[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 310 : Hành lang thần bí
Ngày đăng: 03:23 24/08/19
Hai người họ xông vào căn phòng đó, ông lão trong tranh vẫn không dừng lại, lại chạy tới một căn phòng khác. Tần Mục nhanh chóng đuổi theo, phía đối diện có một người lao tới, hai người suýt va vào nhau, cả hai vội vàng né người.
Khi hai người đi lướt qua nhau nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, trong lòng đều kinh ngạc.
“Thiên Ma giáo chủ!”
“Tướng sĩ Man Địch quốc!”
Tần Mục phản ứng nhanh hơn, khi lướt người qua, nắm tay giơ lên, ngay lập tức đột phá âm thanh phát ra tiếng nổ vang như sấm, một chưởng đánh lên lưng người kia.
Cửu Long Ngự Phong Lôi!
Nắm đấm của hắn đánh vào lưng người kia, sức mạnh sắp phóng đi người kia mới kịp phản ứng, đao hoàn vừa bay lên thì lập tức sức mạnh chiêu thức của Tần Mục bùng phát. Kình lực hình rồng tấn công, đợt tấn công thứ nhất đánh tan nguyên khí hộ thể của hắn ta, đợt tấn công thứ hai, hai con rồng đánh nát cấu tạo cơ bắp sau lưng hắn, đợt tấn công thứ ba đánh dập xương cốt của hắn, đợt tấn công thứ tư đánh vỡ tim hắn, đợt tấn công thứ năm kình lực hình rồng xuyên qua ngực hắn hóa thành một con rồng máu giơ nanh múa vuốt xuyên qua người bay đi!
Đao hoàn của tướng sĩ Man Địch quốc lơ lửng trên không, loan đao trong đao hoàn kêu lên vù vù, vô số thanh loan đao nhỏ xíu phân tách khỏi đao hoàn, lúc này, tay còn lại của Tần Mục cầm kiếm, lưỡi kiếm của Vô Ưu Kiếm đánh lên đao hoàn, một kiếm chém đôi đao hoàn.
Đao hoàn lập tức tan rã, hóa thành mấy trăm loan đao nứt vỡ rơi xuống đất. Nguyên khí của tướng sĩ Man Địch quốc cũng tan rã, ngã xuống đất chết liền.
Ban Công Thố đi sau một bước, chưa kịp ứng cứu vị tướng sĩ kia thì Tần Mục đã đánh chết hắn ta, lập tức nổi giận đùng đùng, quát lên:
“Tần giáo chủ, đó là người của ta.”
Tần Mục cắm Vô Ưu Kiếm vào bao, lắc đầu nói:
“Người của ngươi gặp ta, phản ứng đầu tiên là hạ sát thủ giết ta, ta chỉ là tự bảo vệ mà thôi, nếu như ta không ra tay trước, kẻ nằm xuống bây giờ là ta. Đại tôn nếu không vui sao không đi phía trước? Người của ngươi gặp ngươi sẽ không ra tay.”
Ban Công Thố do dự, để hắn đi trước Tần Mục thì sẽ để lộ sau lưng ở trước mặt Tần Mục, tên tiểu tử này gọn lẹ một chưởng giết chết tướng sĩ Man Địch quốc, nếu như có cơ hội giết mình chắc chắn sẽ còn gọn lẹ hơn.
Hắn không dám giao lưng mình cho Tần Mục. Huống hồ Tần Mục chỉ nói một tình huống, nếu như không gặp phải người của Ban Công Thố mà là hai con dơi trắng và Long Kỳ Lân bên cạnh Tần Mục, mình bị kẹp ở giữa, Ban Công Thố có thể tưởng tượng ra kết cục của mình.
Nhưng chạy lung tung cùng với Tần Mục cũng không ổn, Tần Mục chạy loạn khắp nơi, không có quy luật, không phá giải pháp thuật Hợp Triệt của con tàu, tiếp tục đi bừa các phòng thế này e rằng tới hắn cũng bị Tần Mục làm cho mất phương hướng, cần tính toán lại từ đầu mới có thể tính toán được kết cấu phòng trên tàu.
“Không thể để tên tiểu tử này dẫn đường được.”
Ban Công Thố nghĩ tới đây liền đẩy cửa một căn phòng, nói:
“Bên này!”
Sau lưng hắn vọng lại tiếng mở cửa phòng, Tần Mục chạy vào trong một căn phòng khác. Ban Công Thố giận sôi máu nhưng vẫn phải đuổi theo, dù sao thì mũ điều khiển tàu nằm trong tay Tần Mục.
Hai người vào phòng liền dừng bước, Tần Mục nhấc chân, dưới chân có dính một ít chất dịch dính.
Khắp nơi trong phòng này đều là dịch dính màu xanh lục, bôi đầy trên tường và mặt đất, thậm chí trên bàn cũng có chất dịch mắc ói này.
Tần Mục nhìn xung quanh, ông lão trong tranh kia cũng ở trong căn phòng này đang cẩn thận né tránh dịch dính, di chuyển ở những chỗ không có dịch dính.
Ông ta là người trong tranh, những dịch dính này rất có sức sát thương đối với ông ta, có thể dính chặt ông ta lại, vì thế nhất thiết phải né tránh.
Ban Công Thố cũng nhìn thấy ông lão trong tranh, trong lòng kinh hãi, vội vàng vung Vạn Hoàng Phiên trong tay, keng keng keng, những tiếng va chạm kịch liệt vọng tới, là do Tần Mục dùng phi kiếm cản phi hoàng của hắn ta lại.
Ban Công Thố nổi giận nhìn Tần Mục, trầm giọng nói:
“Tần giáo chủ lẽ nào không cho ta một lời giải thích?”
Tần Mục thản nhiên nói:
“Ta họ Tần, đây chính là lời giải thích tốt nhất.”
Ban Công Thố kinh hãi, lập tức nghĩ tới điều mấu chốt.
Kẻ đáng sợ với đôi mắt cách nhau hơn hai trăm sáu mươi trượng kia đang đợi một người họ Tần, Tần Mục và hắn bị kẻ đáng sợ kia chú ý chính là vị bọn họ đều “họ Tần”!
Ban Công Thố là kẻ vô cùng thông minh nếu không cũng không sống tới bây giờ, trong lòng nhủ thầm:
“Lẽ nào chủ nhân của con tàu này họ Tần? Tên tiểu tử này là người trong gia tộc của chủ nhân con tàu? Nếu như vậy hắn cũng tới từ Vô Ưu Hương! Không trách tên này chạy tới đây… Đợi chút! Mười sáu tuổi, kẻ đáng sợ kia đang đợi một thiếu niên mười sáu tuổi họ Tần! Tên tiểu tử này cũng mười sáu tuổi! Mười sáu năm trước con tàu này rơi xuống đây, trong này có mối liên hệ gì chăng?”
Hắn kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, rung Vạn Hoàng Phiên thu lại phi hoàng, Tần Mục cũng thu lại phi kiếm của mình. Ông lão trong tranh tìm ra một con đường, chui vào một căn phòng khác.
Hai người vội vàng chạy theo, đẩy cửa ra nhìn, đó là một hành lang rất dài. Ban Công Thố hơi sững sờ, hắn suy đoán ra những căn phòng này sử dụng pháp thuật Không Gian Hợp Triệt, vì thế có thể tìm được vị trí phòng điều khiển nhưng hành lang dài này hắn chưa từng thấy.
“Theo lý mà nói, tổng số phòng ở đây phải là con số mà ta tính toán ra, tại sao lại có nơi mà ta không biết?”
Trong lòng hắn không hiểu, nếu nói rằng hắn không nhìn thấu pháp thuật Không Gian Hợp Triệt thì tại sao lại tìm được phòng điều khiển?
Nếu như nói hắn đã nhìn thấu, vậy thì tại sao không tính toán ra được hành lang này?
Trong tính toán của hắn, căn bản không có hành lang này!
Vậy thì chỉ có một khả năng, pháp thuật Không Gian Hợp Triệt mà hắn tính ra chỉ là kết cấu bề ngoài che mắt người khác, người tìm tới đây sẽ cho rằng đã tìm hết con tàu, từ đó bỏ qua bí mật thực sự của con tàu!
Thậm chí có khả năng chiếc mũ bạc mà Tần Mục lấy được cũng chỉ là bảo vật che mắt người khác và không thể thực sự điều khiển được con tàu này!
“Tới ta cũng bị gạt, thần của Vô Ưu Hương đúng là bất phàm. Cũng may có tên tiểu tử họ Tần ở đây nếu không ta cũng không phát hiện ra bí mật này!”
Ánh mắt Ban Công Thố lấp lánh, trong căn phòng cuối cùng có rất nhiều dịch dính màu xanh, chứng tỏ kẻ truy sát con tàu này cũng phát hiện ra nơi này, đuổi đánh tới đây.
Ông lão trong tranh chạy nhanh trên tường hành lang, lúc trên lúc dưới dường như đang né tránh cái gì đó.
Tần Mục và Ban Công Thố nhìn theo, chỉ thấy trên tường có rất nhiều ấn kí chiến đấu, trên tường có chưởng ấn rất sâu, ngoài chưởng ấn ra còn có rất nhiều ấn kí vũ khí đặc biệt, vô cùng đáng sợ, dường như chỉ cần chạm vào sẽ kích phát sức mạnh hủy diệt thiên địa, cuốn đi tất cả hủy diệt tất cả!
Đây là ấn kí thần binh để lại!
Ngoài ấn kí thần binh ra còn có ấn kí thần thông để lại, những vết tích này không lớn nhưng vẫn ẩn chứa uy năng khủng khiếp, trên tường phát ra dư âm và ánh sáng khiến người ta khiếp sợ.
Ánh sáng trong ấn kí là phù văn, lúc sáng lúc tối, sáng tối bất định, phù văn rất phức tạp huyền diệu, rất khó hiểu.
Mới xem không thể hiểu nhưng chỉ cần tâm thần hơi chìm đắm trong đó là lập tức cảm thấy vô cùng diệu kì, ào ào đổ tới, khiến người ta si mê.
“Kì diệu giống như phiến đá Đạo Kiếm của Đạo Môn!”
Tần Mục và Ban Công Thố không khỏi khen ngợi, dấu vết thần thông và thần binh lưu lại ở đây là một kho báu công pháp khổng lồ, cho dù không bằng Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên của Đạo Môn nhưng nếu như có thể tham ngộ hết những bí ẩn ẩn chưa trong ấn kí trên hành lang thì thần thông công pháp có được có lẽ đủ để xây dựng một thánh địa.
Hai người đều rất động lòng nhưng không thể không cất dấu tâm trạng, kẻ địch ở bên cạnh, nếu họ cứ mải miết tham ngộ chắc chắn sẽ bị tên khốn bên cạnh thừa cơ giết chết.
Mặc dù bọn họ đều rất muốn giết chết kẻ tử địch ở bên cạnh để độc chiếm nơi này nhưng ấn kí trên tường rất không ổn định, nếu không cẩn thận chạm vào, uy năng ẩn chứa bên trong bộc phát sẽ đủ để khiến họ chết trăm ngàn lần!
Ông lão trong tranh vẫn dẫn đường ở phía trước, hành lang này sâu hun hút như thể không có điểm cuối, từ con đường mà họ đi qua có thể thấy bọn họ đã ra khỏi con tàu từ lâu nhưng hành lang vẫn chưa tới tận cùng.
Đây chính là pháp thuật Không Gian Hợp Triệt cao thâm hơn, dùng pháp lực lớn để bẻ cong không gian, khiến không gian gấp hoặc kéo dài, chứ không phải dùng da xương Thao Thiết để mở rộng không gian.
Hành lang hẹp như vậy nhưng trên tường có rất nhiều ấn khí thần thông và ấn kí thần binh, có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu khi đó ác liệt tới nhường nào. Nhưng quan trọng là mười sáu năm trước các bậc cao thủ giao đấu ở đây, sức mạnh thần thông của họ ngưng tụ lại, chỉ khi đánh trúng lên người địch mới bộc phát và khi không đánh trúng người địch thì sức mạnh cũng không phát ra ngoài!
Điều này cực kì đáng sợ, chứng tỏ họ có khả năng khống chế sức mạnh đạt tới mức độ cực kì nhỏ bé, cực kì tinh tế, sức mạnh hao tổn ít nhất, sát thương lớn nhất, rất khó làm được điều này.
Cho dù là thần thông cảnh giới Lục Hợp, một luồng thần thông bạo phát đều có thể cuốn bay phạm vi nhiều trượng nhưng nếu như để bậc thần thông khống chế sát thương giữa lòng bàn tay, vậy thì rất ít người có thể làm được.
Tuy nhiên có nén tối đa sức mạnh có thể hủy diệt phạm vi nhiều trượng vào kích cỡ bàn tay, vậy thì sức phá hoại của nó sẽ tăng lên hàng trăm lần! Một vị thần nén thần thông của mình lại như vậy, lực phá hoại sẽ khủng khiếp tới nhường nào?
Tần Mục và Ban Công Thố hai mắt phát sáng, lập tức ý thức được điểm mạnh trong đó. Nếu như hai người cùng tu vi, uy lực thần thông tương đồng, một người trong số họ có thể nén sức mạnh của thần thông lại như thế này thì khi hai người chiến đấu, đối thủ tuyệt đối sẽ bị hắn dùng một đòn đánh chết! Hơn nữa sức mạnh lại không truyền ra ngoài, hao tổn cực ít pháp lực, có thể kéo dài thời gian toàn lực chiến đấu.
Tuy nhiên công pháp thần thông của hai người đều không có phương pháp khống chế sức mạnh tinh tế, nhỏ bé tới vậy, biến thần thông trở thành hết sức nhỏ bé đòi hỏi trình độ thuật số cực cao.
Đạo Môn có trình độ thuật số cực cao nhưng cho dù là Đạo Môn dường như cũng không thể làm được tới bước này, nếu không Đạo Môn đã trở thành vô địch thiên hạ.
“Chắc chỉ có tinh thông thần toán mới có thể khống chế sức mạnh tới loại cấp bậc này?”
Trên hành lang dài bỗng nhiên có gió nhẹ thổi qua, Tần Mục và Ban Công Thố đều khẽ kêu lên một tiếng, xương cốt kêu lên răng rắc, không phải gió nhẹ chèn ép thân xác họ mà là khí tức của thần ở trong gió chèn ép khiến họ không thể thở nổi.
Tần Mục lập tức hóa thành bóng đen nhập vào tường, dán vào tường để trốn, Ban Công Thố thấy vậy thầm khen thông minh sau đó cũng vội hóa thành bóng đen nhập vào tường. Hai người cẩn thận né tránh ấn kí trên tường, đi không bao xa liền nhìn thấy nguồn gốc khí tức của thần.
Đó là một thi thể của thần, đầu của hắn vỡ toác, cơ thể đã hóa đá một nửa còn một nửa là xác thịt, hắn chưa kịp hóa đá hoàn toàn thì đã bị kẻ địch giết chết.
Sự khốc liệt của chiến đấu trong hành lang vượt xa dự liệu của họ.
Bọn họ đi trên tường theo sau ông lão trong tranh, đi tiếp mấy chục trượng thì nhìn thấy thi thể thứ hai, sau đó là thứ ba, thứ tư…
Tần Mục và Ban Công Thố giật mình kinh hãi, run rẩy tiến về phía trước. Cuối cùng họ tới được cuối hành lang, nơi đó có một cánh cửa.
Cánh cửa đột nhiên tự động mở ra, kêu ken két.
Tần Mục do dự một lát sau đó bước xuống khỏi tường đi vào trong cánh cửa.
Ban Công Thố chậm hơn nửa bước, muốn để Tần Mục đi trước dò đường xem bên trong có nguy hiểm gì không, đợi Tần Mục đi vào, dường như không gặp phải nguy hiểm gì hắn mới bước xuống khỏi tường, đang định bước vào trong thì đột nhiên cánh cửa kêu lên rồi đóng lại, chặn hắn ở bên ngoài.
Ban Công Thố vội vàng huých vào cánh cửa nhưng không tài nào mở ra được, lúc này hắn mới nhớ ra là cửa kéo ra ngoài, cửa này vừa kéo ra là mở, hắn vội vàng xông vào, ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng lạnh toát, mồ hôi lạnh vã ra trên trán.
Bên ngoài là thế giới U Đô tối tăm, phía xa có những đốm sáng bay qua bay lại giống như các ngôi sao trên trời. Hắn ta đang đứng ở trên boong tàu, Tần Mục và ông lão trong tranh đã biến mất!
Rõ ràng là sau khi cánh cửa khép lại, khi mở lại pháp thuật Không Gian Hợp Triệt đã dịch chuyển không gian, không còn là căn phòng Tần Mục bước vào nữa!
“Chết tiệt!”
Ban Công Thố nổi giận, quay người mở cửa, bên trong nơi cửa mở đã không còn là hành lang thần bí kia nữa mà là một căn phòng mới.