[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 355 : Chương 353
Ngày đăng: 03:24 24/08/19
- Bảo hắn tới đây.
Duyên Khang quốc sư thản nhiên nói.
Trên người Luyên Di Khả Hãn quấn đầy xiềng xích, hắn bị trói chặt, có vài tướng sĩ đi theo sau lưng, cũng đẩy hắn đi nhanh hơn.
- Tội thần Luyên Di...
Luyên Di Khả Hãn đang muốn hạ bái, sắc mặt Duyên Khang quốc sư biến hóa, hắn đưa tay nâng dậy, giống như cười mà không phải cười nói:
- Luyên Di sư huynh muốn hại ta ở vào thế bất nghĩa?
Luyên Di Khả Hãn thừa cơ đứng dậy, cười nói:
- Nếu như có thể phá hư tình nghĩa giữa ngươi và Duyên Phong Đế, ta còn có cơ hội đông sơn tái khởi.
Duyên Khang quốc sư lắc đầu nói:
- Ngươi không phá được. Cho dù ngươi bái ta trước mặt đại quân, hoàng đế cũng không hoài nghi ta, chỉ có những tên đại thần mới làm ta đau đầu. Có thể bớt một chuyện thì cứ bớt một chuyện, Luyên Di sư huynh, cởi xiềng xích trên người ngươi đi, ta không phải người tiếp nhận đầu hàng của ngươi. Chờ trở lại kinh thành, ngươi lại tự trói xin hàng với hoàng đế đi.
Thân thể Luyên Di Khả Hãn lắc lư, xiềng xích trên người hắn đứt từng khúc và rơi xuống đất. Nội tâm rất nhiều tướng sĩ ngạc nhiên, liên tục tiến lên trước một bước, Duyên Khang quốc sư khoác tay, bảo bọn họ lui ra, nói:
- Không cần phòng bị như thế.
Ánh mắt Luyên Di Khả Hãn lóe sáng:
- Nghe nói quốc sư tranh chấp với thần, bị thương nặng, mặc dù có Tiểu Độc Vương cùng tiểu thần y chữa thương, tu vi của ngươi hiện tại vẫn chưa khôi phục tới đỉnh phong. Chẳng lẽ không sợ ta đột nhiên bạo phát sau đó hạ sát thủ với ngươi?
- Không sợ.
Duyên Khang quốc sư nói:
- Có lẽ một tháng trước ta sẽ sợ. Hôm nay ta đã lĩnh ngộ kiếm đạo, tuy thương thế chưa lành nhưng ta đã không cần sợ. Ngươi ra tay, ngươi chết.
Luyên Di Khả Hãn sợ hãi.
Duyên Khang quốc sư ngẩng đầu nhìn về hướng Lâu Lan Hoàng Kim Cung, thản nhiên nói:
- Luyên Di sư huynh nhìn xem, Lâu Lan Hoàng Kim Cung phòng thủ kiên cố, Đại Vu Vu Vương phòng bị sâm nghiêm, dễ thủ khó công, nếu như cường công, đại quân của ta sẽ chết tổn thương thảm trọng. Ta còn cảm giác được khí tức khủng bố đáng sợ ẩn nấp trong nội cung, chắc là thân kiếp trước của Đại Tôn. Ta cảm ứng được mười tám khí tức đáng sợ như thần, cho nên đóng quân ở đây, đến nay không hành động.
Luyên Di Khả Hãn nói:
- Có mười tám thân thể như thần như ma như phật kia, đó là mười tám thế thân của Đại Tôn, cực kỳ đáng sợ, cũng là lực lượng mạnh nhất trấn thủ Lâu Lan Hoàng Kim Cung. Lâu Lan Hoàng Kim Cung trừ mười tám thế thân của Đại Tôn ra, còn có mười hai cường giả cấp giáo chủ cảnh giới Thông Thần, mạnh nhất là Vu Tôn. Thực lực người này không kém gì ta.
Duyên Khang quốc sư hỏi:
- Có bao nhiêu cao thủ Thiên Nhân Cảnh giới, Sinh Tử cảnh.
Luyên Di Khả Hãn cười nói:
- Ta làm sao biết?
- Ngươi noi theo Duyên Phong Đế, có lẽ sẽ biết.
Duyên Khang quốc sư liếc hắn một cái, nói khẽ:
- Ví dụ như ta, nắm giữ tất cả năng lực, tục danh cao thủ của Thiên Thánh giáo, Đạo môn và Đại Lôi Âm Tự. Trên quốc gia, không cho phép thánh địa làm mưa làm gió. Ngươi là hoàng đế thảo nguyên, tự nhiên sẽ không cho phép Lâu Lan Hoàng Kim Cung ngồi trên đầu của ngươi, ngươi nhất định biết rõ.
Luyên Di Khả Hãn khen:
- Ta đấu không lại Duyên Phong Đế, chính là vì có quốc sư hỗ trợ. Nếu như ta có giúp đỡ như quốc sư, làm sao tới mức không thể không hàng? Cường giả Thiên Nhân cảnh, Sinh Tử cảnh trong Lâu Lan Hoàng Kim Cung, ta đã chuẩn bị danh sách dâng cho quốc sư.
Dứt lời, hắn lấy một tấm danh sách ra.
Duyên Khang quốc sư giao danh sách cho Vệ Quốc Công sau lưng, nói:
- Bảo tướng sĩ xem, tất cả tìm đối thủ, chuẩn bị giết địch.
Vệ Quốc Công triệu tập danh tướng Thiên Nhân cảnh, Sinh Tử cảnh trong quân, tụ tập nghiên cứu danh sách.
Duyên Khang quốc sư nói:
- Hoàng Kim Cung có trận pháp thủ hộ, là cấm chế và sát trận do Vu Tôn và Đại Tôn các đời bố trí, hiện tại đã khởi động tất cả, phòng bị quân tử. Luyên Di Khả Hãn đã có tâm lật đổ Hoàng Kim Cung, như vậy nhất định đã có tính trước, có biện pháp công phá Hoàng Kim Cung.
Luyên Di Khả Hãn không trả lời, hỏi ngược lại:
- Tại sao quốc sư không hỏi vì sao ta hàng? Quốc sư thấy ta đến hàng liền tín nhiệm như thế, không có phòng bị, thậm chí hỏi ta biện pháp phá Hoàng Kim Cung, chẳng lẽ không sợ ta trá hàng, cung cấp tình báo sai lầm, tiêu diệt đại quân của ngươi?
Duyên Khang quốc sư lắc đầu, nói:
- Ngươi hàng vì vu độc.
Luyên Di Khả Hãn trầm mặc.
- Đại Tôn lệnh Đại Vu Vu Vương hạ vu độc, thảo nguyên mười phòng chín không, tộc dân thảo nguyên chết chỉ còn lại một thành, trên thảo nguyên chỉ có các ngươi và dân chúng trong các đại thành còn sống.
Duyên Khang quốc sư nói:
- Ngươi là hoàng đế thảo nguyên, tộc dân của ngươi bị giết nhiều như vậy, nên tìm ai báo thù? Chỉ có thể là Lâu Lan Hoàng Kim Cung. Cho nên ta tin ngươi, không cần hoài nghi ngươi.
Luyên Di Khả Hãn im lặng, qua một lúc hắn mới thở ra một hơi, nói:
- Hai nước giao chiến, không trảm con dân. Nếu như ta đánh vào Duyên Khang quốc, trăm họ trong quốc thổ Duyên Khang quốc đều là con dân của ta, ta sẽ không đả thương bọn họ. Nếu như Duyên Phong Đế đánh vào thảo nguyên, dân chăn nuôi trên thảo nguyên là con dân của Duyên Phong Đế, Duyên Phong Đế sẽ không đả thương bọn họ. Nhưng Lâu Lan Hoàng Kim Cung lại diệt tộc nhân của ta, ta không thể nhẫn nhịn. Quốc sư, nhược điểm của Hoàng Kim Cung, ta sẽ bẩm báo hết, không giấu diếm nửa điểm.
Duyên Khang quốc sư tươi cười, nói:
- Ngươi biết ta ở đây chờ ngươi bao lâu không? Hôm nay ngươi tới, thánh địa trong thiên hạ đã ít đi một nơi!
Luyên Di Khả Hãn triệt để tâm phục:
- Một ngày còn quốc sư trong triều, ngày đó Luyên Di không phản! Hôm nay ta thề, mắt bị Hải Đông Thanh mổ, tim bị Hùng Ưng móc! Con cháu đời đời làm nô tỳ!
Kinh thành, đây là khu vực cửu Long hội tụ, chín Long mạch tụ tập tại đây, hội tụ khí của cửu Long, nơi này cũng là đế đô.
- Lần này hạ giới, nhìn thấy Duyên Khang quốc sư phá được thảo nguyên, mới biết quân đội Duyên Khang quốc càng ngày càng có khí chất của thiên quân, càng lúc càng giống đại quân thần ma thời kỳ Khai Hoàng.
Trên không trung kinh thành, một người liều phạm vi gần một mẫu lơ lửng giữa không trung, lều dựng trên đám mây, mấy vị nam nữ dung mạo bất phàm đang ngồi, trên đầu có ô che nắng, bọn họ đang nhìn xuống dưới quan sát số mệnh của Duyên Khang quốc.
Mấy vị nam nữ này rất xinh đẹp, hơn nữa tuổi cũng không lớn nhưng tu vi lại cao dọa người, có khí chất thần phật.
Một người trong đó chính là Kiều Tinh Quân, bốn nữ Ngọc Liễu đứng hầu bên cạnh, Hư Sinh Hoa cũng có mặt nơi đây, chẳng qua hắn đứng bên cạnh một thanh niên khác. Nam tử trẻ tuổi này chính là sư tôn của hắn, Ngọc Quân.
Lần này tới không chỉ có bọn họ, Thượng Thương có bốn thống lĩnh, trừ Kiều Tinh Quân, Ngọc Quân ra, còn có Hoa Quân và Tinh Quân.
Bởi vì việc trưởng thôn rời khỏi Đại Khư, bốn thủ lĩnh của Thượng Thương đều tụ tập tại đây.
Bốn người nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt đầy sợ hãi.
- Lần trước đến đây hạ thiên tài, ta chưa từng nhìn kỹ.
Ngọc Quân trầm ngâm nói:
- Lúc ấy chỉ sơ lược nhìn thấy chín đầu Long mạch trong kinh mạch, không nhìn thấy các long mạch khác, thế cho nên Duyên Khang quốc suýt nữa thành đại thế.
Hoa Quân là thiếu nữ xinh đẹp, giọng nói thanh thúy dễ nghe như chim Hoàng Oanh, nói:
- Chín đầu Long mạch này là Hoàng Long sơn mạch, trừ chín Long mạch ra, còn có bốn đầu Giang Long thủy mạch, Đồ giang, Kim giang, Dũng giang, Ly giang.
Nàng nâng tay vẽ một cái, nguyên khí trên không trung hóa thành một cái gương, cũng chiếu vào lòng đất Duyên Khang quốc.
Tấm gương xuyên qua mười dặm dưới lòng đất, chỉ thấy trong kính chiếu ra ba đầu đại Long, đó là dòng sông do dung nham nóng chảy tạo thành.
Hoa Quân nói:
- Hơn nữa lại thêm ba đầu giấu trong Hỏa Long mạch dưới đất, trong lãnh thổ Duyên Khang quốc có tới mười sáu Long mạch.
Tinh Quân lắc đầu nói:
- Không chỉ bao nhiêu đó. Các ngươi nhìn bờ biển Duyên Khang quốc. Sơn mạch ở bờ biển phập phồng bất định, giống như song Long đang vẫy đuôi với nhau, lại là hai Long mạch. Đó là Long vẫy đuôi, không biết là núi gì, mười tám đầu Long mạch, khó trách Duyên Khang quốc địa linh nhân kiệt, thăng chức rất nhanh.
Kiều Tinh Quân trầm giọng nói:
- Thảo nguyên cũng xác nhập vào Duyên Khang, đây là việc sớm muộn, lần này Duyên Khang quốc sư đánh vào thảo nguyên, tính toán thời gian đã đến Lâu Lan Hoàng Kim Cung. Trên thảo nguyên có mấy Long mạch?
Ba người khác chấn động.
- Còn có tuyết nguyên nghèo nàn ở phương bắc, Lang Cư Tư quốc. Chỗ đó có mấy cái long mạch?
Kiều Tinh Quân nói:
- Long mạch của Duyên Khang quốc quá nhiều, đã vượt qua chúng ta dự tính. Nếu một mình một đầu Long mạch cũng bỏ đi, khó ra hồn, nhưng quần long thăng thiên, đây là số mệnh muốn đoạt thiên địa! Ta cảm thấy, giết lão Nhân Hoàng chỉ là việc nhỏ, tìm được chủ Long mạch của Duyên Khang quốc, lấy Long mạch này đi hoặc biến thiên, làm cho nó quần Long vô thủ, đây mới là chuyện chúng ta nên làm khi hạ giới.
Ngọc Quân trầm ngâm, nói:
- Chủ long mạch không còn, quần long vô thủ, số mệnh phân liệt, thiên hạ quần hùng cũng lên, phân liệt Duyên Khang. Đây là ý kiến hay. Đầu Long mạch nào mới là chủ mạch trong Long mạch của Duyên Khang quốc?
Bốn người liên tục dò xét phía dưới, tìm suốt nửa ngày nhưng không tìm ra chủ mạch.
- Nên xin Thượng Thương Hoạn Long Quân đến đây tìm chủ mạch. Hắn nuôi dưỡng Long tộc, có thể phân biệt rõ Long mạch, lại giỏi về vẽ sách tính toán địa lý.
Kiều Tinh Quân nói:
- Thanh Oanh, Dao Hoa, các ngươi trở lại Thượng Thương một chuyến, bảo Hoạn Long Quân hạ giới, mời hắn đến Duyên Khang quốc đo đạc Long mạch một phen, xác định chủ mạch.
Thanh Oanh và Dao Hoa lĩnh mệnh, vội vàng rời đi.
Ngọc Quân cười nói:
- Kiếm Thần đến nay chưa từng hiện thân, thật sự mất hứng. Ta còn tưởng rằng chúng ta phóng thích khí thế, hắn sẽ lập tức chạy tới ứng chiến, không nghĩ tới hắn lại sợ hãi. Lúc trước hắn không như vậy, xem ra Kiếm Thần đã già rồi.
- Đây chính là bi ai của phàm thế.
Hoa Quân cười nói:
- Cho dù lúc tráng niên cường đại cỡ nào, khi về già khí huyết suy bại khô kiệt, khí huyết bại thì tâm cũng bại. Tính toán thời đại, giờ chết của hắn là hai năm sau, vì sống hai năm, hắn tránh chiến, đúng là mỉa mai. Hư Sinh Hoa, ngươi tìm được Nhân Hoàng mới chưa?
Hư Sinh Hoa nói:
- Đệ tử vô tình gặp được người này nhưng không có nhận ra hắn, đã bỏ qua. Nhưng ta tặng hắn một bao trà, hắn mời ta đi kinh thành Duyên Khang quốc uống rượu. Ta nghĩ lúc tới kinh thành sẽ gặp hắn.
Ngọc Quân nhiều hứng thú:
- Vị Nhân Hoàng mới này có tài năng như thế nào?
- Rất cao.
Hư Sinh Hoa nhớ lại tình hình va chạm với Tần Mục, nói:
- Pháp lực của hắn cực kỳ hùng hậu, tu vi nguyên khí còn thâm hậu hơn ta một phần, nhưng chiêu pháp thần thông lại kém ta một phần, lĩnh ngộ thần thông cũng kém ta.
- Tu vi còn thâm hậu hơn ngươi.
Thượng Thương tứ quân vô cùng ngạc nhiên, tu vi Hư Sinh Hoa khi ở Thượng Thương đã nghiền ép cùng cảnh giới, mặc dù tứ quân khi cùng cảnh giới cũng không bằng hắn, thế gian này còn có kẻ có tu vi vượt qua hắn?
- Sau khi ta trở về Tiểu Ngọc Kinh, ta đã bổ sung sở đoản trong tu vi.
Hư Sinh Hoa nói:
- Nếu như hắn không gặp kỳ ngộ, tu vi của ta hiện tại đã mạnh hơn hắn.
Ngọc Quân cười nói:
- Ngươi đi kinh thành đi, giết hắn sau đó sớm ngày quay về Thượng Thương. Nhân gian là nơi không sạch sẽ, không nên ở lâu. Chúng ta lại tìm mấy nơi sạch sẽ chờ Hoạn Long Quân, xem xét chủ Long mạch. Nếu như Kiếm Thần dám can đảm ứng chiến thì tốt, nếu như hắn không ứng chiến, sau khi thu chủ mạch, chúng ta lại quay về.
Hư Sinh Hoa đồng ý.
Kiều Tinh Quân nói:
- Ta sẽ bảo Kinh Yến và Ngọc Liễu đi theo ngươi, tránh thế hệ đạo chích ra tay với ngươi.
Ngọc Liễu và Kinh Yến mừng thầm, Ngọc Liễu nâng bình ngọc, Kinh Yến ôm ấp tỳ bà, đi theo Hư Sinh Hoa tiến về kinh thành.
Thượng Thương tứ quân thấy sắc trời đã tối, vì vậy rời khỏi đám mây, đi vào một nơi thanh tĩnh và dựng lều.
Nơi này non xanh nước biếc, trước không đến thôn, sau không đến điếm, nhưng nơi này lại có một căn phòng, cửa phòng mở ra, một nữ tử dung nham như tranh vẽ bước ra ngoài, nàng cầm một thùng gỗ nhỏ đi múc nước, nàng nhìn thấy Thượng Thương tứ quân liền đỏ mặt, trái tim đập mạnh.
Mặc dù Hoa Quân xinh đẹp nhu hoa, là thần nữ cực kỳ có tư sắc trong Thượng Thương, hiện tại cũng cảm thấy tự ti mặc cảm, nhưng đồng thời cũng động tâm với nữ tử.
- Thật sự là mỹ mạo ngay cả thần cũng ghen ghét ái mộ!
Tứ quân ổn định tâm thần, nàng kia nhìn thấy đột nhiên xuất hiện cái lều nhỏ, lại chào bốn người, nói:
- Bốn vị khách quý, sắc trời đã muộn, đến buổi chiều không nên đi ra ngoài.
Ngọc Quân sinh lòng ái mộ, cười nói:
- Tiên tử, nơi này không phải Đại Khư, vì sao buổi chiều không thể ra ngoài? Mặc dù là Đại Khư, chúng ta cũng có thể tùy ý đi ra ngoài.
Tinh Quân, Kiều Tinh Quân cũng sinh lòng ái mộ, cố tình muốn thân cận với nữ tử, cười nói:
- Ngày tốt cảnh đẹp, giai nhân làm hàng xóm, nơi đây đúng là thánh địa.
Nội tâm Hoa Quân chua xót, cũng có phần ghen ghét, nhưng sau khi nhìn thấy mỹ mạo của nữ tử thì lòng ghen ghét không cánh mà bay.
Nàng kia ngạc nhiên, nói:
- Thì ra là bốn vị thần tiên, có thể ra ngoài trong bóng tối Đại Khư, là ta lo ngại.
Dứt lời, nàng liền đi múc nước.
Đến ban đêm, Thượng Thương tam quân nhìn vào gian phòng đối diện, Hoa Quân cũng có phần chờ mong, cười nói:
- Các ngươi đã động tâm, vì sao không mời nàng ngồi cùng?
Đang nói, đột nhiên cửa phòng đối diện mở ra, chỉ nghe tiếng cười làm khí huyết người ta sôi trào vang lên:
- Bốn vị khách quý đường xa tới đây, thân là chủ nhân nơi này, thiếp thân đến chậm.
Thượng Thương tứ quân dựa vào ánh trăng mông lung, bọn họ thán phục:
- Thật sự là tuyệt sắc ngay cả thần tiên cũng khuynh đảo!