[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 333 : Thần nhãn lại hiện
Ngày đăng: 03:23 24/08/19
Quốc sư Duyên Khang nửa cười nửa không nói: "Thánh Giáo chủ cũng thật là không khiêm tốn."
Tần Mục có chút buồn bực, rõ ràng mình đã rất khiêm tốn, hơn nữa thực sự cầu thị, chỉ nhận số hai, không dám nhận số một, tuyệt không nói khoác, còn có thể không gọi khiêm tốn sao?
Công bộ thị lang Thiện Do Tín là Thiên Công đường chủ của Thiên Ma giáo, bản lĩnh luyện bảo của ông ta thuộc hàng nhất đẳng trên đời này, những môn phái khác, mặc dù có thể có dị sĩ tinh thông luyện bảo nhưng cũng không thể vượt trội hơn Thiện Do Tín bao nhiêu.
Mà Thiện Do Tín phải kém hơn Tần Mục rất nhiều, Tần Mục tự nhận không bằng người câm, vì lẽ đó tự nhận đệ nhị, vừa là khiêm tốn cũng vừa thực sự cầu thị, Mã gia dạy hắn không kiêu ngạo, không nóng nảy, đúng mực, hắn cũng chỉ làm theo yêu cầu này thôi.
Chỉ là đối với người khác mà nói, thiếu niên nho nhỏ chính là thiên hạ đệ nhị Thiên Công, thực sự có chút kinh thế hãi tục, hơn nữa thiếu niên này còn tự cho mình là đệ nhị thần y, điều này cũng quá đáng sợ.
Tần Mục suy nghĩ chốc lát, lấy ra một tờ giấy, liệt kê vật liệu cần thiết ra, giao cho quốc sư Duyên Khang, nói: "Luyện chế pháo đài như vậy đại khái cần những tài liệu này. Nếu như không đủ, lại đòi quốc sư."
Quốc sư Duyên Khang tiếp nhận đơn hàng, nhìn chốc lát, từ từ nói: "Thánh Giáo chủ muốn dọn sạch quốc khố hay sao?"
Tần Mục kinh ngạc nói: "Sao quốc sư lại nói vậy?"
"Huyền kim, huyền đồng trong đơn hàng này thì cũng thôi, dùng nhiều hơn chút, mấy mỏ quặng là có thể cung cấp được. Thế nhưng Thần kim Thần liệu này ta tìm đâu đây?"
Quốc sư Duyên Khang gảy gảy đơn hàng, bày ra ánh mắt chân thành: "Có phải Giáo chủ muốn tham ô bảo vật quốc khố không? Nếu như vậy, chợ thức ăn có một mâm cho Giáo chủ."
"Quốc sư, thứ ngươi muốn làm ra là đồ chơi diệt Thần, không phải bảo vật trấn giáo giết mấy tên Giáo chủ! Hơn nữa, ngươi không nói ta suýt chút đã quên, còn có giáo chúng Thiên Thánh Giáo ta hỗ trợ luyện bảo, cũng phải phát lương."
Tần Mục suy nghĩ một chút, lại liệt kê tiền công cùng với mấy xưởng chế tạo mình cần, còn có tên tuổi của mấy vị quan nhất phẩm trong triều cũng bị hắn liệt kê ra.
"Luyện chế loại Thần pháo này, ta còn cần thần thông giả giỏi thuật số nhất trên đời này, tốt nhất có thể thỉnh cầu cao thủ của Đạo môn!"
Tần Mục viết xuống đơn hàng hai chữ Đạo môn, nói: "Mỗi linh kiện của khẩu Thần pháo này đều cần tinh chất trong tinh chất, số lượng giải toán rất lớn, chỉ dựa vào sĩ tử Thái học viện thì e phải tính mấy trăm năm mới có thể tính toán xong, hơn nữa vẫn sẽ có sai lầm. Cường giả của Đạo môn là cao thủ thuật toán, nhất định phải mời được bọn họ."
Quốc sư Duyên Khang hơi thay đổi sắc mặt, chỉ cảm thấy tờ giấy nặng trình trịch, quả thực dồn nén.
Lực lượng cả nước, phỏng chừng cũng chỉ có thể làm ra một khẩu Xạ Nhật Thần pháo!
Trong này khó mời nhất chính là cao thủ của Đạo môn, Lão Đạo chủ của Đạo môn từng ám sát Duyên Phong Đế, gần như đắc thủ, lại mang theo Thái tử Linh Ngọc Hạ lúc trước tạo phản, suýt nữa xưng đế. Sau khi tạo phản bị dẹp yên, Duyên Phong Đế và Thái tử Linh Ngọc Thư mạnh mẽ chèn ép Đạo môn, giữa hai bên không vui vẻ gì, như nước với lửa.
Mời cao thủ Đạo môn xuống núi giúp đỡ, rất khó.
Thế nhưng loại Thần pháo này nhất định phải tạo, bằng không thiên tai lần sau căn bản không có lực lượng chống lại!
Hiện tại ông còn chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, ai biết lần sau khi nào thiên tai sẽ đến?
"Quốc khố trống rỗng, không có nhiều tiền của như vậy."
Quốc sư Duyên Khang thử dò xét nói: "Thánh Giáo chủ có thể giảm giá chút không?"
Tần Mục tính toán một chút, cười nói: "Sau khi đánh hạ Lâu Lan Hoàng Kim cung, quốc sư để ta chọn trăm cái bảo vật, ta có thể bỏ tiền túi ứng tiền công cho giáo chúng."
Quốc sư Duyên Khang định trả giá, Tần Mục cười nói: "Thiên Vương, ta còn chưa tính tiền công sức của ta, mời thiên hạ đệ nhị Thiên Công ra tay, giá cũng không nhỏ! Huống chi ta còn là Thiên Thánh Giáo chủ!"
Quốc sư Duyên Khang than thở: "Ta không nên đáp ứng ngươi làm Thiên Vương của Thiên Thánh Giáo, hiện nay bó tay bó chân, không thể cò kè mặc cả. Chuyện này ta cần báo lên Hoàng Đế, để ông ấy quyết định. Những năm gần đây Duyên Khang quốc chiếm đoạt các quốc gia, diệt rất nhiều môn phái, ngược lại trong quốc khố cũng có ít Thần kim Thần liệu, chỉ là cần phải được Hoàng Đế cho phép. Ngươi đợi mười mấy ngày, ý chỉ của Hoàng đế sẽ hạ xuống."
Tần Mục xoay người đi hỗ trợ luyện chế Thần Tiêu hoàn, hắn không hề lo lắng về Thần kim Thần liệu, không cảm thấy có gì quý giá. Lúc hắn luyện chế kiếm hoàn của mình thì dùng không ít loại vật liệu này, đều là lấy từ bảo khố của Thiên Ma giáo, ngược lại nộp hết các loại bảo vật trấn giáo trên người mình vào bảo khố Thiên Ma giáo.
Hắn cùng công bộ và một đám sĩ tử Thái học viện đồng thời luyện chế Thần Tiêu hoàn, tốc độ ngược lại cũng cực nhanh, binh quý thần tốc, chỉ luyện chế Thần Tiêu hoàn không thôi cũng cần luyện chế hơn mười bảy nghìn cái, cũng là một công trình vĩ đại.
Thần Tiêu hoàn kết nối với trận văn của Chân Nguyên pháo, có thể buộc chùm sáng chân nguyên ở trung tâm họng pháo, không chạm vào nòng pháo, hội tụ chùm sáng chân nguyên lại bằng miệng bát, nòng pháo sẽ không toả nhiệt, huyền kim rệu rã và nhiệt độ suy giảm đều không còn tồn tại nữa.
Nguyên bản pháo của Chân Nguyên pháo chỉ có độ lớn bằng vại nước, hiện tại biến thành miệng bát, tuy rằng diện tích công kích nhỏ lại, thế nhưng tầm bắn lại tăng lên rất nhiều, hơn nữa có thể tùy ý nã pháo, không lo hỏng họng pháo, hoàn toàn biến lâu thuyền thành chiến hạm trên không trung.
Kỳ thực Thần Tiêu hoàn cũng không tăng Chân Nguyên pháo lên mức lớn nhất, trong Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp, Thần Tiêu Thiên Nhãn chỉ là đồng pháp cơ bản nhất, tám loại đồng pháp khác đều mạnh hơn Thần Tiêu Thiên Nhãn rất nhiều.
Mạnh nhất chính là tầng thứ chín Hỏa Tiêu Thiên Nhãn.
Thế nhưng trận văn của Thần Tiêu Thiên Nhãn đơn giản nhất, dễ học nhất, luyện chế dễ nhất, vật liệu cần thiết ít nhất, vì lẽ đó Tần Mục chỉ truyền thụ cho mọi người trận văn Thần Tiêu Thiên Nhãn.
Nếu đổi lại Hỏa Tiêu Thiên Nhãn, ngay cả Tần Mục mất mười ngày nửa tháng cũng luyện không ra một viên Hỏa Tiêu hoàn, trận văn của Hỏa Tiêu hoàn quá phức tạp, dùng Hỏa Tiêu hoàn mà nói, chỉ sợ chùm sáng chân nguyên sẽ bị co lại thành tia sáng còn nhỏ hơn châm, tầm bắn lại tăng lên rất nhiều. Thế nhưng năng lượng cần để khởi động Chân Nguyên pháo cũng cực kỳ to lớn, chỉ sợ quốc khố không chịu nổi.
"Giả như nếu có thể luyện chế Hỏa Tiêu hoàn, tụ ánh sáng thành tia, tạo thành sát trận thì thật là không gì không xuyên thủng, dùng để bảo vệ Thánh địa, tuyệt đối là thiên quân vạn mã cũng không thể công phá!"
Tần Mục tính toán một chút, kiến tạo trận pháp bảo vệ như vậy cần bao nhiêu tiền, lập tức cụt hứng, Thiên Thánh Giáo chế tạo được, thế nhưng dùng không được, dược thạch cần để khởi động trận pháp, duy trì trận pháp quá nhiều.
Hắn lại động tâm tư, dù rằng Hỏa Tiêu Thiên Nhãn không bằng Xạ Nhật Thần Nhãn, thế nhưng thần nhãn của người mù là Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp, bên trong thần nhãn ẩn chứa trận văn cửu trùng thiên, tương đương với uy lực của chín tầng trời gộp lại, chuyện này liền phi thường khủng bố!
"Lúc con mắt của Mù gia gia còn, chẳng phải trừng ai người đó chết sao?"
Tần Mục không khỏi say mê, người mù thấp bé, lúc nào cũng gầm gầm gừ gừ, chống trúc trượng khoe khoang làm dáng, rất khó tưởng tượng lúc con mắt người mù còn thì ánh mắt của ông đáng sợ đến mức nào!
Nhưng ai là người móc mất thần nhãn của người mù?
Thần Thương năm đó nắm giữ thần nhãn đáng sợ đến thế, ai có thể lấy đi con mắt của ông, để vị tồn tại như Thần này chán nản đến tình cảnh như vậy?
"Đạo môn? Đại Lôi Âm tự? Lệ Thiên Hành? Hay là Tiểu Ngọc Kinh?"
Tần Mục suy tư, đột nhiên nhớ tới thiếu niên tên là Hư Sinh Hoa kia, trong lòng khẽ nhúc nhích: "Lẽ nào Hư Sinh Hoa đến từ cái nơi gọi là Thượng Thương kia?"
Người mù được xưng Thần thương, thế nhưng thần nhãn của ông mới là mạnh nhất, ông bị khoét mất hai mắt.
Đồ tể được xưng Thiên Đao, đã từng giết tới bầu trời, nghe đồn có các Thần xuất hiện, chặt ngang hông đồ tể.
Trưởng thôn được xưng Kiếm thần, tứ chi của ông lại bị kiếm chặt đứt.
Những chuyện này có liên quan gì hay không?
Người què là thần thâu, chân bị quốc sư Duyên Khang chém đứt lúc đi Hoàng cung trộm đồ, khác với người mù, đồ tể bọn họ. Đầu lưỡi của người câm không biết bị ai cắt xuống, người câm không nói thì cũng không ai biết ngọn nguồn.
Mặt của dược sư là tự mình cắt đứt, dứt bỏ gút mắc tình ái, lỗ tai người điếc là bản thân đâm thủng, hận chính mình không để ý đến chuyện bên ngoài, tâm ma của Tư bà bà là Lệ Thiên Hành, thầy trò bởi vì khuôn mặt đẹp như Thần mà tranh đấu, cánh tay của Mã gia là tự mình chặt đứt để báo ơn thầy, những thứ này đều không có quan hệ.
Chỉ riêng đồ tể và trưởng thôn, thương tật trên người bọn họ chỉ sợ đều có nguyên nhân như nhau.
Thần.
Mà ai móc mắt người mù thì không biết.
"Thần nhãn của Mù gia gia có thể ở đâu?"
Tần Mục suy nghĩ xuất thần, đột nhiên lắc lắc đầu, vứt chuyện này qua một bên, thầm nghĩ: "Căn cứ nguyên lý của Chân Nguyên pháo thì cũng có thể lợi dụng Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp sáng tạo ra đồng pháp thần thông. Mù gia gia chỉ truyền thụ cho mình đồng pháp, không truyền thụ thần thông, thế nhưng tự mình có thể sáng tạo! Đợi khi mình luyện thành thần nhãn, ngược lại muốn xem xem ai tới móc mắt mình!"
Hắn nghĩ tới liền làm, khống chế Bá Thể Tam Đan công, điều động bảy thiên Tạo Hóa trong Đại Dục Thiên Ma, khống chế Tạo Hóa Nhân Vương công, Tạo Hóa Địa Nguyên công, lập tức nguyên khí như lửa hừng hực hội tụ trong tròng mắt hắn.
Từng tầng từng tầng trận văn ngưng tụ trong hai mắt hắn, hiện ra Bích Tiêu Thiên Nhãn, khống chế công pháp, lập tức bắn ra hai luồng lửa.
Trong mắt Tần Mục ánh lửa hừng hực, tia sáng càng lúc càng rực rỡ, ánh mắt tập trung vào pháo đài trước mắt hắn, cắt pháo đài kia thành ba khối!
Mọi người trên thuyền dồn dập nhìn lại, Tần Mục vội vã thu hồi ánh mắt, tản trận văn trong mắt, cười nói: "Mọi người không nên kinh hoảng, ta cảm thấy pháo đài này đã phế bỏ, không bằng dung luyện lại."
Vẻ kinh ngạc trên mặt mọi người vẫn chưa tiêu tan, trong lòng Tần Mục phanh phanh nhảy loạn, nắm chặt nắm đấm: "Thần nhãn thật là lợi hại, trừng ai người đó chết... "
Người què và trưởng thôn cùng ngồi hong nắng ở phủ thành chủ, nhìn thấy này hai luồng ánh mắt, không khỏi lắc đầu nói: "Tên nhóc Mục nhi này, không biết mà làm bừa, không sợ cháy hỏng con mắt của mình sao. Tâm người mù cũng quá lớn, ngay cả thứ nguy hiểm như vậy cũng dạy cho nó."
Trưởng thôn híp mắt nói: "Thần nhãn người mù mạnh bao nhiêu, từ trên người Mục nhi có thể thấy được chút ít. Người móc mắt hắn không phải tầm thưởng. Người kia có thể móc con mắt của hắn, ngươi cũng cần cẩn thận một chút, nói không chừng có người sẽ coi trọng chân của ngươi."
Thân thể người què hơi chấn động, nhìn về phía ông thấp giọng nói: "Ý của ngươi là, có người muốn thu gom toàn bộ thứ gì đạt đến Thần cảnh? Hắn muốn những thứ này làm cái gì?"
"Lắp ráp ra một vị Thần."
Trưởng thôn thở dài, nói: "Người thời đại ta kia, sống đến hiện tại cũng không chỉ một mình ta. Có thể ngươi sẽ gặp phải người như vậy."
Người què hơi co lại đầu: "Ta nhát gan, ngươi đừng dọa ta, ta chạy không được sao?"
Trưởng thôn nhìn về phía Tần Mục trên thuyền, thấp giọng nói: "Ta hi vọng ta có thể chém bớt một vài cản trở cho Mục nhi, để hắn trưởng thành, tuy nhiên ta không biết ta có thể sống lâu đến thế hay không... Mục nhi vẫn quá đơn thuần, nếu như có thể xảo quyệt thêm một chút là tốt rồi..."
Lâu Lan Hoàng Kim cung, bên trong từng cái từng cái điện thờ xung quanh Ban Công Thố ngồi từng thân thể mạnh mẽ, từng người triển khai vu pháp thần thông không ngừng đánh vào một quyển sách cổ trôi nổi ở trung tâm, phá giải phong cấm trên mặt sách.
Những sách cổ này chính là số sách hắn cướp đoạt được từ trên bảo thuyền của Tần Hán Trân.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, rốt cuộc thì phong cấm trên sách cổ cũng bị phá tan, Ban Công Thố khó nén kích động trong lòng, vội vã tiến lên mở sách cổ ra, sắc mặt lập tức tái xanh ném sách cổ xuống đất: "Lại là Đại Dục Thiên Ma kinh! Vị Thần đến từ Vô Ưu Hương này là Thần của Thiên Ma giáo sao?"
Bên cạnh hắn, sách cổ chất thành đống, hiện giờ chỉ còn sót lại một quyển sách chưa bị mở ra.
Hắn lấy lại bình tĩnh, dùng hết khả năng khống chế thân thể kiếp trước của chính mình, mở kinh thư cuối cùng ra.
Ban Công Thố giở lên tờ thứ nhất, lập tức một mảnh kim quang bắn ra, rọi sáng Thánh điện.
Ban Công Thố mừng như điên