[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 317 : Không có nghĩa sĩ
Ngày đăng: 03:23 24/08/19
“Nơi này không phải Minh Cốc.”
Phúc Ngọc Xuân ngó nghiêng, hai con dơi trắng đều có phần thận trọng, đây là lần đầu tiên bọn họ rời khỏi Minh Cốc, muốn treo ngược người lên nhưng lại hơi xấu hổ.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn đại điện và mái hiên đổ nát, nói:
“Các ngươi treo dưới mái hiên nghỉ ngơi một đêm, đừng quấy rầy những người khác. Ngày mai ta dẫn các ngươi về Minh Cốc, về tới Minh Cốc sẽ đưa thuốc giải cho các ngươi.”
Hai con dơi trắng thở phào, lặng lẽ bay lên treo người dưới mái hiên, hai tay bắt chéo trước ngực.
Phúc Ngọc Xuân mở một mắt, nói nhỏ:
“Tên tiểu tử này lừa chúng ta, chúng ta căn bản không trúng độc.”
Phúc Ngọc Thu kinh ngạc:
“Không trúng độc? Không thể nào, khi độc tính phát tác, chúng ta đều rất đau đớn!”
Phúc Ngọc Xuân trợn ngược một con mắt:
“Có lẽ độc tính đã giải từ lâu rồi, lần đầu tiên hắn đưa thuốc giải cho chúng ta đã giải độc rồi, những thứ khác đều là dọa chúng ta mà thôi. Nếu không hơn hai tháng nay đã phát độc chết rồi.”
Phúc Vũ Thu nổi giận:
“Tên tiểu từ này lừa chúng ta bán mạng cho hắn! Hãy nướng chín hắn ăn thịt!”
“Thôi bỏ đi!”
Phúc Ngọc Xuân nói:
“Cho dù chúng ta không liên thủ với hắn cũng bị tên tiểu tử Ban Công Thố kia dẫn người truy sát, không tha cho chúng ta. Liên thủ với hắn còn giữ được mạng, cũng không thiệt thòi. Lần này cũng nhờ có hắn khiến chúng ta biết được lão tổ tông vẫn còn sống. Như vậy thần tộc Dơi Trắng chúng ta cũng không bị tuyệt chủng. Sau khi trở về hãy đánh thức hai lão tổ tông, bảo họ sinh một con dơi cái.”
Phúc Vũ Thu hào hứng nói:
“Sinh hai con cái! Không đúng, không đúng, sinh một ổ dơi cái, ta muốn đầu ấp tay gối… Đợi chút! Đại ca, chúng ta là hậu bối không biết bao nhiêu đời của lão tổ tông, cho dù lão tổ tông sinh được hai dơi cái thì cũng là bà cố tổ tổ tổ của chúng ta, vai vế…”
Hai con dơi trắng mặt mày ủ dột, ngủ không được.
Trong di tích, Tần Mục ngồi dựa trên người Long Kỳ Lân nghỉ ngơi, vùng di tích này có mười mấy pho tượng thần bảo vệ, ánh sáng chiếu sáng di tích. Lúc này hắn không biết đang ở chỗ nào của Đại Khư, phải đợi sau khi trời sáng bay lên không quan sát địa lí xung quanh mới có thể xác định vị trí của mình được.
Ban Công Thố liếc mắt nhìn hắn, ngồi xuống, mười mấy đại vu, vu vương và một vài tướng sĩ Man Địch quốc còn sống sót bao vây hắn ở chính giữa.
Tần Mục nhìn xung quanh, trong vùng di tích này có rất nhiều dị thú, trong đó có không ít kẻ cực kì hùng mạnh, thân hình to lớn, to hơn cả Long Kỳ Lân khi hiện chân thân.
“Ý, những người này thú vị đấy…”
Mắt hắn co rút lại, ánh mắt nhìn về phía đoàn người trong di tích, những người này chia thành ba nhóm, một nhóm trong số đó là ba đại hòa thượng, mặt mày hung dữ nhưng ánh mắt lại ôn hòa, trên người có yêu khí đậm đặc.
“Hòa thượng của Tiểu Lôi Âm Tự!”
Tần Mục cảm nhận được yêu khí trên người họ, trong lòng sáng tỏ, Tiểu Lôi Âm Tự cũng là một thánh địa nhưng là thánh địa của Yêu tộc, thủ lĩnh của họ được tôn làm tiểu Như Lai, là sư huynh đệ của lão Như Lai, bản lĩnh cao cường, cũng đạt tới cảnh giới Như Lai.
Tiểu Lôi Âm tự được gọi là Tiểu Tây Thiên, ở sát phía tây hơn cả Đại Lôi Âm Tự, vị trí ở tận cùng phía tây của Đại Khư.
“Ở đây có thể gặp được yêu hòa thượng của Tiểu Lôi Âm Tự, lẽ nào chúng ta đang ở phía tây Đại Khư?”
Tâm trạng Tần Mục trùng xuống, đây là lần đầu tiên hắn đi tới nơi xa như vậy, Đại Khư rất rộng lớn, nơi này chắc xa hơn cả Lâu Lan Hoàng Kim Cung.
Nhóm người thứ hai có hai người, một nam một nữ đều còn rất trẻ, giống như một đôi vợ chồng trẻ, nhìn không thấy điểm nào nguy hiểm.
Hai người bọn họ mặc trang phục dị tộc, trên đầu chàng trai quấn một chiếc khăn trắng, đỉnh đầu để lộ tóc đen, cô gái đeo vàng đeo bạc, trên người có rất nhiều các món trang sức vàng, bạc, ngọc, dùng một chiếc khăn đen để vấn tóc, khăn đen và tóc nàng ta xõa xuống khuôn ngực hơi nhô cao, trên tóc lại cài một bông hoa màu đỏ.
Tay nàng ta trắng ngần, tay áo hơi ngắn để lộ một nửa cánh tay, cánh tay không thô ráp, cổ tay có đeo gần mười chiếc vòng vàng bạc và ngọc, to nhỏ không giống nhau.
Bọn họ ngồi canh giữ một chiếc xe bảo liễn, hình dáng của chiếc xe rất kì lạ.
Tần Mục từng nhìn thấy một số xe bảo liễn, đa phần đều rất vuông vắn, có loại dùng đỉnh tròn dạng vòm, có loại dùng đỉnh vuông dạng bát giác, đỉnh tròn dạng vòm đại diện cho cho trời tròn đất vuông, đỉnh vuông dạng bát giác đại diện cho tám phương, đều là tượng trưng cho địa vị.
Chiếc xe này có hình tròn, đáy tròn, đỉnh tròn, trang sức treo xung quanh xe cũng rất có màu sắc dị tộc.
Nhóm người thứ ba là hàng trăm bậc thần thông, dáng vẻ và y phục cũng là trang phục dị tộc, mắt màu xanh lam, chỉ có điều Tần Mục không biết họ là người nước nào.
Những thần thông này ánh mắt lộ sát khí, thỉnh thoảng lại nhìn về phía chiếc xe và đôi vợ chồng trẻ kia.
“Giáo chủ, không khí có vẻ không bình thường.”
Long Kỳ Lân lén mở mắt nhìn Tần Mục nói:
“Linh binh trên người cô gái kia hơi nhiều, còn cả những thần thông kia nữa, thực lực đều rất mạnh!”
Tần Mục nhướng mày, thị lực của Long Kỳ Lân không tồi, những món trang sức đây chuyền vàng bạc, đồ ngọc trên người cô gái kia đều là linh binh. Vừa rồi Tần Mục dùng Thanh Tiêu Thiên Nhãn liếc nhìn, linh quan phát ra trên các linh binh đều rất chói mắt, chứng tỏ uy năng không hề yếu.
Trên người đeo nhiều linh binh như vậy, thực lực chắc chắn không yếu.
Bên kia, Ban Công Thố cũng chú ý tới những người này, khẽ dặn dò hai đại vu hai câu, một đại vu đứng dậy tới bên đôi vợ chồng trẻ kia chào hỏi, hỏi han một lượt, sau đó về bẩm báo nói:
“Họ nói họ tới từ Chân Thiên Cung của Tây Thổ. Hỏi chúng ta có thể giúp họ không.”
“Chân Thiên Cung của Tây Thổ?”
Ban Công Thố nói:
“Nếu là người luyện khí của Chân Thiên Cung Tây Thổ vậy thì không có khúc mắc gì với chúng ta, không cần đề phòng họ. Còn việc của họ, không giúp!”
Một đại vu khác cũng đi hỏi thăm tình hình về, nói:
“Các thần thông kia tới từ Chân Thiên Cung, hi vọng chúng ta không giúp bên nào cả.”
“Đều tới từ Chân Thiên Cung?”
Ban Công Thố kinh ngạc, cười nói:
“Chắc là tranh chấp nội bộ, không cần quan tâm. Ba yêu hòa thượng là người Tiểu Lôi Âm Tự, có ân oán với Hoàng Kim Cung chúng ta, cần đề phòng!”
Lâu Lan Hoàng Kim Cung thường bắt người và yêu để luyện công, có không ít xung đột với Tiểu Lôi Âm Tự, Hoàng Kim Cung cũng bắt không ít yêu hòa thượng của Tiểu Lôi Âm Tự, dùng hồn phách của họ để luyện công.
Ba hòa thượng kia cũng nhận ra lai lịch của nhóm người Ban Công Thố, họ đưa mắt nhìn nhau nhưng không có hành động gì.
Ban Công Thố khẽ nói:
“Gặp người của Tiểu Lôi Âm Tự và Tây Thổ ở đây chứng tỏ nơi này ở phía tây Đại Khư. Chỉ e rất gần với Tiểu Lôi Âm Tự, ba hòa thượng này không thể giữ lại, sau khi mặt trời mọc lập tức giết bọn chúng!”
Mọi người đều khẽ tán thành.
“Còn về Tần giáo chủ…”
Hắn nhìn Tần Mục, Tần Mục đang lục lọi một chiếc túi Thao Thiết, cảm nhận được ánh mắt của hắn liền ngẩng đầu nhìn hắn cười rất tươi như một đứa trẻ thật hoạt bát, lạc quan.
Túi Thao Thiết mà Tần Mục đang cầm chính là của Ban Công Thố, hắn lấy các món đồ trong túi Thao Thiết ra, lật qua lật lại kiểm tra, món nào cũng ngắm nghía một lúc.
“Một chiếc chùy thật to!”
Hắn lôi ra một chiếc đại chùy bạch cốt trong túi Thao Thiết, vung nhẹ, lập tức vô số đầu lâu bay ra từ chiếc đầu lâu lớn trên đỉnh đại chùy bạch cốt, phun hồn hỏa ra khắp nơi.
Tần Mục lại vung lên, đầu lâu lớn há miệng, hút những đầu lâu nhỏ vào trong miệng.
“Lại còn có một kiếm hoàn!”
Tần Mục nhét chùy bạch cốt vào trong túi Thao Thiết, rồi móc ra một kiếm hoàn, khẽ phát động, vô số kiếm nhỏ như sợi tơ bay quanh bàn tay hắn.
“Luyện nhỏ tới mức độ này, công phu thật lợi hại! Đây chính là luyện pháp của Đạo Kiếm Đạo Môn phải không? Hơi khác một chút.”
Tần Mục lắc đầu:
“Đạo Kiếm chỉ cần một thanh kiếm là được, Ban lão đệ, tu vi của ngươi chưa tới nơi tới chốn. Chả trách Đạo kiếm luyện chả đâu vào đâu, không bằng Đạo Chủ.”
Ban Công Thố hậm hực, cười nhạt nói:
“Túi Thao Thiết ngươi cướp được chỉ là chút ít của cải của ta trong nhiều kiếp!
Hắn nói nhỏ, dặn dò người bên cạnh:
“Ngày mai mấy vu vương các ngươi giết hai con dơi trắng và con mèo mập kia đi, những người khác cùng giết gã họ Tần!”
Tần Mục nhìn ngắm một lượt các món đồ trong túi Thao Thiết, sau đó đứng dậy, bước tới chỗ ba yêu hòa thượng, chào hỏi nói:
“Sư huynh.”
Ba yêu hòa thượng đang ngồi thiền, vội vàng đứng dậy đáp lễ nói:
“Sư huynh.”
Ba yêu hòa thượng mặc đồ rộng thùng thình, quần áo trên người rất to nhưng vẫn không che hết chân, để lộ ra móng vuốt sắc nhọn và đôi chân chim to khỏe đầy lông vũ.
“Ba vị tới từ Tiểu Lôi Âm Tự có phải không?”
Tần Mục hỏi:
“Đệ tử của Tiểu Như Lai là một ma viên, pháp hiệu là Không có phải không?”
Ba yêu hòa thượng kinh ngạc, vội vàng gật đầu, nói:
“Sư huynh, Như Lai ban cho hắn pháp hiệu Chiến Không, hắn đúng là đệ tử của Như Lai. Cho hỏi các hạ quen biết với Chiến Không sao?”
Tần Mục cười nói:
“Ta là Thiên Thánh giáo chủ, hắn là huynh đệ của ta, đương nhiên là quen biết.”
“Thì ra là vậy.”
Ba yêu hòa thượng bớt cảnh giác, cười nói:
“Pháp hiệu của ta là Định Giác, đây là huynh đệ tục gia của ta, Định Trí, Định Minh, bái kiến Thiên Thánh giáo chủ.”
Tần Mục liếc mắt nhìn Ban Công Thố, nói:
“Thiếu niên kia là đại tôn của Lâu Lan Hoàng Kim Cng, ba vu vương bên cạnh hai người là cảnh giới Thiên Nhân, một người là cảnh giới Sinh Tử.”
Ba hòa thượng giật nảy mình, sắc mặt ủ dột, nói:
“Vậy thì phải làm sao đây? Chúng ta còn chưa tới cảnh giới Thiên Nhân, đánh không lại!”
Tần Mục cười nói:
“Yên tâm, có ta. Ngày mai ta dẫn các ngươi giết ra ngoài. Các ngươi đi theo ta qua bên kia nghỉ ngơi.”
Ba hòa thượng liên yên tâm, đi theo Tần Mục tới bên Long Kỳ Lân, vội vàng hành lễ chào hỏi Long Kỳ Lân nói:
“Sư huynh.”
Long Kỳ Lân đã ngủ say, không quan tâm.
Ba yêu hòa thượng tình tính rất tốt, không để bụng, quay ra chào hỏi hai còn dơi trắng đang treo ngược trên mái hiên:
“Sư huynh.”
Hai con dơi trắng chắp hai tay trước ngực đáp lễ:
“Sư huynh!”
Lúc này ba yêu hòa thượng mới tiếp tục ngồi thiền.
Ban Công Thố thấy vậy vẻ mặt bực bội, hừ một tiếng.
Tần Mục vui vẻ nói:
“Ba vị từng nghe về Thiên Thánh giáo chưa?”
Định Giác lắc đầu nói:
“Chúng ta chỉ hoạt động ở Đại Khư, chưa từng nghe qua!”
Tần Mục nghiêm túc nói chuyện, đột nhiên nam thần thông quấn khăn trên đầu bảo vệ xe bảo liễn bước tới, cúi người nói:
“Sư huynh…”
Tần Mục đứng dậy đáp lễ, lắc đầu nói:
“Xin đừng lên tiếng.”
Thần thông dị tộc kinh ngạc nói:
“Sao sư huynh lại nói vậy?”
“Các ngươi bị cao thủ truy sát chạy tới Đại Khư, ta sẽ không liên thủ với các ngươi đâu.”
Tần Mục lắc đầu nói:
“Bọn chúng quá đông, hơn nữa thực lực rất mạnh, ta giữ mạng còn khó, liên thủ với các ngươi tức là tự tìm đường chết. Hãy về đi.”
Chàng trai lộ vẻ thất vọng trở về bên xe, nói nhỏ điều gì đó về phía chiếc xe.
Trong xe vọng tới tiếng nói của một bé gái:
“Mẫu thân, đại ca ca đó không muốn giúp chúng ta sao?”
Trong xe lại vọng tới một giọng nói rất êm tai, thở dài nói:
“Trong Đại Khư không có nghĩa sĩ, không cứu được hai mẹ con ta…”
Tần Mục nhướng mày:
“Nghĩa sĩ? Ta không phải nghĩa sĩ, ta là Thiên Ma giáo chủ, ta không làm việc xấu người khác đã vui mừng phấn khởi lắm rồi, ta lại còn làm nghĩa sĩ nữa sao? Khiếp, hồi nhỏ ta còn nông nổi bồng bột làm việc tốt, giờ ta trưởng thành rồi…”
Đêm nay thời gian trôi rất chậm, mọi người trong di tích ai cũng có tâm sự của riêng mình, không bao lâu một con Kê Bà Long trong đám dị thú vỗ cánh bay lên, đứng trên đỉnh đại điện hoang tàn, ngẩng đầu lên trời gáy vang.
Lập tức bóng tối nhanh chóng rút lui, một tia sáng mặt trời từ phía đông chiếu lên ngọn núi bên ngoài di tích, chiếu sáng cả ngọn núi.