[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 342 : Chương 340
Ngày đăng: 03:23 24/08/19
Quốc sư Duyên Khang đặt đầu của Biên Chấn Vân ngay ngắn lại, nhìn thi thể trên mặt đất, tim không khỏi run lên. Chỉ thấy Biên Chấn Vân đã sắp xếp ngay ngắn thi thể của các tướng sĩ Khánh Môn Quan, mười ngày mưa lớn không ngớt, lão tướng quân chắc đã đội mưa để đặt thi thể các tướng sĩ của mình lại với nhau.
Ông còn nhìn thấy bên mỗi thi thể đều có một tấm thẻ gỗ, trên thẻ ghi tên của các tướng sĩ.
Quốc sư Duyên Khang bước tới, hai bên là thi thể của tướng sĩ Khánh Môn Quan, trên mỗi thi thể đều có thẻ gỗ, trên thẻ gỗ đều có tên. Biên Chấn Vân biết từng tướng sĩ dưới trướng của mình, có thể gọi được tên của từng người một!
“Ngươi là một tướng quân chân chính.”
Quốc sư Duyên Khang dừng bước, không đi tiếp, ông quay người lại, vạt áo tung bay, vô số thi thể bay lên, bay theo ông về Duyên Khang.
Ở Duyên Khang xa xôi có người nhà đang đợi họ trở về, trong số họ có người là con trai trẻ tuổi, có người là phụ thân cao tuổi, có người là chồng đi chinh chiến, cũng có người là con gái, thê tử, mẫu thân trong gia đình.
Ông phải đưa họ về nhà.
“Lâu Lan Hoàng Kim Cung.”
Quốc sư Duyên Khang nhìn về phía tây, sau đó quay đầu đi về phía Duyên Khang.
Màn đêm buông xuống, một thế giới khác gặp gỡ với thế giới này, có thuyền cổ leo lét ánh đèn trôi tới, rất nhiều ông lão xuất hiện dưới ánh đèn, cắm người giấy, ngựa giấy, thuyền giấy, các linh hồn trên chiến trường lặng lẽ lên thuyền, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Quốc sư Duyên Khang đi qua họ, không làm phiền các sứ giả U Đô này.
Những anh linh chiến tử và mục dân thảo nguyên tử nạn bởi vu độc và mưa lớn sẽ đều được đón tới U Đô thần bí, không ai biết được điều gì đang chờ đón họ.
Đạo môn.
Tần Mục bước tới núi Côn Lôn Ngọc Hư.
Nơi này được gọi là Ngọc Hư Động Thiên, dường như không giống với thế giới thực, đâu đâu cũng có cảm giác như thần tiên thánh địa, cho dù nạn tuyết bao phủ Duyên Khang quốc thì cũng không ảnh hưởng tới nơi này.
Khác với núi Tu Di Đại Lôi Âm Tự, Tu Di cao chót vót, ngàn vạn phật tự nguy nga lộng lẫy, khiến người ta có thể nhìn thấy từ xa, trong lòng kính nể phật pháp quảng đại. Còn Ngọc Hư Động Thiên thì nằm sâu trong dãy núi trùng trùng điệp điệp, muốn vào đây cần vượt qua muôn vàn sông núi, sau đó cũng chưa chắc tìm được thánh địa Đạo môn này.
Trong Đạo môn đều là những người tu hành, không thích người khác quấy nhiễu sự thanh tịnh của mình, những đạo sĩ này đều rất ít khi ra ngoài.
Long Kỳ Lân tới dưới chân núi, trước cổng núi Ngọc Hư không có dị thú canh núi, chỉ có một căn nhà cỏ, bên trong có một lão đạo sĩ đang ngồi nấu cơm.
Tần Mục nhảy xuống khỏi lưng Long Kỳ Lân, chào hỏi lão đạo sĩ, nói:
“Thiên Thánh giáo chủ tới gặp đạo chủ, mong sư huynh vào bẩm báo một tiếng!”
Lão đạo sĩ kinh ngạc đưa mắt nhìn hắn, lại nhìn gùi thuốc sau lưng hắn và ông nội què đang tươi cười, nói:
“Thì ra là Thiên Ma giáo chủ. Thiên Ma giáo chủ đại chiến một trận ở kinh thành, giết không ít sư huynh của lão đạo.”
Sau đó lại nhìn ông nội què một lát, tỏ vẻ nghi hoặc.
Tần Mục mỉm cười nói:
“Đạo sĩ sợ người khác quấy rối sự thanh tịnh, nhưng lại tới làm hỏng sự thanh tịnh của người đời, đáng giết!”
Lão đạo sĩ lắc đầu nói:
“Vì người dân trong thiên hạ, đạo sĩ cũng phải ra tay. Thiên Ma giáo chủ, ta không tranh luận với ngươi. Các ngươi tự lên núi là được, đừng quấy nhiễu việc tu hành của ta.”
Ông nội què cười nói:
“Đạo môn trước giờ vốn biếng nhác, không ngăn cấm người khác lên núi, không có nhiều quy tắc.”
Lão đạo sĩ lại nhìn ông nội què, mặt đột ngột biến sắc, quát lên:
“Các ngươi có thể lên núi nhưng lão kia thì không được. Lão ta phải ở lại!”
Tần Mục không hiểu.
Lão đạo sĩ nổi giận nói:
“Vừa nãy ta không nhận ra! Nghe giọng nói mới nhớ ra. Thần Trộm năm xưa chạy tới núi Ngọc Hư, khiến mọi thứ hỗn loạn, trộm sạch báu vật của núi Ngọc Hư chúng ta!”
Ông nội què lúng túng nói:
“Việc từ đời nào rồi? Những năm nay ta đã thay đổi, cải tà quy chính rồi.”
Lão đạo sĩ mặc kệ ông ta, bắt đầu gọi chó, một con chó vàng lớn chạy ra từ trong nhà cỏ, vẫy đuôi ngoe nguẩy. Lão đạo sĩ quát:
“Chó không sửa được thói ăn phân!”
Ông nội què nổi giận:
“Lão đạo sĩ này bóng gió chửi ta!”
Mặc dù trong lòng ông rất giận dữ nhưng vẫn cười rất tươi, khiến khác cảm thấy rất dễ chịu.
Tần Mục giật mình, thầm cầu phúc cho lão đạo sĩ.
Hắn cõng trưởng thôn dẫn theo Long Kỳ Lân lên núi, ông nội què đột nhiên biến mất như quỷ mị, cười ha ha nói:
“Không cho ta lên núi, ngươi mau chặn ta lại đi!”
Lão đạo sĩ vội vàng đuổi theo, hai người biến mất trong núi Ngọc Hư.
Một lát sau, Tần Mục nhìn thấy lão đạo sĩ xuất hiện ở lưng chừng núi, quần áo bị lột sạch, trần truồng ngồi ở trên sườn núi, thấy hắn cưỡi Long Kỳ Lân lên núi, lão đạo sĩ vội ôm lấy vai. Tần Mục giả vờ không nhìn thấy, đi ngang qua.
Lão đạo nhân thở phào, bỗng Tần mục quay lại, hỏi:
“Làm thế nào mới gặp được Đạo Chủ?”
Lão đạo sĩ vừa thẹn vừa giận, nói:
“Lâm Đạo Chủ ở Ngọc Hư Quan trên đỉnh núi!”
Tần Mục cảm ơn rồi lấy ra một bộ đồ vứt cho ông ta, lão đạo sĩ vội đón lấy, định cám ơn nhưng Tần Mục đã đi qua sườn núi.
Tới đỉnh núi, chỉ thấy suối chảy thác đổ, rất nhiều đệ tử Đạo môn đang đứng dưới thác luyện kiếm, bên cạnh thác nước là Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên của Đạo môn, cứ đặt ở đó không ngăn cấm bất cứ ai xem.
Những đệ tử Đạo môn đó luyện kiếm cũng rất kì lạ, đầu tiên là dùng các loại công cụ tính toán để tính toán một lượt, Tần Mục thấy họ luyện hết các công cụ tính toán như vô cực đồ, thái cực đồ, tứ tượng đồ, ngũ hành đồ, bát quái đồ thành bảo, kết hợp thành công cụ tính toán kết cấu không gian lập thể, không ngừng tính toán theo công thức.
“Những đạo sĩ này giống như những tiên sinh xem phong thuỷ.”
Tần Mục nhủ thầm.
Đợi tới khi tính ra kết quả những đệ tử Đạo môn này liền nhảy lên múa kiếm, kiếm pháp rất bất phàm.
Tần Mục bất giác dừng lại một lát, trong lòng khen ngợi không ngớt:
“Đạo môn không hổ là thánh địa, rất xem trọng tác phong học thuật.”
Một đạo cô trẻ tuổi đang giải đáp không ra kết quả, sốt ruột vò đầu bứt tai, đột nhiên nhìn thấy Tần Mục, vội bước tới chào hỏi:
“Đạo huynh, ngươi tìm ai?”
Tần Mục nhảy xuống nói:
“Lâm Hiên Đạo Chủ có ở đây không? Ta là Tần Mục, tìm hắn có việc.”
“Đạo Chủ ở Ngọc Hư Quan, hai ngày trước vừa trở về từ Tiểu Ngọc Kinh.”
Đạo cô trẻ tuổi chỉ vào một đạo quan ở bên cạnh, nói.
Tần Mục thấy công cụ tính toán của đạo cô, đưa một ngón tay gạt hai cái trên Bát Quái Bàn của nàng ta, cười nói:
“Sáu mươi tư quẻ số thiên tượng, giải như vậy là xong!”
Đạo cô trẻ tuổi vội nhìn Bát Quái Bàn, sững người, bất giác vui mừng ra mặt.
Một lão đạo cô bên cạnh hỏi:
“Người đó là ai?”
“Hắn nói hắn tên Tần Mục, tìm Lâm Đạo Chủ.”
Đạo cô trẻ tuổi cười nói:
“Hắn còn tiện tay giúp ta giải đáp vấn đề thiên tượng số này, ta cần dùng cái này để giải ngân hà tinh số!”
Lão đạo cô ngạc nhiên:
“Tần Mục? Thiên Ma giáo chủ! Lão ma đầu này giết không biết bao nhiêu sư huynh Đạo môn, vậy mà còn dám tới Đạo môn chúng ta!”
Đạo cô trẻ tuổi giật mình:
“Thiên Ma giáo chủ? Lẽ nào tới giết Đạo Chủ? Phải làm sao bây giờ?”
Lão đạo cô cười nói:
“Trong Ngọc Hư Quan đều là cao nhân của Đạo môn ta, nếu hắn dám gây sự thì phải đổi một vị Thiên Ma giáo chủ khác rồi. Chúng ta tiếp tục luyện kiếm, không cần quan tâm.”
Trong Ngọc Hư Quan, Tần Mục nhìn thấy một nhóm lão đạo sĩ và lão đạo cô, có người ngồi trong hoa viên ngắm hoa đầy hứng thú, có người bò dài trên mặt đất xem một bầy kiến đánh nhau, có người thì thảnh thơi uống trà đánh cờ, có người ngồi bên đình thổi tiêu, có người thì lẹt xẹt đôi giày rách đi tới đi lui, mũi giày đã rách, để lộ mấy đầu ngón chân xinh đẹp.
Tần Mục lui ra, ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên đạo quan, đúng là Ngọc Hư Quan, lập tức lại đi vào, hỏi một lão đạo sĩ:
“Lâm Hiên Đạo Chủ ở đâu vậy?”
“Đạo Chủ!”
Lão đạo sĩ quay đầu lại, lớn tiếng nói:
“Có người tìm!”
Giọng nói của Lâm Hiên Đạo Chủ vọng tới từ trong Ngọc Hư Quan:
“Ồ, biết rồi, ra liền đây! Mọi người giúp ta tiếp đãi một lát, ta đang luyện đan tới thời điểm quan trọng!”
Lão đạo sĩ quay đầu nói với Tần Mục:
“Ngươi cứ tự nhiên.”
Tần Mục thở phào, đợi một lát, bỗng một tiếng nổ lớn vang lên, một đám khói đen bốc lên từ nơi giọng Lâm Hiên Đạo Chủ vọng tới. Một đám lão đạo sĩ, đạo cô bật cười:
“Đạo Chủ luyện đan lại nổ lò rồi!”
Lâm Hiên Đạo Chủ mặt mày nhem nhuốc bước từ trong ra, mặt đen sì, nói:
“Sư thúc không gọi ta, ta sẽ không bị nổ lò… Tần giáo chủ!”
Lâm Hiên Đạo Chỉ nhìn thấy Tần Mục vô cùng ngạc nhiên, vội lấy tay áo lau khói than trên mặt, nghiêm nghị nói:
“Thiên Ma giáo chủ sao lại có thời gian tới Đạo môn của ta thế này?”
“Thiên Ma giáo chủ?”
Lời vừa nói xong, lập tức các lão đạo sĩ, lão đạo cô trong Ngọc Hư Quan đều đồng loạt quay đầu nhìn Tần Mục, Tần Mục lập tức cảm thấy trong các ánh mắt nhìn mình đều ẩn chứa sát khí!
Ân oán giữa Đạo môn và Thiên Ma giáo có thể ngược dòng tìm hiểu từ một hai vạn năm về trước, mâu thuẫn giữa hai giáo sâu sắc tới mức khắc cốt ghi tâm, cùng với việc Tần Mục dẹp loạn Linh Ngọc Hạ ở Kinh Thành đã giết gần một nửa cao thủ của Đạo môn, chả trách những cao thủ này nảy sinh sát ý!
Sắc mặt Tần Mục không đổi, lúc này một chiếc đầu tóc trắng như cước thò ra từ trong gùi thuốc sau lưng hắn.
Trưởng thôn thò đầu ra từ gùi thuốc, đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn tới đâu những đạo sĩ đạo cô kia lập tức đưa mắt nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn trực diện trưởng thôn, tiếp tục việc ai người ấy làm.
Trưởng thôn lại chậm rãi rụt đầu vào trong gùi thuốc.
Tần Mục lấy ra kim thư bảo quyển, cười nói:
“Lão Đạo Chủ cho ta xem Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên, ta vẫn rất biết ơn, Lâm sư huynh hiện đã thành Đạo Chủ, vì thế ta tới mời ngươi xem sách. Cho ngươi thời gian ba ngày.”
Lâm Hiên Đạo Chủ cười nói:
“Ngươi cũng cho ta xem Đại Dục Thiên Ma Kinh rồi, không nợ Đạo môn ta thứ gì. Cuốn sách này…”
Ánh mắt hắn nhìn xuống trang đầu tiên Tần Mục mở ra, sau đó không thể dời mắt, bất giác lấy ra rất nhiều loại thước, tính đi tính lại theo hình.
Hắn vừa đo đạc vừa tính toán, miệng lẩm bẩm liên tục các khẩu quyết tính toán khác nhau.
Các lão đạo sĩ, lão đạo cô trong Ngọc Hư Quan nghe khẩu quyết hắn nói, vốn không quan tâm, nhưng khẩu quyết của Lâm Hiên Đạo Chủ mỗi lúc một cao thâm, tính toán cũng mỗi lúc một phức tạp, những lão đạo sĩ, lão đạo cô này không khỏi hiếu kì.
Một lão đạo sĩ bước tới, ánh mắt lập tức bị hình ảnh trên kim thư thu hút.
Một lúc sau, các đạo sĩ, đạo cô tập trung bên cạnh kim thư ngày càng đông, đều lũ lượt tính toán đo đạc.
Họ chìm đắm trong tính toán, không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên một bàn tay rút lấy kim thư, giọng Tần Mục khiến mọi người bừng tỉnh:
“Đạo Chủ, các vị sư huynh, ba ngày đã qua đi rồi.”
“Đã ba ngày rồi sao?”
Lâm Hiên và mọi người giật mình kinh ngạc.
Tần Mục mỉm cười nói:
“Cáo từ!”
Nói xong liền quay người bước đi.
“Dừng lại!”
“Tần giáo chủ xin dừng lại!”
Tần Mục quay người lại, mỉm cười.