[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 338 : Chương 336
Ngày đăng: 03:23 24/08/19
Ban Công Thố đang định dẫn Loan Đích khả hãn và các cao thủ truy sát Tần Mục thì nhìn thấy hơn hai trăm tàu chiến giương cờ bay trong gió, thân tàu khổng lồ che khuất mặt trời, giống như hơn hai trăm đám mây đen che lấp nửa bầu trời đang tiến về phía bên này.
Phía dưới tàu chiến, đầu tiên là đại quân dị thú xông ra khỏi thành lầu, dị thú thân hình to lớn giống như những ngọn núi đi ở phía trước, trên lưng dị thú là các cung thủ đang đứng; phía sau là xa kỵ, xe ở phía trước, kỵ binh ở phía sau; tiếp sau nữa là bộ binh, chia thành các quân chủng khác nhau theo thuộc tính linh thể, khí thế rầm rộ.
Trận hình vô cùng hoành tráng khiến Loan Đích khả hãn có chút ngờ vực không hiểu.
Trước giờ Duyên Khang quốc đều để đại quân dị thú đi trước, xa kị len lỏi, bộ binh thì xung phong hãm trận phía dưới dị thú, còn tàu chiến thì nằm ở vị trí trung quân.
Tàu chiến mặc dù có thể bay trên không nhưng tầm bắn không xa, rất dễ bị bắn hạ, vì thế cần trung quân bảo vệ.
Bây giờ tàu chiến lại bay phía trước, đối mặt với tàu chiến chỉ cần dùng đao hoàn càn quét ở ngoài ba mươi dặm là có thể phá hoại, bắn hạ tàu chiến. Nếu như có thể phá hoại đan lô, đan lô nổ, tướng sĩ trên tàu sẽ chết trong vụ nổ đó.
Đúng là Tần Mục đã cải thiện đan lô của tàu chiến, tăng hỏa lực của đan lô lên rất nhiều, nhưng nếu nổ cũng sẽ khủng khiếp hơn trước nhiều lần thậm chí cả chục lần, những thần thông bình thường sẽ không thể sống sót sau vụ nổ đan lô.
Đương nhiên việc này cũng không thể trách Tần Mục, Tần Mục cải tiến đan lô, khiến tốc độ của tàu nhanh hơn, chỉ có điều hỏa lực của tàu không theo kịp dẫn tới việc không thể phát huy được năng lượng của đan lô sau cải tiến.
“Quốc sư Duyên Khang điên rồi sao?”
Loan Đích khả hãn nghĩ tới đây thì nghe thấy tiếng Ban Công Thố vọng tới, thét:
“Loan Đích, lập tức bắn chết tên tiểu tử họ Tần!”
Loan Đích khả hãn người trần trụi, quần bị ông nội què tụt xuống dưới chân, kim đao và túi tên trên người cũng bị ông nội què cướp mất, chiếc áo choàng da chồn vô cùng hoa lệ cũng bị ông nội què thu nhận. Nhưng dù gì ông ta cũng là chủ nhân của một nước, tu vi vẫn còn, nghe vậy lập tức kéo quần, định thít chặt cạp quần thì không sờ thấy gì. Đai quần khảm vàng khảm ngọc của ông ta cũng bị ông nội què rút mất.
“Bản lĩnh của lão què này lợi hại quá! Nếu như ông ta không phải trộm quần áo của ta mà tới giết ta, ta có thể chống cự được không?”
Loan Đích khả hãn trong lòng kinh sợ, mồ hôi vã ra như tắm, ướt hết lưng.
Ông ta đã quá coi trọng ông nội què, tuy ông nội què chân tay nhanh nhẹn nhưng bản lĩnh đều nằm ở trộm đồ và bỏ trốn, thân pháp khó đoán, thủ pháp khôn lường, đáng tiếc là cận chiến chỉ dựa vào đôi chân, trên tay không có bao nhiêu thủ đoạn tấn công.
Thần thông thể xác của ông nội què rất bình thường, lực công của chiêu thức không mạnh, nếu như tấn công ông ta thật, rất khó có thể đỡ được vài chiêu, ông nội què lợi hại nhất vẫn là thân pháp.
Loan Đích khả hãn mặc dù không có cung tên trên tay nhưng vẫn còn tu vi, nguyên khí lập tức bạo phát, một bóng người như thần như ma từ từ đứng dậy sau lưng ông ta, bốn tay đầu chim, toàn thân lửa cháy bừng bừng, ánh sáng ngút trời!
Thần ma này chính là nguyên thần của ông ta, nguyên thần đã hiển hóa giống như thực chất, bốn tay kéo cung lắp tên, lập tức lửa cháy bùng bùng khắp vùng đất lưỡi vịt, lửa gào rít tập hợp lại, hình thành lên một mũi tên chói lóa giữa đại cung trên tay.
Vù…
Một tiếng rung động vòng tới, mũi tên bay đi, bầu trời và mặt đất trở lên khô khan, dị tượng lửa cháy cát vàng xuất hiện, nơi tên bay qua đều xuất hiện cảnh tượng rồng lửa cuồn cuộn lao đi trong sa mạc, cát vàng rợp trời, rồng lửa điên cuồng càn quét!
Loan Đích khả hãn cởi trần, giơ tay phải, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, ngón cái ấn trên ngón áp út và ngón út, bấm kiếm quyết nhấn lên ấn đường.
Xoạt…
Tiễn quang hỏa bay nhanh như cắt về phía ông nội què và Tần Mục đang tháo chạy, tốc độ nhanh tới mức người khác không thể nhìn thấy ánh sáng chói lóa, chỉ nhìn thấy một vệt đen để lại trong mắt mình khi mũi tên đi qua!
Ban Công Thố kinh ngạc, Loan Đích khả hãn được mệnh danh là đệ nhất thần xạ trên thảo nguyên, công lực mũi tên này thế hiện ra cũng khiến hắn khiếp sợ!
“Nếu không phải ta có được kim thư bảo quyền có thể trở thành thần, ta cũng sẽ phải đề phòng gã cha hờ này… Kim thư bảo quyển của ta!”
Ban Công Thố lòng đau như dao cắt, nghĩ tới việc Tần Mục trộm mất kim thư bảo quyển của hắn, hắn lại cảm thấy ngực mình giống như bị đâm mạnh một đao, sau đó ngoáy tới ngoáy lui.
Trên đường tới biên quan, hắn đã lén xem kim thư bảo quyển, nhớ lộ tuyến vận công trong đó, nhưng lộ tuyến vận công rất phức tạp, chỉ sai một li đi ngàn dặm, nhất định không cho phép có bất cứ sai sót nào thì mới có thể sửa được Thần Kiều.
Hắn không dám chắc mình có thể bảo đảm không hề sai sót.
Luồng tiễn quang này đuổi kịp Tần Mục, ông nội què, ông nội què lập tức vứt những thứ mình cướp được khắp mọi nơi, đưa tay túm lấy Tần Mục, di chuyển như quỷ mị, né tránh tiễn quang.
Loan Đích khả hãn nhướng mày, trong lòng ngờ vực:
“Bản lĩnh của ông lão này không cao như ta tưởng tượng…”
Ngón tay chạm vào ấn đường của ông ta vẫn không nhúc nhích, tiễn quang chuyển hướng giữa không trung, lại bắn về phía ông nội què, ông nội què liên tục thay đổi thân pháp, thân hình gần như biến mất trong chớp mắt, khiến người ta có cảm giác ông đã phá vỡ ngăn cản của không gian.
Ông nội què không dám đón mũi tên này nhưng thân pháp vô cùng quái dị, dẫn theo Tần Mục mà vẫn có thể di chuyển vô cùng nhanh chóng, khiến mọi người kinh ngạc há hốc miệng, Loan Đích khả hãn cũng không thể bắn trúng ông ta.
Ông nội què mỗi lúc một gần với tàu chiến, Vệ quốc công bay lên không, một tay cầm Quốc Công Kiếm, chém một kiếm về phía tiễn quang!
Bùm!
Sức mạnh khủng khiếp bạo phát, Vệ quốc công bị hất bay lên không trung sau đó hạ xuống một chiếc tàu chiến, cười ha ha nói:
“Loan Đích, quả nhiên có tài!”
Thực lực của Loan Đích khả hãn cao hơn ông ta, tiễn quang vẫn tiếp tục lao đi không hề giảm tốc độ, đột nhiên lại có Quán Quân đại tướng quân đập sau lưng, Phương Thiên Họa Kích bay lên không, hóa thành một còn rồng giơ vuốt, đập xuống tiễn quang.
Quán Quân đại tướng quân khẽ thét lên, nguyên khí toàn thân bị đập mạnh gần như bạo phát, hai chân liên tục lùi lại phía sau, cuối cùng cũng chặn tiễn quang này lại, trong lòng không khỏi khiếp đảm.
Nếu như không có Vệ quốc công đỡ trước một đòn, tiêu hao phần lớn uy năng của mũi tên này thì chắc hắn cũng không thể đỡ được chiêu này.
“Khả hãn của Man Địch quốc quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ kém quốc sư và bệ hạ một phần!”
Tiễn quang tan đi, Quán Quân đại tướng quân đưa tay nắm lấy, rồng bay đi, rơi vào tay ông ta hóa thành Phương Thiên Họa Kích màu đỏ máu, vuốt rồng hóa thành nhánh nhỏ của Họa Kích, rung lên ầm ầm.
Vùng đất lưỡi vịt, những khả hãn và vu vương khác lần lượt kéo quần, chỉ có điều đều không tìm thấy đai quần.
Đột nhiên, tiếng hiệu giác vang lên trong Hạ Lan Quan sau lưng họ, đại quân các bộ lạc thảo nguyên xông ra khỏi Hạ Lan Quan như nước thủy triều, quân đội thảo nguyên đa phần là kị binh, dẫn đầu là dương quân.
Dương quân không phải cưỡi sơn dương, dị thú dưới chân các thần thông Man tộc này là man dương mọc hai chân, là con lai của dê thảo nguyên và dị thú Đại Khư, ăn cỏ nhưng rất cường tráng.
Loại man dương này chỉ có hai chân, chạy sẽ giống như những con chim lớn không biết bay chạy trên mặt đất, hơn nữa lại rất cao, khi đứng lên giống như một tòa lầu, thứ mạnh nhất của man dương là đôi sừng dê, sừng dê cong xoắn lại, khi chạy thi thoảng lại cúi đầu húc về phía trước, giống như cày bừa cày thành một con đường dài chừng mấy chục trượng, những nơi nó đi qua mọi thứ đều bị hất bay.
Trên không trung là phi kỵ binh của thảo nguyên, họ cưỡi dị thú ưng điêu lang, là một loại dị thú ăn thịt, ngoại hình giống như cự lang có mọc thêm một đôi cánh, trên lưng là các cung thủ và đao thủ mạnh nhất thảo nguyên, cung thủ bắn tên, đao thủ phát động đao hoàn.
Quân đội trên thảo nguyên hành động rất thần tốc vì thế mới khiến quân đội Duyên Khang quốc không chiếm được lợi thế nào.
Đại quân các bộ lạc thảo nguyên đánh tới, khí thế kinh thiên động địa, số lượng vượt xa Duyên Khang quốc.
Loan Đích khả hãn và những người khác vội buộc chặt quần trên eo. Loan Đích khả hãn cười ha ha nói:
“Tặc nhân nhãi nhép cướp bảo vật và quần áo của chúng ta thì đã sao chứ? Chúng ta cởi trần chém giết trên chiến trường mới là anh hùng hảo hán, nhiệt huyết nam nhi thật sự! Mọi người! Trước đây có lẽ chúng ta có ân oán, tranh đoạt đất đai, trâu dê cho tộc dân của mình, có điều thảo nguyên tuy rộng, nhưng vẫn có giới hạn, còn Duyên Khang quốc thì giàu có phồn hoa, đàn bà và đất đai vô số! Trên chiến trường hôm nay, chúng ta hãy tận tình chém giết, đập tan Khánh Môn Quan, Duyên Khang quốc sẽ trở thành bãi cỏ của chúng ta!”
Các khả hãn trên thảo nguyên nhiệt huyết sôi sục, cởi trần đứng cạnh nhau cười ha ha, hào khí ngút trời, đánh bay mây trắng trên trời khiến bầu trời trong vắt.
Thực lực tu vi của bọn họ đều không yếu, rất nhiều cao thủ cảnh giới Thiên Nhân, Sinh Tử, còn có một số khả hãn đã tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều.
Mọi người bộc phát nguyên khí, nguyên thần xuất hiện, ảo ảnh ma thần các loại xuất hiện sau lưng, vô cùng hùng mạnh, đợi đại quân của bộ tộc mình tiến đến.
Tới khi đại quân thảo nguyên tới nơi, mọi người ồ ạt thi triển bản lĩnh, có người chạy vút đi, có người bay trên trời, lao về phía tàu chiến của Duyên Khang quốc.
Ban Công Thố do dự một lát nhưng không đi theo, gọi một vu vương tới, trầm giọng nói:
“Hộ tống ta vào ải!”
Vu vương lập tức tuân lệnh, những vu vương khác thì lao về phía đội tàu chiến của Duyên Khang quốc.
Trên tàu chỉ huy của đội tàu chiến, Kiếm Đường đường chủ đứng ở mũi tàu, áo đón gió bay phần phật, Ngu Uyên Xuất Vân đứng bên cạnh hắn ta, hai vị tướng quân nhìn đại quân thảo nguyên đang mỗi lúc một gần.
“Khởi bẩm tướng quân, quân địch đã tiến vào tầm bắn một trăm sáu mươi dặm!”
Kỳ quan đo đạc khoảng cách đứng trên cột buồm cao vút, nắm chặt dây thừng, lớn tiếng nói.
Kiếm Đường đường chủ mặt không biến sắc, nói:
“Tiếp tục tiến lên, tám mươi dặm thì gọi ta.”
Ngu Uyên Xuất Vân sắc mặt cũng thản nhiên, chỉ có điều nghe thấy tám mươi dặm liền nhướng mày, kỳ quan vung cờ truyền lệnh cho các tàu tiếp tục tiến lên.
“Tướng quân, địch đã vào tầm tám mươi dặm!”
Kỳ quan lại nói.
Ngu Uyên Xuất Vân lấy kiếm hoàn cầm chắc trong tay, lông mày nhướng cao. Kiếm Đường đường chủ tiếp tục nói:
“Bốn mươi dặm thì gọi ta.”
Ngu Uyên Xuất Vân nhíu mày, nhìn Kiếm Đường đường chủ không nói gì.
Giọng nói gấp gáp của kỳ quan truyền tới:
“Địch đã tới bốn mươi dặm!”
Ngu Uyên Xuất Vân thở dài một hơn, tinh quang trong mắt giống như ánh sáng mặt trời chiếu rọi. Kiếm Đường đường chủ nói:
“Truyền lệnh các tàu, làm nóng trước Chân Nguyên Pháo, ba mươi dặm khai pháo!”
Lòng bàn tay Ngu Uyên Xuất Vân đều là mồ hôi, nghiến chặt răng, giọng khàn khàn:
“Kiếm tướng quân thật biết nhẫn nhịn! Dám đợi tới ba mươi dặm, ba mươi dặm là phạm vi tấn công của địch…”
Kỳ quan lập tức vung cờ truyền lệnh cho các tàu, bệ pháo trên các tàu lập tức mở năng lượng trong đan lô, chuẩn bị tấn công.
Kiếm Đường đường chủ nhìn thấy đại quân thảo nguyên đổ tới nườm nượp, dẫn đầu chính là các cao thủ cảnh giới Thiên Nhân, Sinh Tử, hắn chậm rãi nói:
“Mệnh lệnh của quốc sư là san bằng Hạ Lan Quan, không phải chỉ là đánh bại địch. Một trăm sáu mươi dặm, kẻ địch vẫn có cơ hội bỏ chạy, chủ lực vẫn còn, tám mươi dặm sẽ có sáu phần dịch chạy thoát. Bốn mươi dặm sẽ chỉ có ba phần địch có thể trốn thoát, nhưng chủ tướng của địch vẫn có thể trốn chạy. Ba mươi dặm, tối đa chỉ có ba phần chủ tướng có thể tháo chạy!”
Ngu Uyên Xuất Vân thán phục:
“Kiếm sư phụ vẫn là Kiếm sư phụ. Năm xưa theo thầy học kiếm, Xuất Vân mới có thành tựu như ngày hôm nay.”
Hai trăm tàu chiến lập tức quay ngang, phát ra âm thanh răng rắc, thân tàu khổng lồ như biến thành một tấm thành đồng vách sắt chắn ngang giữa trời, pháo quang bắn đi, trong không trung xuất hiện vô vàn tia sáng nhỏ như miệng bát.
Chỉ vừa giáp mặt, các man vương khả hãn, vu vương dẫn đầu lập tức bị bắn thành lỗ sàng, rơi từ trên không xuống.
Nhiều cao thủ cảnh giới Sinh Tử và Thần Kiều kinh hãi, Vệ quốc công, thái úy, Quán Quân tướng quân, Hoài Hóa đại tướng quân xông ra tấn công bọn họ!
Kiếm Đường đường chủ trên tàu chỉ huy đích thân phất cờ, miệng pháo chuyển hướng xuống mặt đất, giống như hàng loạt luồng kiếm quang chém đôi đại quân trên mặt đất!
Kiếm Đường vung cờ, chia hơn hai tàu chiến thành hai hạm đội, một đội bay trên không, một đội hướng ở bên dưới, khoảng cách không quá trăm trượng. Ngu Uyên Xuất Vân chỉ huy hạm đội trên không tấn công phi kỵ của địch, Kiếm Đường chỉ huy hạm đội bên dưới, càn quét mặt đất, hạm đội tới đâu pháo quang bắn ra tới đó, quân địch gục ngã như ngả rạ.
Bên kia, Tần Mục và ông nội què đã về tới Khánh Môn Quan, trưởng thôn và Quốc sư Duyên Khang đang thảnh thơi ngồi trên thành lầu uống trà, không hề lo lắng cho tình hình chiến trận.
“Kiếm Tam Sinh đúng là biết nhịn, thành tựu kiếm pháp bất phàm, chiến trường như kiếm, hắn đã được coi là chuyên gia rồi.”
Quốc sư Duyên Khang rót trà cho trưởng thôn, trưởng thôn vẫn đang đợi ông ta bê chén trà lên tới miệng mình, đột nhiên nhớ tới đây là Quốc sư Duyên Khang, không phải dược sư thế là đành tự dùng nguyên khí bưng trà, uống một ngụm, nói:
“Kiếm pháp của hắn có bóng dáng kiếm pháp của ngươi, điều lạ là cũng có cả bóng dáng kiếm pháp của ta.”
Quốc sư Duyên Khang lắc đầu nói:
“Ta không dạy hắn.”
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tần Mục vừa bước lên thành lầu. Không phải hai người bọn họ truyền thụ kiếm pháp cho Kiếm Đường, vậy thì chỉ có vị Tần đại giáo chủ này thôi.
Hai người lập tức nhíu mày, thấy Tần đại giáo chủ một tay cầm một cuốn sách kì lạ vàng lấp lánh, một tay xách một chiếc quần lót.
“Mục Nhi, đồ ta trộm đều vất cả đi rồi, ngươi vẫn chưa vất đi, giờ ngươi là thiên hạ đệ nhất Thần Trộm rồi!”
Ông nội què giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Tần Mục lắc đầu nói:
“Bản lĩnh của con còn kém xa ông nội què!”
“Vất rồi, vất rồi!”
Ông nội què bịt mũi nói:
“Quần lót của đại tôn có gì hay ho đâu? Mau vứt đi!”
Tần Mục vứt quần lót xuống thành lầu, bước tới chỗ hai người đang uống trà, vứt đại kim thư bảo quyển lên bàn trà, hít hương trà, cười nói:
“Ta có một ít lá trà ngon, là Hư công tử tên là Hư Sinh Hoa tới từ Thượng Thương mang đến, ta mặt dày xin hắn nửa túi.”
“Thượng Thương?”
Quốc sư Duyên Khang và trưởng thôn giật nảy mình, không nhìn cuốn sách nữa, trưởng thôn vội vàng nói:
“Ngươi gặp người Thượng Thương sao? Hắn không ra tay với ngươi chứ?”
“Không!”
Tần Mục rầu rĩ nói:
“Hư Sinh Hoa là một người rất ôn hòa, con và hắn ta đọ sức không phân thắng thua. Trưởng thôn, hắn cũng là bá thể! Bá thể giống con đấy!”
Thiếu niên vô cùng kích động.