[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 350 : Chương 348
Ngày đăng: 03:23 24/08/19
Khóe mắt Long Du co giật, nhìn núi đồi chung quanh đầy kiếm của Tần Mục, trận chiến này nên đánh như thế nào?
Những thanh kiếm này, chỉ bằng vào sức nặng cũng đủ đánh chết mình!
Long Du nhìn về phía Thanh U sơn nhân, Thanh U sơn nhân làm như không thấy, chỉ việc làm tám ngàn phi kiếm cắm vào mặt đất như thế này, nhìn thì có vẻ đơn giản, chỉ sợ rất nhiều thần thông giả cảnh giới Lục Hợp cũng phải tiêu hao sạch pháp lực, cũng chỉ có gia hỏa pháp lực hùng hậu không tưởng tượng nổi như Tần Mục mới có thể thúc dục nhiều phi kiếm như thế.
Hơn nữa, điều khiển nhiều phi kiếm như vậy, yêu cầu thuật số và thuật tính toán cực cao, cần đầu óc hoạt động thật nhanh, có thể điều khiển mỗi một thanh phi kiếm, lại vận hành quỹ tích phi kiếm không giống nhau, không thể quấy nhiễu lẫn nhau.
Chỉ cần tính toán quỹ tích vận hành của tám ngàn thanh phi kiếm cũng cần tạo nghệ thuật số cao tới mức đáng sợ!
Hiển nhiên, Tần Mục đã dung hợp Đạo kiếm của Đạo môn và kiếm pháp của trưởng thôn với nhau, cho nên mới có thể khống chế nhiều phi kiếm như thế.
- Chẳng lẽ trên đời này thực sự có Bá thể?
Thanh U sơn nhân nghi ngờ, nếu như có Bá thể, nhất định sẽ xuất hiện ghi chép trong Tiểu Ngọc Kinh, nhưng khi hắn chán nản quay về Tiểu Ngọc Kinh liền bắt đầu đọc tàng thư trong Tiểu Ngọc Kinh, trong đó không có bất cứ ghi chép nào về Bá thể!
Tàng thư của Tiểu Ngọc Kinh bao gồm nhiều mặt, hắn ngược dòng tìm hiểu thời đại lâu hơn, lâu tới mức không có bất cứ môn phái nào hoặc thánh địa nào có thể tưởng tượng nổi, trong đó cũng không có ghi chép về Bá thể, như vậy đã nói rõ Bá thể không tồn tại.
Cho nên Thanh U sơn nhân chắc chắn cho rằng trưởng thôn đang lừa dối mọi người, hiện tại hắn nhìn thấy biểu hiện của Tần Mục, tin tưởng của hắn đã dao động.
- Long Du sư huynh, mời.
Tần Mục lại nói.
Long Du khôi phục tinh thần, trầm giọng nói:
- Nhân Hoàng, mời!
Trong mắt của hắn sinh ra lửa giận, nghĩ thầm:
- Vị Nhân Hoàng này điều khiển nhiều phi kiếm như vậy, khẳng định cực kỳ tiêu hao pháp lực, khống chế tám ngàn kiếm thi triển kiếm chiêu, chỉ sợ dùng một hai chiêu như thế sẽ tiêu hao sạch pháp lực của hắn, chỉ cần ta chèo chống một hai chiêu là có thể chuyển bại thành thắng!
Hắn vừa nghĩ như thế lại phát hiện mình nghĩ nhiều.
Tần Mục căn bản không cho hắn cơ hội ngăn cản, chiêu thứ nhất đã trực tiếp vận dụng chiêu thứ tư trong Đạo kiếm, Mặc Bả Chu Thiên Oát Vận, Kiến Tham La Vạn Tượng Thôi Thiên!
Trong nháy mắt tám ngàn kiếm vận chuyển chu thiên tinh đấu, sâm la vạn vật, thi triển kiếm chiêu!
Đây là thức thứ tư của Đạo kiếm, lúc Lâm Hiên Đạo Chủ kiểm tra tạo nghệ thuật số của Tần Mục đã dùng tới Chu Thiên Tinh La Kỳ Toán Pháp, đó chính là thức thứ tư của Đạo kiếm!
Tần Mục thúc dục thức thứ tư của Đạo kiếm, phát huy chu thiên tinh đầu chi chít như bầu trời sao, sâm la vạn tượng, vạn vật biến thiên, ngân hà vận chuyển vô cùng tinh tế.
Đạo kiếm thập tứ thiên, một chiêu mạnh hơn một chiêu, đến thiên thứ tư, tám ngàn kiếm hóa thành sao đầy trời, vận chuyển biến hóa vây khốn Long Du trong kiếm trận
Long Du không nghĩ nhiều, trong hai mắt bắn ra ánh lửa, hai mắt khép mở, hai đạo kiếm quang tuyết trắng bay ra!
Kiếm pháp của hắn không giống người thường, là một trong những tuyệt học chí cao của Tiểu Ngọc Kinh, chủ tu đôi mắt nhưng không giống đồng pháp, mà là luyện kiếm nhập vào đôi mắt, mắt đến kiếm đến, cho nên gọi là Thiên Nhãn Tuyết Kiếm Quyết.
Loại kiếm pháp này cường đại ở chỗ không tu Linh binh kiếm hoàn, mà là dùng mắt biến thành kiếm hoàn, mắt nhìn nơi nào, kiếm chỉ nơi nào, trực tiếp và dứt khoát.
Hơn nữa chỉ có công pháp, hai mắt hóa thành mặt trời, kiếm quang vô kiên bất tồi, hai mắt hóa thành ánh sao, rực rỡ như tinh hà, ánh sao lóng lánh, kiếm quang tấn công quỷ dị làm địch thủ khó lòng phòng bị.
Nếu như luyện thành kiếm tâm, tâm kiếm như một, nó còn mau lẹ và đáng sợ hơn kiếm nhãn, tâm đến kiếm đến.
Long Du chưa đạt tới cảnh giới này, kiếm nhãn của hắn cũng không tầm thường.
Qua một lúc, vô số đạo phi kiếm trực tiếp đánh tan Đạo kiếm của hắn, kiếm quang của hắn hóa thành nguyên khí, Tần Mục lại vơ vét bảo vật trong Thiên Ma giáo luyện bảo, từ tính chất đã vượt qua kiếm quang của hắn, hơn nữa tu vi vô cùng hùng hậu, nghiền nát kiếm quang của hắn!
Trong đôi mắt Long Du bắn ra vô số ánh sao, ánh sao trong mắt hắn giống như tinh hà bay ra ngoài, đây là biến hóa của thức thứ tư trong Đạo kiếm, kiếm pháp của hai người nhìn thì giống nhau nhưng bản chất lại khác nhau.
Đạo kiếm dùng toán học kết cấu tạo thành chu thiên tinh đấu, biến hóa cũng nằm trên thuật toán, Thiên Nhãn Kiếm Tâm Quyết lại tùy thích, tùy tâm mà biến, trình độ tinh tế của nó không bằng Đạo kiếm nhưng phương diện biến hóa thất thường còn cao hơn Đạo kiếm một bậc.
Nhưng kiếm so sánh với kiếm, bản chất của kiếm quang lại thua xa phi kiếm của Tần Mục.
Long Du rên rỉ một tiếng, trong mắt bắn ra ngân hà phá diệt, tám ngàn kiếm hóa thành kiếm vũ cắn nát ngân hà, vào lúc sắp đánh trúng người Long Du, Long Du nghe thấy Thanh U sơn nhân kêu lên:
- Kiếm hạ lưu nhân!
Sau đó hắn nhìn thấy tất cả phi kiếm bao quanh mình, biến thành một kiếm hoàn cực lớn, bản thân mình ở trong kiếm hoàn, từng mũi kiếm sáng bóng đều chỉ vào tất cả bộ vị thân thể của hắn, hắn cảm thấy lo lắng, nếu những phi kiếm này đâm tới thì thân thể của mình còn nguyên vẹn hay không.
Kiếm hoàn kêu “long cong”, hội tụ thành dòng sông kiếm và bay vào trong túi Thao Thiết sau lưng Tần Mục.
Long Du vội vàng sờ sờ toàn thân, phát hiện mình vẫn nguyên vẹn, hắn lúc này mới thở ra một hơi, hắn muốn cảm ơn Tần Mục nhưng tay chân mềm nhũn, yết hầu khát khô không nói thành lời.
Mộ Thanh Đại bước tới, giao tịnh thủy cho hắn, Long Du uống miếng nước, lúc này mới có đủ khí lực nói chuyện:
- Đa tạ Nhân Hoàng lưu tình. Nhưng kiếm pháp của ta không bại! Ngươi chỉ dựa vào bảo vật áp chế ta một cấp bậc!
Tần Mục không phủ nhận, khiêm tốn nói:
- Long Du sư huynh nói đúng. Ta không có khổ tu Đạo kiếm, kỳ thật ta chỉ học Đạo kiếm trong mười ngày, cũng không am hiểu.
Gương mặt Long Du biến thành màu đen, yết hầu lại hơi khô, giọng nói khàn khàn:
- Không am hiểu Đạo kiếm?
Tần Mục nhìn sang trưởng thôn, nói:
- Ta học kiếm pháp từ trưởng thôn, hắn truyền cho ta kiếm pháp quá mạnh, ta sợ ta không học nổi. Tạo nghệ Đạo kiếm của ta không cao, ngươi còn có thể ngăn cản.
Long Du uống liền mấy ngụm nước, yết hầu đã tốt hơn trước một chút.
Ánh mắt Mộ Thanh Đại chớp động, nói:
- Như vậy Tần Nhân Hoàng vẫn chưa thi triển kiếm pháp mạnh nhất của mình?
Đôi mắt Vương Mộc Nhiên cũng sinh ra hào quang, lộ ra vẻ chờ mong.
Tạo nghệ Đạo kiếm của Tần Mục đã mạnh như vậy, kiếm pháp mạnh nhất của hắn còn đáng sợ cỡ nào?
Tần Mục lộ ra vẻ làm khó, hắn nhìn sang trưởng thôn, thẹn thùng nói:
- Kiếm pháp của ta có chút sơ hở… Không thể nói có chút sơ hở, mà là đều là sơ hở! Nhất là gần đây, sơ hở càng ngày càng nhiều.
Long Du, Mộ Thanh Đại và Vương Mộc Nhiên kinh ngạc, Thanh U sơn nhân cũng ngạc nhiên không kém:
- Ngươi nói thật hay khiêm tốn?
Tần Mục xấu hổ:
- Kiếm pháp mạnh nhất của ta cũng thua trưởng thôn, chưa bao giờ thắng nổi, ta lại gặp được phụ thân mình, cũng chưa bao giờ thắng... Đoạn thời gian trước quốc sư ngộ đạo, ta rình xem hắn ngộ đạo thì sơ hở càng nhiều.
Ở lại bảo thuyền của Tần Hán Trân suốt mấy tháng, đó là mấy tháng Tần Mục bị đả kích lớn nhất, Tần Hán Trân đánh hắn trong tranh, hắn không ngừng đánh Tần Mục đánh nằm xuống mặt đất.
Nếu không phải Tần Mục đánh Ban Công Thố một trận, hắn sẽ không khôi phục tự tin.
Ở Khánh môn xem Duyên Khang quốc sư ngộ đạo, Tần Mục rình coi, xâm nhập vào trong đạo tâm của Duyên Khang quốc sư, quan sát toàn bộ quá trình quốc sư ngộ đạo, hắn lại rung động tới tột đỉnh.
Nhưng việc này cũng có hậu quả, tầm mắt và kiến thức của hắn tăng nhanh, đạt tới độ cao hắn khó chạm tới. Tần Mục lại nhìn Kiếm Đồ kiếm pháp do mình cải tiến, hắn phát hiện sơ hở càng ngày càng nhiều!
Trưởng thôn cũng kinh ngạc, nói:
- Mục nhi, ngươi thi triển kiếm pháp sơ hở chồng chất cho ta xem một chút.
Tần Mục do dự một lúc, nói:
- Vậy thì bêu xấu.
Hắn nín thở tập trung tâm thần, Vô Ưu Kiếm bay ra khỏi vỏ.
Tần Mục cầm kiếm trong tay, kiếm quang trên Vô Ưu Kiếm hơi động, vô số phi kiếm bay ra khỏi túi Thao Thiết và bay vào bên trong Vô Ưu Kiếm.
Ba ngàn lưỡi kiếm xác nhập vào trong Vô Ưu Kiếm.
Vô Ưu Kiếm là mẫu kiếm, những thanh kiếm khác đều là tử kiếm, có thể nhập vào trong mẫu kiếm. Hắn thân là người luyện bảo, kiếm hoàn có hai chủng hình thái, tử kiếm nhập vào mẫu kiếm là một loại hình thái, cho dù Tần Mục bị pháp lực vàc lực lượng hạn chế, chỉ có thể dung hợp ba ngàn kiếm vào Vô Ưu Kiếm, nếu như lại nhiều hơn một chút, khi hắn vận dụng sẽ không nhẹ nhàng như thế, ngược lại sẽ hạn chế hắn phát huy thực lực.
Ánh mắt Tần Mục nhìn chằm chằm vào mũi kiếm, dường như trừ kiếm thì không còn thứ nào khác, sau đó thúc dục kiếm pháp, Vô Ưu Kiếm trong tay bắt đầu di chuyển.
Hô...
Tiếng gió vang lên, Tần Mục di chuyển Vô Ưu Kiếm với tốc độ rất chậm nhưng nó lại phát ra âm thanh phá tan không khí.
Hắn thi triển kiếm pháp, Vô Ưu Kiếm di động, từng thanh tử kiếm bay ra khỏi Vô Ưu Kiếm, chúng giống như ảo ảnh của Vô Ưu Kiếm, kiếm quang không ngừng phân liệt, mỗi khi có tử kiếm bay ra khỏi Vô Ưu Kiếm sẽ xuất ra kiếm chiêu khác nhau, những phi kiếm này vận dụng mười bảy thức kiếm pháp trụ cột, kiếm chiêu thác loạn điệp gia, kiếm pháp vô cùng lộn xộn.
Hắn thi triển một chiêu Kiếm Lý Sơn Hà nhưng hoàn toàn khác với kiếm lý Kiếm Lý Sơn Hà do trưởng thôn dạy bảo.
Kiếm pháp của hắn rất ngốc, không có cảm giác linh động, tốc độ di chuyển của Vô Ưu Kiếm dần dần nhanh hơn, dần dần có cảm giác linh động, phi kiếm phi hành trên không trung càng lúc càng nhiều, kiếm pháp càng lúc càng nhanh, chúng bay múa theo sau Vô Ưu Kiếm!
Gương mặt Thanh U sơn nhân càng ngày càng ngưng trọng, mà Long Du, Mộ Thanh Đại và Vương Mộc Nhiên phát hiện mình đã bắt đầu xem không hiểu.
Kiếm pháp của Tần Mục liên quan tới kiếm lý càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng thâm hậu, trên không Tiên Thánh sơn, ba ngàn phi kiếm tản mác như mây mù, khi thì hóa thành núi cao lồng lộng xé rách mây trôi, khi thì hóa thành dòng sông, bọn họ có thể nghe được tiếng thác nước đổ xuống. Khi thì lại là ngàn cây vạn cây, màu xanh trải rộng tầm mắt, khi thì hóa thành cỏ cây xanh biếc, có thể nhìn thấy từng hoa văn trên lá cây.
Qua một lúc, tất cả kiếm quang biến mất.
Tần Mục lắc lắc Vô Ưu Kiếm, từng thanh tử kiếm bay ra khỏi Vô Ưu Kiếm, chúng bay vào trong túi Thao Thiết sau lưng hắn.
- Không cần so!
Mộ Thanh Đại khôi phục tinh thần, vội vàng nói:
- Tu vi và thực lực của ta thua kém Long Du sư huynh một đường, không cần so!
Vương Mộc Nhiên lắc đầu nói:
- Ta không nhìn rõ chiêu này, không cần so, ta nhận thua.
Gương mặt Long Du tái nhợt, hắn há hốc mồm, phát hiện yết hầu lại khát khô, vội vàng uống hai ngụm nước và nói:
- Ta không xem hiểu kiếm pháp của ngươi.
Thanh U sơn nhân giật mình, nhìn Tần Mục, lại nhìn trưởng thôn, đột nhiên thở dài:
- Lão đạo huynh, ngươi thu đệ tử giỏi. Kiếm pháp của ngươi đã nhập đạo.
Trưởng thôn lắc đầu nói:
- Ta không dạy hắn luyện kiếm, là chính bản thân hắn ngộ ra. Mục nhi, kiếm pháp của ngươi còn có rất nhiều sơ hở, nó giống như cái sàng đầy khe hở, cần tiếp tục cố gắng. Nếu như gặp được người có kiến thức vượt qua ngươi, chết cũng không biết chết như thế nào!
Tần Mục sởn gai ốc, lúng ta lúng túng nói:
- Ta cũng nhìn ra quá nhiều sơ hở nhưng không có biện pháp cải tiến.
- Có người dạy đồ đệ như vậy sao?
Thanh U sơn nhân dở khóc dở cười:
- Kiếm pháp này rõ ràng đã có thể xưng hùng thiên hạ rồi đó? Có thể vượt qua hắn đều là nhân vật đã nhập kiếm đạo!