[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 314 : Công pháp gia truyền
Ngày đăng: 03:23 24/08/19
Tần Mục lần đầu tiên gặp phải việc đi vào thế giới trong tranh kì quặc này, họa đạo này không giống với họa đạo của ông nội điếc, ông nội điếc vẽ tranh, dùng tác phẩm vẽ ra vào trong đời thực, ví dụ như vẽ gió mưa sấm chớp, vung tranh ra sau đó trong thực tế sẽ xuất hiện gió mưa sấm chớp.
Ví dụ vẽ ra mười tám tầng địa ngục, cả hoàng thành Thiên Đô sẽ đột nhiên sụp đổ hóa thành mười tám tầng địa ngục.
Đây chính là có tác dụng ở hiện thực.
Còn bức tranh Tần Mục đi vào thì ngược lại, khiến hiện thực đi vào trong tranh, Tần Mục tiến vào thế giới trong tranh liền biến thành một bộ phận của bức tranh. Có điều sau khi vào trong tranh liền phát hiện ra trong tranh không phải là mặt phẳng, ngược lại nơi này là lập thể, có không gian rộng rãi.
“Đây là một loại họa đạo khác!”
Tần Mục nhìn xung quanh nhủ thầm.
Nếu như tranh của ông nội điếc có thể khiến ngòi bút của mình xâm nhập vào hiện thực vậy thì bức tranh này là mở thế giới ở bên trong.
Nếu cả hai có thể dung hợp với nhau dường như có thể tăng trình độ họa đạo lên một tầm cao khó tưởng.
Tần Mục ngẫm nghĩ, nếu như làm được tới bước này, cầm bút vẽ tranh, mưa gió sấm chớp cuốn sạch chiến trường, càn quét vô số kẻ địch, sau đó gió mưa sấm chớp mở ra thế giới, dung nạp toàn bộ quân địch vào trong tranh, cuối cùng cầm bút quẹt một nhát, xóa đi bức tranh mình vẽ, có thể nói là một ngòi bút tiêu diệt hàng vạn đại quân!
Khí phách tri thức, nhiệt huyết sục sôi, chính là như vậy!
Tần Mục thu lại những suy nghĩ mông lung, trình độ về họa đạo của hắn còn kém xa ông nội điếc, ông nội điếc là một ngọn núi cao không thể vượt qua, khiến người ta chỉ biết ngước nhìn. Hắn thấy rằng mình nên nói ý tưởng này với ông nội điếc, để nhân vật có họa đạo tuyệt đỉnh này đi nghiên cứu hai loại họa đạo, dung hợp chúng lại với nhau. Sau đó mình sẽ học từ ông nội điếc, chắc sẽ có thể nhanh chóng tu luyện thành công hai loại họa đạo này.
Ông nội điếc tinh thông hơn, hãy để ông ta đi nghiên cứu, mình học ông ấy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi làm việc khác, còn họa đạo của ông nội điếc cũng có thể đạt tới một tầm cao mới.
Tần Mục nhìn nam tử áo trắng, nam tử áo trắng chắc là hình phụ thân Tần Hán Trân của hắn, nhưng lại sống lại ở trong tranh. Khi biến thành người trong cây thì không còn nhìn ra được khí chất phong độ của ông ấy, ở trong tranh, Tần Mục có thể chiêm ngưỡng được phong thái của phụ thân.
Chỉ đáng tiếc là đây không phải Tần Hán Trân thực sự, chỉ là người trong tranh mà thôi.
Trong tranh không có âm thanh, Tần Hán Trân trong tranh không thể cất tiếng nói, chỉ có thể thực hiện một số động tác, viết chữ vẽ tranh. Đây không phải Tần Hán Trân thực sự, mà là bản thân được Tần Hán Trân tự vẽ ra, ban sinh mệnh cho người trong tranh, giống như Họa lão.
Tần Mục tới bên cạnh hắn ta, chỉ thấy hắn đang vẽ các hình vẽ chỉ dẫn.
Tần Mục kinh ngạc:
“Bá Thể Tam Đan Công!”
Người trong tranh vẽ tranh vốn là một việc kì lạ và thứ người trong tranh vẽ chính là Bá Thể Tam Đan Công mà Tần Mục tu luyện!
Tần Mục có rất nhiều cảm ngộ về Bá Thể Tam Đan Công, hắn dựa vào sự chỉ dẫn của môn công pháp này để bắt đầu, thức tỉnh Linh Thai, sau đó từ từ có thành tựu của mình.
Bá Thể Tam Đan Công mà người trong tranh vẽ có chút khác biệt với Bá Thể Tam Đan Công mà hắn từng nhìn thấy, từng tu luyện.
Người trong tranh bắt đầu vẽ từ Đạo Dẫn Công của cảnh giới đầu tiên, Đạo Dẫn Công có điểm khác biệt so với Tần Mục tu luyện, đơn giản ngắn gọn hơn. Đạo Dẫn Công của Bá Thể Tam Đan Công mà trưởng thôn truyền cho hắn đã cực kì ngắn gọn rồi, có thể nói là phương pháp trúc cơ đơn giản nhất thiên hạ, là pháp môn thích hợp với người thường tu luyện. Nhưng Đạo Dẫn Công mà người trong tranh vẽ ra còn đơn giản hơn, mặc dù đơn giản nhưng không sơ sài.
Bây giờ kiến thức, trí tuệ của Tần Mục đã vượt xa hồi nhỏ, hiểu rõ đạo lý nền móng càng đơn giản khi tu luyện càng khó khăn, thành tựu càng lớn.
Cũng giống như vẽ tranh trên giấy trắng, nền móng vẽ càng ít, càng đơn giản, những thứ vẽ về sau càng đẹp, càng tinh tế.
Nếu như trên giấy vẽ bữa bãi, vậy thì cho dù là bút thần cũng khó có thể vẽ được tranh đẹp, rực rỡ trên nền móng như vậy.
Đạo Dẫn Công của người trong tranh đơn giản tới mức khó tưởng, Tần Mục thử vận nguyên khí theo Đạo Dẫn Công trong tranh, mới đầu có chút bỡ ngỡ nhưng cùng với sự vận hành của nguyên khí, nguyên khí càng trở lên sôi sục, cuồn cuộn, tràn về tứ chi, tới toàn thân, có cảm giác đoạt thiên địa tạo hóa.
“Nếu như có bức hình hướng dẫn này, e rằng xung kích vách Linh Thai sẽ càng khó khăn.”
Tần Mục xuýt xoa, khi trưởng thôn truyền thụ Bá Thể Tam Đan Công cho hắn chắc đã có sửa đổi đôi chút để Đạo Dẫn Công dễ dàng xung kích vách Linh Thai hơn. Tuy nhiên cái nào tốt cái nào xấu rất khó nói.
Sau khi sửa đổi sẽ dễ xung kích vách Linh Thai hơn nhưng về cơ bản thì không thể thâm hậu bằng Đạo Dẫn Công của người trong tranh. Nhưng khi đó điều quan trọng đối với Tần Mục là xung kích vách Linh Thai.
Người trong tranh vẽ bức hình thứ hai, bức hình Bá Thể Tam Đan Công thứ hai Tần Mục từng nhìn thấy ở trong khe núi Trấn Ương Cung, hình hắn ta vẽ không khác là bao so với hình trên vách đá của khe núi Trấn Ương Cung, chỉ có một số chi tiết nhỏ là không giống.
Tần Mục thử vận công một lượt, đột nhiên cảm thấy khi công pháp vận chuyển, Linh Thai có cảm giác đội trời tiếp đất, bất giác trong lòng chấn động.
Bá Thể Tam Đan Công hắn học được ở Trấn Ương Cung không có cảm giác này.
Linh Thai là cảnh giới của võ giả, đạt tới bước này coi như đã bước chân vào cánh cửa tu hành, nền móng cực kì quan trọng nhưng nhập môn cũng quan trọng không kém.
Căn cứ theo lí giải hiện tại của Tần Mục, thần tạng Linh Thai mở ra thiên địa trong cơ thể, tu vi tu hành càng tinh thâm, thần tạng Linh Thai sẽ phân chia thiên địa, cao là thiên, thấp là địa, Linh Thai đứng ở giữa, dưới chân là Linh Thai, hút nhả ngũ khí, ngũ khí là kim mộc thủy hỏa thổ.
Linh Thai chân đạp đại địa, cơ thể thống lĩnh lục hợp, lục hợp là thiên địa đông tây nam bắc.
Hắn tu luyện tới cảnh giới Lục Hợp, lí giải về những thần tạng này là như vậy, còn về Thất Tinh, Thiên Nhân, Sinh Tử, Thần Kiều về sau hắn không hiểu nhiều nhưng cũng có một chút quan điểm của bản thân.
Cảnh giới Lục Hợp cơ bản có thể luyện ra nguyên thần, nguyên thần do Linh Thai hấp thụ hồn phách nguyên khí khi tu luyện sinh ra, tới cảnh giới Lục Hợp sẽ trưởng thành thành nguyên thần.
Tới khi nguyên thần rời khỏi cơ thể cơ bản sẽ là cảnh giới Thiên Nhân.
Trước đây khi Tần Mục tu luyện không cảm thấy Bá Thể Tam Đan Công của mình có chỗ nào không đúng, bây giờ tu luyện theo hình người trong tranh vẽ ra mới biết thiếu một số thứ.
Linh Thai cần phải trưởng thành thành nguyên thần, không thể đội trời tiếp đất trong thần tạng Linh Thai tức là tu luyện chưa tới nơi tới chốn, khiếm khuyết trước đây của hắn có lẽ là cái này.
Hắn lại nhìn hình vẽ thứ bai. Hình vẽ thứ ba người trong tranh vẽ là cảnh giới Ngũ Hành, tới cảnh giới Ngũ Hành, hình vận công Tần Mục có được không hoàn chỉnh, hắn dựa vào sư tổ thiếu niên và sự thông minh tài trí của mình để bổ sung đầy đủ lộ tuyến vận công nhưng trên vai trái vẫn để lại một sơ hở.
Cho dù sau này Tần Mục dựa vào Đại Nhất Thống công pháp của Đại Dục Thiên Ma Công bổ sung sơ hở này nhưng khi vận công vẫn không thông suốt, chỉ có điều ảnh hưởng không lớn, hơn nữa Tần Mục cũng thực sự xuất sắc, càn quét võ giả cảnh giới Ngũ Hành không có đối thủ, thậm chí tới một số thần thông cảnh giới Lục Hợp cũng không đánh lại được hắn, vì thế cũng không đi sâu nghiên cứu vấn đề này,
Hình vận công cảnh giới Ngũ Hành do người trong tranh vẽ là hình vận công hoàn chỉnh, Tần Mục nghiên cứu cẩn thận, thở phào, hình vẽ này có thể bổ sung toàn bộ khiếm khuyết công pháp của hắn, không để lại bất cứ sơ hở nào.
Hình thứ tư khác với hình hắn đang tu luyện, phức tạp hơn nhiều.
Tần Mục sửng sốt, từ hình Đạo Đẫn Công đầu tiên, hắn phát hiện ra một điểm thú vị, Bá Thể Tam Đan Công mà người trong tranh vẽ so với Bá Thể Tam Đan Công mà hắn tu luyện xuất hiện xu thế phức tạp dần lên, giống như vẽ trước một mầm cây đội đất mọc lên, chỉ có hai chiếc lá non, sau đó dần trưởng thành trở lên xum xuê tươi tốt.
Còn Bá Thể Tam Đan Công trước đây hắn ghép đông ghép tây cho dù có đủ vẫn có chút khiếp khuyết, giống như một cây nhỏ mọc ra một cành phía đông rồi lại mọc một cành phía tây, mặc dù cũng phát triển thành một cây lớn nhưng cong queo xiêu vẹo.
Hơn nữa, công pháp do người trong tranh vẽ cũng không có thần thông, chỉ vẽ hình vận công nhưng khi vận công những thần thông khác có cảm giác dùng không cần nghĩ.
Đột nhiên hắn giật mình, trong đầu vang lên giọng nói truyền kinh trên Đá Tiều Phu, tiếng tụng kinh kết hợp với Bá Thế Tam Đan Công mà người trong tranh vẽ, Tần Mục kinh ngạc há hốc miệng.
Đại Nhất Thống công pháp trùng lặp với Bá Thể Tam Đan Công mà người trong tranh vẽ.
Không phải dung hợp mà là trùng lặp!
Đại Nhất Thống công pháp là cương lĩnh của Đại Dục Thiên Ma Công, giống như Tiều Phu truyền kinh cho cây Thánh Thụ của tổ sư sáng lập Thiên Ma giáo, Đại Nhất Thống công pháp chính là thân cây, Đại Dục Thiên Ma Kinh chính là hàng ngàn hàng vạn rễ cây và cành cây.
Thiên Ma giáo chủ các đời đều cần tham ngộ Đại Nhất Thống công pháp của mình mới có thể trù tính Đại Dục Thiên Ma Kinh, Đại Nhất Thống công pháp mà mỗi người ngộ ra đều không giống nhau, không hề lặp lại.
Giờ đây, Tần Mục kết hợp truyền kinh trên Đá Tiều Phu, hắn kinh hãi phát hiện, Đại Nhất Thống công pháp của Thiên Ma Kinh và Bá Thể Tam Đan Công hoàn toàn giống nhau!
Hắn có cảm giác thời gian và không gian hỗn loạn, Đại Nhất Thống công pháp của Đại Dục Thiên Ma Kinh chính là Bá Thể Tam Đan Công mà hắn tu luyện!
“Lẽ nào Thiên Thánh giáo bắt nguồn từ Vô Ưu Hương? Vậy thì vị Tiều Phu truyền công…”
Sắc mặt hắn có vẻ ngỡ ngàng:
“Ông ta cũng họ Tần sao?”
Hắn không nghĩ ngợi nhiều mà tiếp tục xem, xem si mê, công pháp cũng bất giác vận chuyển theo hình vận công mà người trong tranh vẽ, nguyên khí vận hành hoàn toàn không có cảm giác trì trệ, càng lúc càng nhanh chóng, thuận lợi.
Đợi người trong tranh vẽ tới bức hình thứ tám, cuối cùng cũng vẽ xong từ trúc cơ tới cảnh giới Thần Kiều.
Tần Mục ghi nhớ kĩ trong đầu, không ngờ người trong tranh vẫn chưa dừng bút, mà tiếp tục vẽ, hắn ta vẽ bức hình thứ chín!
“Trên cảnh giới Thần Kiều vẫn còn cảnh giới nữa?”
Tần Mục kinh ngạc, cảnh giới Thần Kiều không phải cảnh giới cuối cùng sao?
Vậy thì bức hình thứ chín này là hình vận công của cảnh giới nào?
Bức hình thứ chín cực kì phức tạp, liên quan tới bảy đại thần tạng phía trước, khi nguyên khí vận hành, bảy đại thần tạng đều cần điều động, vô cùng rườm rà, sai một bước sẽ có thể tẩu hỏa nhập ma!
Tần Mục khắc ghi trong đầu, không dám có bất cứ sơ suất nào nhưng thông tin trong bức hình thứ chín thực sự quá nhiều, khiến hắn hoa mắt chóng mặt.
Người trong tranh vẽ xong bức hình thứ chín liền dừng bút, đợi một lát tới khi Tần Mục đã ghi nhớ hoàn toàn bức hình thứ chín thì đột nhiên ra tay tấn công Tần Mục. Tần Mục vội vàng chống cự, chỉ vài chiêu đã bị người trong tranh đánh ngã xuống đất.
Người trong tranh đánh ngã hắn xuống đất nhưng không tiếp tục tấn công nữa mà đợi Tần Mục hồi phục lại sau đó mới tiếp tục tấn công.
“Ông ấy đang dẫn chiêu!” Tần Mục mắt phát sáng.
Trên boong tàu, rất nhiều đại vu, vu vương và tương sĩ Man Địch quốc đang tấn công phòng điều khiển, hai con dơi trắng và Long Kỳ Lân trấn thủ cửa phòng khiến bọn họ không thể đánh vào được.
Ban Công Thố thì kiểm tra sách và bảo vật lấy được từ trên tàu.
“Những cuốn sách này đều có phong ấn, muốn phá giải phong ấn sẽ hơi khó, cần phải mời được thân xác kiếp trước của ta.”
Ban Công Thố xem lần lượt từng cuốn sách một, tất cả đều không thể mở, hắn không khỏi có chút thất vọng, quay đầu nhìn lầu gác trên tàu:
“Hai tháng rồi, tên tiểu tử đó vẫn chưa ra…”
Đột nhiên một cửa phòng mở ra, Tần Mục mặt mày bầm dập thò đầu ra, liếc thấy hắn liền vẫy tay gọi, Ban Công Thố vui mừng hớn hở, vội vàng chạy tới.