[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 34 : Miếu Nãi Nãi
Ngày đăng: 03:20 24/08/19
Trong lòng người què hơi chấn động.
Lẽ nào quốc sư Duyên Khang cùng Duyên Khang quốc thật sự gan to bằng trời, ngay cả địa phương kỳ lạ và đáng sợ như Đại Khư này cũng muốn đặt chân, cũng muốn chiếm đoạt?
Tuy nhiên Mã gia nói một câu không sai, Duyên Khang quốc quả thực là môn phái ngụy trang thành quốc gia!
Duyên Khang quốc lấy võ lập quốc, lấy võ trị quốc, quan chức chia làm cửu phẩm mười tám cấp, từ nhất phẩm Quốc sư, Thái tử Thái bảo đến cửu phẩm sĩ lang, điển nghi, bác sĩ (không phải bác sĩ như hiện nay, chỉ chính là người học rộng tài cao, các loại chức quan cửu phẩm chính là thư học bác sĩ, y bác sĩ, toán học bác sĩ, bốc bác sĩ), đều xuất thân từ võ đạo, có cả những giáo chủ, tông chủ, chưởng giáo của môn phái khác.
Cho tới binh lính của quốc gia này, cũng đều là võ giả, năng lực chinh phạt thiện chiến, bên ngoài có thể công thành đoạt đất, bên trong có thể trấn áp phản loạn, tuyệt đối là một thế lực cực kỳ đáng sợ.
Khi một môn phái ngụy trang thành quốc gia, dùng phương thức quốc gia thống trị cương vực, thống nhất tài nguyên, hàng phục những môn phái khác, thống nhất quản lý võ giả cùng thần thông giả, sai khiến tất cả môn phái bên trong cương vực của mình, quốc gia như vậy sẽ cường đại cỡ nào, đáng sợ đến mức nào?
Những năm này, Duyên Khang quốc không ngừng mở rộng, cương vực càng ngày càng rộng, càng ngày càng lớn, chiếm đoạt những môn phái như Ly Giang phái và những quốc gia nhỏ khác.
Hiện nay, quốc thổ của Duyên Khang quốc đã tới biên giới Đại Khư, bị Đại Khư chặn đường.
Ngăn cản quốc gia này chính là bóng tối cùng sự kỳ lạ của Đại Khư. Đại Khư, mỗi khi màn đêm kéo đến liền sẽ xuất hiện chuyện quỷ dị là bị bóng tối tập kích, tiến vào bóng tối hẳn phải chết, điều này làm cho Duyên Khang quốc không dám tiến vào Đại Khư.
Mà hung hiểm bên trong Đại Khư còn không chỉ như vậy, nơi này rất nhiều dị thú, chuyện lạ xảy ra rất nhiều, nguy hiểm khắp nơi, quốc sư Duyên Khang và Duyên Khang quốc muốn tiến binh Đại Khư, cũng không hề đơn giản như vậy.
Tuy nhiên, sự hung hiểm của Đại Khư cũng không thể doạ được quốc sư Duyên Khang, người què biết người đàn ông này, hiểu rất rõ tính cách của hắn, dù sao chân của người què chính là bị người đàn ông đó chặt đứt.
Không có khủng khiếp gì có thể doạ được hắn, không có nguy hiểm gì có thể ngăn cản hắn!
Hắn nhất định sẽ tiến vào Đại Khư!
Thậm chí, nói không chừng hiện giờ người đàn ông đó đang ngóng nhìn Đại Khư mênh mông vô ngần, quỷ quyệt khó lường!
Rất nhanh trong thôn khôi phục lại yên tĩnh, nước biến thành dòng Ly Giang nhỏ tan vỡ đã sắp bị bùn đất hấp thu hết, ngày thứ hai, mặt đất đã bị ánh mặt trời gay gắt hong khô, lại cứng rắn.
Lần này Tần Mục đạt được một cái kiếm nang, là của Thiên Thu, đệ tử Ly Giang phái kia, kiếm nang dài sáu thước, cũng không lớn, chính là dùng da cá sấu nhỏ chế tạo thành, có dây lưng buộc eo, còn có hai cái đai an toàn, có thể mang sau lưng.
Nguyên khí tiến vào kiếm nang, miệng cá sấu sẽ mở ra, từ miệng cá sấu phun ra một cái vỏ kiếm và chuôi kiếm.
Võ giả luyện khí thành tia, tia nguyên khí quấn quanh chuôi kiếm, liền có thể rút kiếm, dùng khí ngự kiếm.
Sau khi rút thanh kiếm thứ nhất ra, bên trong kiếm nang liền sẽ lại nhô lên một chuôi kiếm khác, rút thanh kiếm thứ hai ra, sẽ xuất hiện thanh kiếm thứ ba. Sở dĩ gọi là kiếm nang, chính là đạo lý này.
Ly Giang phái là kiếm phái của Nam Cương, thuật luyện kiếm có chỗ rất độc đáo, trong kiếm nang này cất giấu một cái mẫu kiếm, nhưng không thể sử dụng mẫu kiếm, nó đã hòa làm một với da cá sấu nhỏ.
Từ trong kiếm nang rút ra đều là tử kiếm, Tần Mục thử một chút, tổng cộng có thể rút ra hai mươi tám thanh kiếm, thêm bảy thanh đã bị hắn dùng dao mổ lợn chém đứt, tổng cộng là ba mươi lăm thanh.
Còn như Ly Giang phái làm thế nào giấu ba mươi lăm thanh kiếm vào trong kiếm nang nho nhỏ này thì hắn chịu, không biết bí quyết trong này.
Hai mươi tám thanh kiếm thì cũng không tính là quá nặng đối với Tần Mục, trên người hắn mang theo rất nhiều thỏi sắt, trên chân còn mang giày sắt, ngực và bên hông cũng có thỏi sắt, tổng trọng lượng hơn trăm cân, trọng lượng tương đương kiếm nang.
Tần Mục xem việc mang kiếm nang như một loại tu hành, có thể bớt đi các loại vật nặng như giày sắt cũng dễ dàng hành động hơn, bất quá để hắn dùng khí ngự kiếm thì không được, kiếm pháp Ly Giang tinh tế nham hiểm, Khống Kiếm thuật của hắn căn bản không đạt tới loại trình độ đó.
"Nếu như có thể học được kiếm pháp Ly Giang thì hay."
Tần Mục thầm than một tiếng, kiếm pháp Ly Giang rất tinh diệu, đặc biệt là thủ đoạn Liên Kiếm thuật (nối liền nhiều thanh kiếm) càng là đặc sắc tuyệt luân. Người trong thôn như Mã gia, đồ tể, người què, dược sư, người mù đều không tinh thông kiếm thuật, người câm có một cái rương chứa toàn đồ vật như kiếm hoàn, mà Tư bà bà cũng có ngân hoàn tương tự, nếu như những ngân hoàn kia là kiếm hoàn mà nói thì bọn họ hẳn là cũng tinh thông kiếm thuật.
Chỉ là Tần Mục dò hỏi Tư bà bà, Tư bà bà lại không muốn dạy hắn, người câm cũng liền liền xua tay, tựa hồ là có kiêng kỵ. Người câm lặng lẽ dùng ngôn ngữ tay nói cho hắn, hiện tại không nên học, sẽ có kiếm thuật tốt hơn chờ hắn, học kiếm thuật khác thì nhân gia (cách gọi một người) sẽ không dạy cho hắn.
Tần Mục không biết nhân gia trong miệng ông là ai, chỉ đành coi như thôi.
Hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ ảo diệu hành công của nguyên khí, nói thí dụ như quyền pháp của Mã gia, hắn vẫn hoàn toàn chưa làm được lúc công kích thì nguyên khí lan khắp thân thể.
Nguyên khí vờn quanh thân, có thể tăng mọi mặt tố chất của thân thể đến mức độ cao nhất, không những sức mạnh hay nhanh nhẹn mà cả tốc độ, phản ứng đều đạt đến mức tận cùng!
Tu luyện Lôi Âm Bát thức đến cảnh giới cao thâm, khi chưởng có thể phát ra lôi âm (tiếng sấm), vung quyền phát ra lôi đình, hắn chỉ có thể dựa vào Ma Thần Vĩ Lực Ấn mới làm được Chưởng Tâm lôi, nhưng Lôi Âm Bát thức hiện giờ còn chưa làm được.
Nếu như có thể làm đến một bước này, lần thứ hai gặp phải võ giả như Thiên Thu, hắn liền có thể tay không tiếp kiếm, sẽ không bị đối phương cắt đứt bàn tay nữa!
"Con thiếu khuyết thực chiến."
Mã gia tới cạnh Tần Mục, nhàn nhạt nói: "Tu vi của con vượt xa tên đệ tử Ly Giang phái kia, sở học của con như quyền pháp, cước pháp, đao pháp, côn pháp, đều mạnh hơn kiếm pháp Ly Giang của hắn, thế nhưng khi con giao phong với hắn thì lại bó tay bó chân, không triển khai được."
Tần Mục liên tục gật đầu, hắn cũng cảm giác được, kiếm pháp của Thiên Thu tinh xảo, kiếm thuật ngoài dự đoán mọi người, nhưng mà phản ứng của mình chỉ có chút tạm được, vậy mà trực tiếp bắt lấy kiếm.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, kỳ thực thực lực của Thiên Thu cũng không hề mạnh như vậy, Tần Mục một đao chặt đứt bảy thanh kiếm của hắn, một chiêu Thiên Ma Tự Tại ấn kéo hồn phách của hắn vào trong lòng bàn tay, điều này nói rõ tu vi nguyên khí của Tần Mục vượt xa hắn!
Mã gia tiếp tục nói: "Không có thực chiến mài giũa, con rất khó phát huy được thực lực của mình, đây chính là lý do Ly Giang Ngũ lão mang theo đệ tử tiến vào Đại Khư rèn luyện. Bế quan khổ tu, một mình cố sức tu luyện thì không thể trở thành cao thủ chân chính. Vì lẽ đó... "
Tần Mục lộ vẻ chờ mong, hắn vẫn đang chờ đợi mấy người Mã gia và Tư bà bà cho phép bản thân ra ngoài săn thú, hiện tại rốt cuộc cơ hội này đã tới!
"Vì lẽ đó ta và mấy người bà bà, người mù, sau khi thương nghị, đã quyết định."
Mã gia vạn phần trịnh trọng nói: "Con có thể cùng chúng ta đi chợ phiên hội Miếu."
"Đi chợ phiên hội Miếu?"
Tần Mục lộ ra vẻ thất vọng, lẩm bẩm nói: "Không phải đi săn thú sao?"
Mã gia cười cười, vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: "Trẩy hội cũng là thử thách, con thông qua thử thách, mới có thể một mình ra khỏi thôn săn thú. Cố gắng lên!"
Tần Mục dở khóc dở cười. Hội Miếu là thịnh hội của những thôn xóm lân cận, hắn nghe Tư bà bà nói qua, chợ phiên hội Miếu thường được tổ chức vào ngày mùng một, ngày rằm trong tháng, những thôn xóm trong phạm vi một hai trăm dặm đều sẽ tới hội Miếu, lấy ra hàng hóa của mỗi thôn trao đổi với nhau.
Mỗi khi đến ngày hội Miếu, Mã gia, đồ tể, người mù, người câm, Tư bà bà, người điếc cùng dược sư đều sẽ đi tới miếu Nãi Nãi cách nơi này hai mươi dặm, thế nhưng trước giờ đều không cho Tần Mục đi cùng, mỗi lần đều để hắn lưu lại giúp đỡ trưởng thôn và người què.
Mà người què còn thảm hơn hắn, Tư bà bà nói người què khốn nạn, nghiêm cấm ông ta đi chợ phiên hội Miếu mua hàng, sợ ông nhịn không được mà trộm hội Miếu không còn một mống.
So với đi chợ phiên hội Miếu, kỳ thực Tần Mục càng muốn đi săn thú hơn.
Khoảng cách ngày mùng một của hội Miếu còn hai ngày, Tần Mục tiếp tục tu luyện, thỉnh thoảng chạy đi sơn cốc Trấn Ương Cung tìm Ma viên đánh một hồi, rãnh rỗi thì đến cửa hàng dược sư hỗ trợ, tiện thể học tập luyện chế Cố Nguyên Đan. Dược sư nuôi vài con chim nhỏ, cả người mang theo ánh lửa, thời điểm chế thuốc, những con chim nhỏ này sẽ từ ngoài cửa sổ bay đến giúp đỡ.
Sau khi luyện hỏng mười mấy lò linh dược, đến nỗi mặt của dược sư đều có chút trắng bệch thì cuối cùng Tần Mục cũng may mắn thành công được một lò Linh Thai, lúc này mới khiến cho sắc mặt của dược sư hòa hoãn một chút.
Tần Mục lập tức mang theo một lò Cố Nguyên Đan tăng lên Thanh Long nguyên khí này, phấn khởi đi tới sơn cốc Trấn Ương Cung, dược sư vốn định nhắc nhở hắn muốn trước tiên kiểm nghiệm Cố Nguyên Đan liệu có ăn chết người không, nhưng suy nghĩ một chút lại ngừng lại.
"Lần trước mình luyện chế Cố Nguyên Đan cho Mục nhi, cũng quên kiểm tra liệu sau khi ăn vào dược lực có làm chết người không... "
Dược sư thầm nghĩ: "Ma viên là tên to xác, ngược lại có ăn cũng không chết... Chắc là ăn không chết, tùy hắn đi. Tuy nhiên, lần này mỗi một viên Cố Nguyên Đan mà Mục nhi luyện được đều lớn bằng nắm tay, Ma viên ăn vào thật sự sẽ không chết sao?"