[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 374 : Chương 372
Ngày đăng: 03:24 24/08/19
Đám người Vương Mộc Nhiên không hiểu, Tần Mục cưỡi Long Kỳ Lân rõ ràng chạy rất chậm, không nghĩ tới lại chạy trước bọn họ. Chẳng lẽ Long Kỳ Lân béo này che giấu thực lực, giả heo ăn thịt hổ?
Ba người tiến lên hàn huyên một phen, Long Du đã tốt hơn vài ngày trước, không còn điên cuồng, cũng có chút khí sắc.
- Đây là thợ rèn của chúng ta, Câm gia gia.
Tần Mục giới thiệu với mọi người.
Người câm nhếch miệng cười cười, hắn giao rương gỗ cho Vương Mộc Nhiên, Tần Mục vội vàng nói:
- Đừng nhận!
Vương Mộc Nhiên ngơ ngác, không đưa tay đón. Người câm nhếch miệng, hắn nói a ba a ba một phen, oán trách Tần Mục không hiểu tôn trọng lão nhân.
Tần Mục không giải thích, Tần Mục biết rõ cái rương của người câm nặng bao nhiêu. Hắn thấu hiểu rất rõ, nếu Vương Mộc Nhiên dám cầm, nhất định sẽ bị ép chìm vào trong lòng đất.
Nếu như bình chọn lão nhân xấu nhất trong thôn, Tần Mục tuyệt đối sẽ cầm một phiếu của mình cho người câm.
Mặc dù Tần Mục từ nhỏ đã bị người què hãm hại lừa gạt tất cả mứt quả nhưng người què chỉ đùa với hắn, cắn đi hai mứt quả, sau đó sẽ trả số còn lại cho Tần Mục.
Người câm là người xấu bụng nhất trong các lão nhân, là gia hỏa đầy bụng xấu xa. Từ nhỏ đến lớn, Tần Mục bị người câm lừa bịp nhiều không kể xiết.
- Hai ngày trước, chiến đấu đang diễn ra lại đình chỉ, không biết xảy ra chuyện gì?
Vương Mộc Nhiên nói:
- Lúc chúng ta đi đường lại không cảm thấy khí tức của các thần linh. Chẳng qua căn cứ vào phương vị, vị trí giao thủ nằm giữa Thư châu và Bá châu.
Hắn lấy một bức địa đồ Duyên Khang quốc ra, tìm được vị trí trung tâm Thư châu và Bá châu, hắn vẽ một ký hiệu vào đó.
Tần Mục hơi ngẩn ra, nơi này là chỗ ở của Tư bà bà.
- Nơi mấy tên thần linh kia giao thủ cách vị trí Tư bà bà không xa, chỉ sợ bà bà gặp nguy hiểm.
Nội tâm hắn bất an, chẳng qua trưởng thôn và đám người Thanh U sơn nhân đã đi trước, tốc độ của bọn họ càng nhanh, có lẽ đã sớm tới nơi.
Mộ Thanh Đại nói:
- Chúng ta cách nơi đó không xa, còn mấy ngàn dặm đường, chỉ mất thời gian nửa ngày là tới nơi.
Tần Mục lấy sáo vàng ra, hắn sử dụng nguyên khí khu động sáo vàng, nói:
- Không dùng nửa ngày.
Một con Giao Long sinh ra cảm ứng tinh thần với Tần Mục, nó hơi lắc người và hóa thành một con quái vật khổng lồ dài mấy chục trượng, Tần Mục nhảy lên lưng Giao Long, Long Kỳ Lân cũng nhảy lên.
- Các ngươi đi lên, nhiều nhất nửa canh giờ là chúng ta đến nơi.
Tần Mục nói.
Đám người Vương Mộc Nhiên nghi ngờ không thôi, lúc này đều nhảy lên lưng Giao Long. Con hươu đực cũng nhảy lên, nó khó hiểu nhìn Giao Long, lại khó hiểu nhìn Long Kỳ Lân trên lưng Giao Long.
Long Kỳ Lân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cúi đầu nhìn thấy cái mũi của mình, nó làm như không thấy ánh mắt khinh bỉ của hươu đực.
Người câm mang theo cái rương nảy lên, con Giao Long vô cùng hung ác nằm rạp xuống giống như một con rắn chết. Nó vung loạn móng vuốt tạo thành cái rãnh trên mặt đất, cuối cùng nó vẫn không thể đứng dậy nổi.
- Câm gia gia, ngươi đi xuống, đi xuống!
Tần Mục vội vàng nói:
- Ngươi sắp đè chết nó rồi!
Người câm tức giận nhảy xuống, hắn khoa tay múa chân một lúc. Tần Mục đỏ mặt nói:
- Câm gia gia, tại sao ngươi mắng người? Ta mới không phải không hiếu kính ngươi, mà là cái rương của ngươi quá nặng. Ngươi xem, ngươi lại mắng người!
Ba người Vương Mộc Nhiên nhìn nhau.
Tần Mục thổi sáo vàng, hơn mười con Giao Long bay tới, chúng hợp lực nâng người câm lên, lúc này người câm mới thoả mãn. Mười mấy con Giao Long đều cực kỳ cường đại, tương đương với tồn tại cấp giáo chủ nâng người câm phi hành, tốc độ sẽ không chậm.
Mọi người tiến lên phía trước với tốc độ cực nhanh, cây cối hai bên chưa thấy bóng đã biến mất, chỉ có thể nhìn thấy từng đỉnh núi lướt qua người bọn họ. Trên lưng Giao Long, hươu lớn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Long Kỳ Lân. Trong mắt khinh bỉ càng đậm, liên tục phát ra tiếng phì phì, dường như đang giễu cợt con hàng béo.
Đuôi của Long Kỳ Lân rủ xuống, cúi đầu nhìn chóp mũi của mình.
Tần Mục vui mừng:
- Long béo vẫn có tâm xấu hổ, cũng không phải gỗ mục không điêu khắc được. Ngày mai lại cho hắn ăn hỏa hành Thần Nguyên Đan, có lẽ nó sẽ không bỏ ra.
Đột nhiên, mấy con Giao Long màu đen chui ra, có bò lên ngọn cây, có bay trên không trung. Chúng lập tức vây quanh Giao Long chở đám người Tần Mục.
Tần Mục nhìn thoáng qua, trong lòng giật mình.
Mộ Thanh Đại kinh ngạc nói:
- Số lượng Giao Long cực ít, tại sao lại chạy đầy đất thế này?
Mấy con Hắc Giao bay lên, chúng ngửa đầu kêu to, phát ra tiếng “ma ma ma” cổ quái. Mọi người quay đầu nhìn sang, lúc này có mấy ngàn Hắc Giao bay lên, bóng đen che kín đỉnh núi.
Ngay sau đó mấy ngàn con Hắc Giao đuổi theo bọn họ.
Tần Mục thu hồi ánh mắt, xoay đầu lại.
- Có bản lãnh như vậy, đương nhiên là Hoạn Long Quân! Hơn phân nửa Giao Long trên người Hoạn Long Quân đang ở chỗ ta, đám Hắc Giao này tới từ nơi nào? Không giống Giao Long chân chính.
Hắn mở túi Thao Thiết của Hoạn Long Quân ra, cũng lấy Hoạn Long kinh. Mở Hoạn Long kinh ra xem xét thật kỹ, trong đó có một đoạn văn nói về long khí dưỡng sinh.
- Hấp thu Long khí, luyện thể như rồng, hành công biến hóa, da tóc đều có thể biến hóa.
Tần Mục hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn những Hắc Giao đang đuổi theo:
- Những Hắc Giao này là thứ gì đó trên người Hoạn Long Quân, số lượng nhiều như vậy, chỉ có thể là lông tóc của hắn. Không hổ là thần linh Thượng Thương, có thể luyện lông tóc thành rồng. Nếu là lông tóc, như vậy nhất định sợ lửa.
Hắn nháy mắt mấy cái, tiếng sáo lại biến hóa. Một con Hỏa Giao đang nâng người câm chậm lại, thân thể đáp xuống một cánh rừng phía dưới.
Tần Mục khống chế quần long tiếp tục lên đường, phía sau bọn họ là đám Hắc Giao đang đuổi theo như điên, giống như một đám mây đen.
Chờ mây đen bay trên đầu Hỏa Giao Long, đột nhiên phía dưới bộc phát chân hỏa đáng sợ. Hỏa diễm đốt cháy bầu trời phạm vi mười dặm, vô số Hắc Giao đang giãy giụa, trên không trung xuất hiện mây đen. Chẳng qua một lúc sau, lông tóc Hoạn Long Quân biến thành Hắc Giao, Tần Mục khống chế Hỏa Giao Long phun ra một đám lửa, thiêu đốt nơi này không còn một mảnh.
Đầu Hỏa Giao đốt rụi Hắc Giao xong, nó lắc đầu vẫy đuôi đuổi theo bọn họ, tiếp tục nâng người câm đi đường.
Người câm lộ ra vẻ mặt tán dương, Tần Mục dựng thẳng ngón cái lên. Tần Mục cười cười ngượng ngùng, khoát tay áo:
- Câm gia gia, không cần khen ta như vậy.
Vương Mộc Nhiên, Mộ Thanh Đại và Long Du nhìn nhau, nhìn mấy ngàn Hắc Giao bị hỏa diễm đốt cháy thành tro bụi, từng người rùng mình một cái.
- Mộc Nhiên, ngươi là hảo hài tử, cách Nhân Hoàng xa một chút.
Long Du nói nhỏ:
- Người này quá tà tính!
Vương Mộc Nhiên do dự, nói:
- Đại sư huynh, thời điểm ngươi nổi điên, ta sẽ kết minh với hắn, thành lập Thiên Minh. Ta là một trong tứ đại thủ lĩnh của Thiên Minh, ta hiện tại đang ở chung một thuyền với hắn.
Long Du trợn mắt, sau một lúc lâu, thở dài:
- Ngươi sẽ bị hắn làm hư.
Sau một lúc lâu, Hoạn Long Quân đạp song long lao tới vị trí Tần Mục dùng lửa đốt Hắc Giao. Sắc mặt tái nhợt nhìn tro bụi khắp núi đồi, hắn tức giận tay chân run rẩy:
- Tiểu tử thật thà, tiểu tử thật thà!
Trên đầu hắn chỉ còn rải rác vài sợi tóc quăn, những sợi tóc này bị hắn luyện thành có sinh mệnh, cũng dọa hắn run lẩy bẩy.
- Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cho dù ngươi lên trời xuống đất, ta cũng sẽ tìm ra ngươi! Bầm thây ngươi! Bầm nát nhừ!
Hắn giật vài cọng tóc còn lại xuống. Mấy sợi tóc đen trong tay hắn kêu quái dị, giãy giụa muốn chui vào lỗ chân lông, hiển nhiên nhìn thấy thảm trạng của đồng bọn thì chúng đều tức giận.
Sắc mặt Hoạn Long Quân tối sầm, hắn thổi một ngụm long khí, mấy cọng tóc này biến hóa và rơi xuống đất hóa thành Hắc Giao. Chúng hít hà bốn phía, ngửi mùi của các Giao Long khác lưu lại, chúng không dám truy kích.
- Cần các ngươi làm gì!
Hoạn Long Quân giận dữ, mấy Hắc Giao hóa thành cọng tóc bay vào lỗ chân lông.
Hoạn Long Quân rạch cổ tay, từng giọt huyết châu rơi xuống đất. Huyết châu hóa thành Huyết Giao, chúng tiếp tục truy tìm tung tích đám người Tần Mục.
- Phía trước chính là nơi bà bà ẩn cư.
Tần Mục dừng tiếng sáo, hắn nhìn về phía trước và ngẩn người.
Tư bà bà ở lại chân núi nằm ở khu vực trung tâm Bá châu và Thư châu, bên cạnh có hồ nước rất trong. Nơi này rất vắng vẻ nhưng bốn phía hoang tàn, rất cằn cỗi. Bởi vì Lệ Thiên Hành lúc nào cũng đi ra quấy rối, cho nên nàng mới chọn một nơi rời xa thế tục như vậy.
Hiện tại xuất hiện trước mặt đám người Tần Mục không phải hoang sơn dã lĩnh, mà là quần thể cung điện vàng son lộng lẫy, cực kỳ xa hoa.
Từng tòa cung điện nằm ở các nơi, cũng biến khu vực thâm sơn cùng cốc lúc trước thành thiên đường xa hoa. Từng cây cột cao lớn điêu rồng vẽ phượng, mặt đất bằng phẳng trải đầy cẩm thạch, cây cột bằng vàng chống đỡ cung điện to lớn.
Dãy núi bốn phía cũng được cải tạo. Kỳ thạch quái tùng, linh thảo khắp mặt đất, hoa tươi như gấm, các loại dị thú phi cầm cổ quái đang đi dạo khắp nơi. Ở các nơi đều có lâm viên to nhỏ, trồng các loại linh dược ngay cả Tần Mục cũng không nhận ra.
Linh tuyền, thác nước, dòng suối, sông nhỏ, tất cả đều tạo thành bức tranh thủy mặc.
Mặc dù bốn người bọn họ đều xuất thân danh môn đại phái, đã quen nhìn thấy cảnh tượng xa hoa nhưng khi mấy người Tần Mục đi tới nơi này lại cảm giác thánh địa của mình quá đơn sơ, sợ đạp bẩn mặt đất, làm rối loạn bố trí ở nơi đây.
Người câm lộ ra vẻ nghi hoặc, khoa tay hai lần, Tần Mục mờ mịt nói:
- Ta cũng không biết. Lúc ta tới đây nơi này không phải như vậy. Bà bà! Bà bà!
Hắn kêu hai tiếng, không người trả lời, chỉ có mấy con cá lớn nhảy ra khỏi mặt nước, biến thành mấy mỹ nữ thân cá. Bọn họ rúc vào bên cạnh hòn non bộ, cũng cất tiếng hát dễ nghe, âm điệu rất hay.
Người câm a a hai tiếng, Tần Mục gật đầu nói:
- Quả thực quá xa hoa. Ta cũng không biết bà bà làm thế nào.
Bọn họ đi vào trong một tòa thần điện, nơi này bố trí quá tinh xảo, bọn họ vừa tới cửa ra vào đã lui ra, sợ làm bẩn. Người câm lại sải bước đi vào, thả hòm gỗ xuống.
- Bà bà không ở nơi này.
Tần Mục buồn bực, hắn nói với đám người Vương Mộc Nhiên:
- Có lẽ bà bà đã ra ngoài, chúng ta nên chờ một lát. Nếu như bà bà không trở về trước trời tối, chúng ta sẽ rời đi, không thể ngừng lại một phút nào! Thời điểm trời tối, trở về khẳng định không phải bà bà, mà là lão yêu quái.Mộ Thanh Đại hỏi:
- Chẳng lẽ nơi này bị Đại Khư xâm lấn? Nếu không vì sao phải rời đi trước trời tối?
Tần Mục lắc đầu, hắn không nói tỉ mỉ.
Mọi người chờ bên ngoài điện một lúc, đột nhiên sắc trời tối lại, mơ hồ nghe được tiếng sấm. Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, vừa rồi còn là trời nắng, không biết vì sao trên trời lại xuất hiện đám mây đen.
Hiện tại đã bắt đầu mùa đông, thời tiết lạnh lẽo nên ít có tiếng sấm, càng không thể có lôi điện, đám mây đen đột nhiên xuất hiện lại kèm theo tiếng sấm.
Mây đen càng ngày càng đậm, càng ngày càng nặng và che khuất bầu trời, sau đó mưa to rơi xuống như trời giáng. Mọi người vội vàng trốn dưới mái hiên cung điện, mưa rào xối xả, nước mưa lạnh buốt.
Cho dù mùa này có mưa nhưng mưa không lớn, bây giờ lại có mưa to như trút nước.
Mười mấy con Giao Long cùng lao lên, chúng nhao nhao uốn vào trụ đồng tránh né mưa to. Long Kỳ Lân lại trốn vào ngủ gật trong đại điện, nơi đó có thể tránh nước mưa.
Hươu lớn chạy đến bên người Long Kỳ Lân, cúi đầu dùng sừng hươu ném Long Kỳ Lân ra ngoài điện, bản thân thì nằm xuống.
Long Kỳ Lân giận dữ, nó bị nước mưa xối lên người, nổi giận đùng đùng đi tới, há miệng máu cắn hươu lớn, tùy thời chuẩn bị đánh nhau.
Đột nhiên trên người sinh ra nhiệt khí, Long Du vươn tay bắt lấy một ít nước mưa, kinh ngạc nói:
- Nước mưa nóng!
Nội tâm Tần Mục chấn động, hắn đưa tay ra hứng nước mưa, quả nhiên nước mưa nóng giống như nước đun sôi.
Hắn vội vàng rời khỏi mái hiên đại điện, nguyên khí tỏa ra. Nước mưa tách ra hai bên, mưa không dính vào người hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy sắc trời đã u ám, trong bầu trời tối tăm thỉnh thoảng có lôi điện nổ vang trong mây đen. Tiếng oanh minh truyền khắp ngàn dặm, cũng dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện trên đầu bọn họ.
Nó không giống như âm thanh của sấm sét.
Đám người Vương Mộc Nhiên cũng đi ra khỏi mái hiên, ngửa đầu quan sát nhưng lôi đình trên mây đen càng ngày càng nhiều, từng đạo lôi điện đan xen cắt mây đen kịt, rất dọa người.
Nước mưa trên bầu trời càng ngày càng nặng.
- Dường như trên trời xảy ra cái gì đó, Long béo, thả đầu hươu kia ra!
Tần Mục quay đầu quát to một tiếng, Long Kỳ Lân buông miệng ra, trong miệng còn cắn cổ hươu đực. Con hươu đực giận dữ, đang muốn phản công nhưng Long Kỳ Lân đặt mông ngồi lên người nó giống như một ngọn núi áp xuống, nó không thể động đậy chút nào.
Tiếng sấm trên bầu trời càng ngày càng dày đặc, giống như cự nhân đang gióng trống trận. Lôi điện biến thành một đoàn, từng đoàn từng đoàn lôi điện quay cuồng và chiếu sáng mây đen.
Tần Mục nhìn thẳng vào tầng mây, đột nhiên mơ hồ nhìn thấy một đám thân thể đang du động, đang xê dịch trong tầng mây và chém giết lẫn nhau.
Vương Mộc Nhiên, Long Du cùng Mộ Thanh Đại đến từ Tiểu Ngọc Kinh cũng học qua pháp thuật Thiên nhãn, Thần nhãn. Bọn họ cùng sử dụng nhãn thuật quan sát bầu trời, lúc này hoảng sợ kêu lên thành tiếng.
Đột nhiên, mây đen nặng nề bị xé rách, một bóng người cao lớn xuất hiện trong tầng mây. Hai tay còn cầm hai thanh đại đao, gương mặt được lôi đình chiếu sáng còn hung ác đan xen hưng phấn, dữ tợn.
- Đồ gia gia!
Tần Mục la thất thanh, hắn đã gặp qua tình hình đồ tể điên cuồng. Lúc ở Tàn Lão thôn, đồ tể thường xuyên nổi điên, hắn không ngừng cầm đao chém lên trời, chỉ có những lúc như vậy hắn mới cảm thấy dễ chịu.
Tiếng kinh hô của hắn vừa truyền ra, lúc này có vài bóng dáng xuất hiện và tấn công đồ tể.
- Vừa rồi mây đen nứt ra, là Đồ gia gia cắt ra!
Hắn nghĩ tới đây, mây đen lại khép kín, lôi đình không ngừng, tiếng sấm cũng không phải tiếng sấm mà là âm thanh các bóng dáng di chuyển phát ra.
Đao của đồ tể cắt bầu trời, đao nóng như lửa cũng thiêu đốt nước mưa trong tầng mây sôi trào, cho nên nước mưa trên bầu trời càng lúc càng nóng.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Tần Mục nhìn thấy đại lục to lớn từ trên trời giáng xuống, xuyên qua tầng mây. Phiến đại lục này có núi có nước nhưng vị trí của bọn họ vừa vặn đối ứng với lục địa, nếu nó va chạm với Duyên Khang quốc, chắc chắn sẽ có tình cảnh kinh người.
- A ba!
Người câm nói rất nghiêm túc.
- Không sai, là trưởng thôn!
Tần Mục gật đầu:
- Trưởng thôn cũng ở phía trên, bọn họ đang giao thủ với ai?
Đại lục trên bầu trời giống như gặp phải khắc tinh, nó lại bay vào trong tầng mây, ngay sau đó nước sông đều tan rã.
Tần Mục ngẩn ngơ, kiếm pháp của trưởng thôn bị người ta phá vỡ.
Ầm ầm!
Bầu trời chấn động rất mạnh, một cái phạm vi mấy chục trượng độ lớn cây cột lớn từ trên trời giáng xuống, đâm xuyên qua tầng mây giống như một cây cột từ trên trời giáng xuống.
Nhưng đây không phải là cột, mà là dòng xoáy nước điên cuồng giống như từng con thủy long đang quấn quanh cán thương, có người đang tụ nước thành thương.
- Là thương pháp của Mù gia gia!
Tần Mục lẩm bẩm, Thủy Long thương thô to kia chính là thương của người mù. Người mù từ xưa tới nay rất ít khi sử dụng vũ khí, cho dù đối mặt với cao thủ cấp giáo chủ, hắn cũng chỉ dùng một cây gậy trúc là xong việc.
Một cây gậy trúc đủ giúp hắn phá tan tất cả thần thông.
Hiện tại hắn tụ nước thành thương, có thể thấy hắn gặp phải cường địch đáng sợ cỡ nào.
Sắc mặt người câm ngưng trọng, xoay người đi trở về trong điện. Hắn cầm lấy cái rương, chỉ chỉ vào Tần Mục, nói:
- A a, a a a!
Tần Mục trịnh trọng gật đầu, nói:
- Câm gia gia yên tâm, ta tuyệt đối không chạy loạn. Nhưng ta có thể giúp một tay, trong tay ta có rất nhiều Giao Long lợi hại.
Người câm nhíu mày, hắn như tươi cười mà lòng không cười.
Tần Mục thẹn thùng, thấp giọng nói:
- Tốt xấu gì cũng rất lợi hại.
Người câm đang muốn bay lên trời, hắn vừa nhảy lên, đột nhiên ngừng lại giữa không trung ba trượng. Thân thể không nhúc nhích, hắn cứ phiêu phù tại chỗ.
Trong mưa to, từng con Huyết Giao Long đội mưa bay tới từ bốn phương tám hướng, chúng bao vây thánh địa thần tiên.
Đông!
Hai chân người câm đáp xuống đất, trên mặt đất lưu lại hai dấu chân thật sâu, phiến đá dưới chân hắn vỡ nát và xuất hiện từng vết rách.
Người câm đặt cái rương xuống, nắp rương tự động mở ra, lộ ra cái rương nhỏ như chiếc nhẫn bạc.
Sau lưng hắn cõng bếp lò lớn, đó là cái lò hắn rèn sắt. Cho dù thả cái rương xuống nhưng hắn không thả bếp lò, vẫn cõng trên lưng như cũ.
Bếp lò đã sớm tắt, nó đen nhánh như mực.
Hai tay người cầm lấy, nguyên khí bộc phát, đột nhiên lò lửa bộc phát ánh lửa hừng hực.
Từng con Huyết Giao dừng bước, có trèo qua lan can, có ngồi xổm trên đầu sư tử đá, có dừng trên thềm đá, cũng có xuất hiện trên đỉnh cung điện của đám người Tần Mục.
Bốn phía lờ mờ, tiếng bước chân nặng nề vang lên, còn có tiếng hít thở nặng nề, bên trong trầm ổn còn mang theo cuồng bạo.
Cái rương dưới chân người cầm nổ vang, nó không ngừng chấn động, đột nhiên Đế điệp từ bên trong bay ra ngoài, nó rơi vào trong tay Tần Mục. Người câm không quay đầu lại, giơ tay lên, năm ngón tay đan xen làm ra mấy thủ thế.
Tần Mục đeo Đế điệp lên trước ngực, trầm giọng nói:
- Câm gia gia bảo chúng ta lui vào trong điện! Long béo, nhanh lên, không cần ngồi chờ chết với con hươu kia!
Long Kỳ Lân vội vàng đứng lên. Bốn vó hươu đực nằm sấp, nó không ngừng thở hổn hển, đầu lưỡi kéo ra rất dài.
- Phi!
Long Kỳ Lân phun một ngụm Long tiên lên người hươu đực.
- Con hàng ngu ngốc lãng phí, lại phun mấy bình Long tiên ra ngoài!
Tần Mục giận dữ, hắn cảm thấy trái tim đau đớn.
Tiếng bước chân trong bóng tối càng ngày càng gần, hai con Giao Long to lớn xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Đầu rồng to như ngọn núi nhỏ, cái cổ thật dài, vuốt rồng sắc bén, sau đó là chân hai con Giao Long xuất hiện dưới mây đen.
Mưa to như trút nước, nước mưa nóng hổi từ trên trời rơi xuống mặt đất. Nước mưa tưới lên thân thể vĩ đại kia, nước mưa gột rửa lân phiến hắn sáng bóng.
Hai con Giao Long dừng bước, một đạo thiểm điện xé rách bóng đêm, cũng chiếu sáng thân thể vĩ đại trên cao.
Hoạn Long Quân.
Trên đầu chỉ còn lại mấy cọng tóc, gương mặt Hoạn Long Quân đen như than.
- Ngươi muốn ngăn cản ta?
Ánh mắt hắn như xé tan màn đêm giống như hai tia sáng chiếu thẳng vào bếp lò trên lưng người câm, dường như muốn nhìn rõ từng chi tiết của người câm, giọng nói của hắn nổ vang như sấm sét:
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn cản ta? Nhanh giao tiểu tử đốt tóc của ta ra đây, ta ban cho ngươi được toàn thây!
Người câm ngơ ngác, gãi đầu một cái.
- Câm gia gia, hắn nói là ta!
Tần Mục ở trong đại điện ló đầu ra ngoài, gương mặt rất trung hậu thành thật, thành khẩn nói:
- Long Quân, là ta đốt rụi tóc của ngươi. Đồng tử không phải cố ý, ngươi bảo ta nuôi rồng, ta cho ăn rất tốt, bọn chúng đều đi theo ta. Sau đó nhìn thấy tóc của ngươi đuổi theo, thật là xấu xí, có hại cho hình tượng của Long Quân. Ngay sau đó đồng tử tự chủ trương, giúp ngươi đốt rụi ba ngàn phiền não tơ.
Hoạn Long Quân khóe mắt nhảy lên, ánh mắt nhưng không có theo người câm trên người dời đi. Hắn rất muốn dời đi, nhưng mà phát hiện mình dời đi ánh mắt trong tích tắc rất có thể gặp phải đối phương đả kích trí mạng.
- Hóa ra là Khai Hoàng kỷ dư nghiệt.
Ánh mắt hắn nhìn vào lò lửa, cười lạnh nói:
- Ngươi là hậu nhân Thiên Công Tạo Vật của ngụy Thiên Đình thời kì Khai Hoàng sao? Ngụy Thiên Đình phong thần, phong tiên tổ của ngươi làm Thiên Công Tạo Vật, những Thiên Công các ngươi chế tạo Vô Ưu Hương, lại chế tạo ra thuyền Bỉ Ngạn cứu nạn Vô Ưu Hương nhưng lại không thể chạy khỏi Vô Ưu Hương. Ha ha, Thiên Thần phong ấn các ngươi, chúng ta cho rằng đám dư nghiệt các ngươi đã chết sạch trong phong ấn, không nghĩ tới còn có dư nghiệt trốn thoát! Tại sao ngươi không nói lời nào?
Mặt người câm không hề có cảm xúc, hắn làm thủ thế.
Tần Mục từ trong điện nhô đầu ra, lớn tiếng nói:
- Long Quân, hắn mắng ngươi là tiện nhân. Là hắn mắng ngươi, không phải ta!
Sắc mặt Hoạn Long Quân biến thành âm trầm, hai con Giao Long trên lỗ tai lặng lẽ giãn người và nhảy lên vai của hắn, cũng trượt xuống theo hai cánh tay. Thời gian dần qua, thân thể hai con Giao Long càng lúc càng lớn, long lân của hai con Giao Long vô cùng bóng mượt, chúng bao phủ cánh tay của hắn.
Trong quần áo của hắn lại có ba con Giao Long lớn lên, quấn quanh hông và hai chân hắn.
Đông!
Hoạn Long Quân nhảy ra khỏi lưng hai con Giao Long, hai Long trảo cường tráng va chạm với mặt đất. Hai con Giao Long dưới chân hắn cũng thu nhỏ và hóa thành hai cây long giản, bị hắn cầm trong tay.
- Dư nghiệt Thiên Công bộ của ngụy Thiên Đình!
Hoạn Long Quân quát lớn, thân thể hắn bộc phát quái lực đáng sợ, miệng đầy răng nhọn sắc bén. Hắn vung long giản lên và tấn công:
- Nhận lấy cái chết!