu!
Tần Mục nhíu mày, bây giòn con tàu yên tĩnh tới đáng sợ.
“Long mập, Ngọc Xuân, Vũ Thu, chúng ta đi vào xem sao. Nếu như gặp nguy hiểm thì lập tức rút lui!”
Tần Mục trầm giọng nói, bước vào trước.
Phúc Ngọc Xuân và Phúc Vũ Thu vội vàng đập cánh bay theo, hai con dơi lặng lẽ bay, bay trên đầu và dưới chân ở phía trước Tần Mục, Long Kỳ Lân đi theo sau Tần Mục, bày sẵn thế trận chiến đấu.
Bọn họ đi vào từ mạn bên trái của con tàu, đi tới giữa tàu thì gặp phong ấn tổ ong, phong ấn tổ ong ở đây vô cùng chặt chẽ, chỉ có ma khí lọt ra từ những vết nứt.
Lầu gác bên cạnh đột nhiên phát ra âm thanh ken két, một cánh cửa mở ra, bên trong có ánh đèn loe lét phát sáng.
Hai con dơi trắng vội vàng bay đi, treo ngược hai bên cánh cửa, thò đầu vào trong quan sát.
Căn phòng này là một gian trong lầu gác trên boong tàu, phòng dài rộng bảy trượng, bình phong bàn ngọc, giá nến trên bàn ngọc đang chiếu sáng, miệng hạc đồng ngậm một lư hương, khói vấn vít tỏa ra từ trong lư hương.
Trong phòng không có người, nhưng nhìn giá nến và lư hương có thể thấy vừa nãy có người ở đây.
“Nơi này an toàn!”
Phúc Ngọc Xuân nói.
Tần Mục mở Thanh Tiêu Thiên Nhãn để nhìn, không thấy vấn đề gì, lại dùng Đan Tiêu Thiên Nhãn nhìn qua một lượt, vẫn không thấy có điểm nào bất ổn. Bọn họ đi vào trong phòng, quan sát xung quanh, Phúc Vũ Thu nói:
“Lạ thật, trước đây cánh cửa này không hề mở, tại sao hôm nay lại mở ra…”
“Trước giờ không mở sao?”
Tần Mục sững sờ.
Hai con dơi trắng gật đầu:
“Cửa trên tàu không thể mở được, dùng toàn bộ sức lực cũng không mở được, rất kì lạ!”
Đồ trong phòng không nhiều trên bình phong có thêu non xanh nước biếc, giữa sông có một con thuyền nhỏ, một ông lão đang ngồi ở mũi thuyền câu cá. Một con dơi trắng bay tới trước bàn ngọc, muốn cầm một giá nến lên để chiếu sáng nhưng dùng mọi cách cũng không nhấc lên được nên đành thôi.
Tần Mục nhìn khắp một lượt, có cảm giác có thứ gì đó ở đây đang dõi theo bọn họ nhưng lại không cảm ứng được ánh mắt đó ở đâu, trong lòng thầm cảnh giác.
Hắn quan sát xung quanh, cảm giác bị người khác theo dõi vẫn còn, Tần Mục đột ngột quay đầu lại vẫn không nhìn thấy gì.
Nguyên khí của hắn bốc ra hóa thành một tấm gương chiếu rọi bốn phía, đột nhiên hắn thấy ông lão đang buông cần câu cá vẽ trong bức bình phong đang lặng lẽ quay đầu quan sát hắn.
Tần Mục vội vàng quay đầu lao về tấm bình phong, ông lão đang câu cá hốt hoảng sợ hãi, vội vàng vứt cần nhanh chóng tháo chạy từ tấm bình phong lên vách tường, ba chân bốn cẳng xuyên qua tường tới một cánh cửa khác.
Tần Mục vội vã đuổi theo, mở cửa xông vào, đột nhiên cánh cửa sau lưng hắn đóng rầm lại, Tần Mục kinh hãi vội lùi lại, Vô Ưu Kiếm sau lưng bay lên không, hóa thành Vân Kiếm Thức bảo vệ xung quanh, đồng thời thò tay đẩy cửa phía sau, trầm giọng nói:
“Huynh đệ Phúc gia, Long mập, mau vào đây! Huynh đệ Phúc gia…”
Tần Mục quay đầu lại nhìn liền sửng sốt, chỗ cửa mở không phải căn phòng hắn vào mà là một căn phòng khác, phòng này giống như khuê phòng của thiếu nữ. Căn phòng hắn vào đã biến mất!
Hai con dơi trắng và Long Kỳ Lân cũng vội đẩy cửa vào nhưng không thấy bóng dáng Tần Mục đâu, mặt biến sắc, vội vàng mở cửa các phòng khác nhưng vẫn không tìm được tung tích Tần Mục.
“Không đúng!”
Long Kỳ Lân lấy vuốt đập mở cánh cửa sau lưng, thò đầu vào nhìn, thất thanh nói:
“Không phải căn phòng chúng ta vừa vào! Phòng của con tàu này có vấn đề!”
Hai con dơi trắng đóng cửa phòng, rồi lại mở ra nhìn, phòng đã thay đổi, biến thành một căn phòng khác. Lặp đi lặp lại mấy lần, mỗi lần đóng vào mở ra, phòng lại đổi khác.
“Thế là xong rồi!”
Phúc Ngọc Xuân vẻ mặt ủ dột, giọng nói run rẩy:
“Không tìm thấy hắn, đợi độc tính phát tác, thần tộc Dơi Trắng chúng ta sẽ tuyệt chủng!”
“Đừng hoảng!”
Long Kỳ Lân nói:
“Phòng ở đây chắc chắn có tổng số, không thể nào là vô cùng vô tận được, chỉ cần tìm về cùng một phòng là có thể tìm ra quy luật của nó. Đúng rồi, trình độ thuật số của huynh đệ hai ngươi thế nào?”
Tần Mục giật mình lập tức bước vào khuê phòng, đóng cánh cửa sau lưng lại, quan sát xung quanh, nghĩ thầm:
“Ta đi vào từ cánh cửa này, rồi lại bước ra từ chính cánh cửa này, tại sao phòng lại biến đổi? Nơi này chắc chắn đã dùng cách gấp khúc không gian. Con tàu này tuy rất lớn nhưng phòng trong lầu gác không thể vô cùng vô tận, chắc chắn có giới hạn. Chỉ cần số lượng phòng có giới hạn là có thể tìm được quy luật của nó.”
Tần Mục yên tâm, đưa mắt nhìn quanh, khuê phòng có thắp đèn áp tường, trên tường có treo mấy bức tranh thêu của thiếu nữ, bên dưới là một chiếc bàn, trên bàn có đặt một chiếc khăn rồng vờn gió.
Bàn sách ở nơi hơi thấp, trên bàn có đặt giấy bút mực nghiên, bên dưới có một tấm bồ đoàn là nơi để ngồi, mực trên giấy vẫn chưa khô:
“Lộ ấp kiều hoàng phong bãi thúy. Nhân gian vãn tú phi vô ý, tiên cách đạm trang thiên dữ lệ. Ai sánh bằng?”
Thơ viết tới đây thì dừng lại, chắc gặp việc gấp không thể viết nốt.
Tần Mục nhìn nét chữ thầm khen ngợi:
“Bút pháp không hề thua kém ta, chỉ có điều hơi mềm mại.”
Lúc này, ông lão câu cá đột nhiên chui vào trong bức tự họa trước mặt hắn, chớp mắt nhìn hắn. Tần Mục cười nhạt, cầm bút quệt xuống dưới, ông lão vội vã tung người nhảy lên bàn, rồi lại chạy lên tường, trốn thoát từ một cánh cửa khác.
Tần Mục lập tức cầm bút đuổi theo, ông lão trong tranh chui vào và biến mất ở một căn phòng khác, không biết đã trốn ở đâu.
Tần Mục bước vào căn phòng này, nhìn xung quanh, căn phòng này là thư phòng, sách trong thư phòng rất cổ xưa, Tần Mục lấy một cuốn sách định lật ra xem nhưng không tài nào lật được.
Đột nhiên ông lão trong tranh nhảy ra từ trong sách của hắn, chui vào trong một cuốn sách khác. Tần Mục vội rút cuốn sách đó ra, lần này có thể lật được sách. Hắn lật sách ra xem, đây là một cuốn gia phả.
“Đời thứ nhất, Khai Hoàng họ Tần tên Nghiệp, thiên hạ chung chủ…”
Tần Mục ngạc nhiên:
“Khai Hoàng trong “Nhất Kiếm Khai Hoàng Huyết Uông Dương” sao? Vị Khai Hoàng này cũng họ Tần, cùng họ với ta.”
Cuốn gia phả này rất dày, dùng rất ít chữ để ghi lại cuộc đời, việc dựng vợ gả chồng của các nhân vật họ tần, Tần Mục đọc lướt qua, tìm kiếm ông lão trong tranh, đợi lật tới trang cuối cùng thì thấy bên trên có ghi:
“Đời một trăm lẻ bảy, con trai của Hán Trân, Phụng Thanh.”
Viết tới đây, gia phả chấm dứt.