[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 376 : Tử Chiến
Ngày đăng: 03:24 24/08/19
Đánh không lại liền hạ độc, rất nhiều người xem thường làm chuyện này, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Ngọc Diện Độc Vương chọc nhiều người giận dữ.
Chẳng qua Tần Mục không xem việc này là gánh nặng trong lòng. Đánh không lại thì hạ độc là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hạ độc chết đối phương cũng là thực lực. Ta đã đánh không lại ngươi, ngươi còn tới đánh ta, như vậy ta hạ độc chết ngươi cũng không có gì.
Chẳng hạn như việc trước mắt, lúc đầu không phải chiến đấu ngang hàng. Hoạn Long Quân là thần linh Thượng Thương cao cao tại thượng, máu tươi của hắn biến thành phân thân cũng có thực lực cực cao. Đừng nói đánh bốn người Tần Mục, cho dù cường giả Thiên Nhân cảnh cũng không phải đối thủ của huyết thân trước mặt.
Đối phương là thần, cho nên hạ độc cũng là chuyện bình thường.
Tần Mục dùng độc chính là Tam Phá tán hạ do Tây Thổ độc sư Mộc Ánh Tuyết luyện chế khi đánh cược trong Đại Khư, Tam Phá tán chính là Mộc Ánh Tuyết luyện cho hắn. Hắn có thói quen tốt, mỗi khi luyện thành một loại độc hoặc linh dược đều muốn luyện chế thêm. Dùng hết một nửa, lưu lại một nửa, nói không chừng sau này sẽ có chỗ dùng.
Tần Mục bôi Tam Phá tan lên Đế điệp, Tam Phá tán điên đảo ngũ hành rối loạn âm dương. Thân phá, thần phá, hồn phách tan rã nên gọi là tam phá, dùng đại bổ thoải mái đại độc, kỳ độc vô cùng.
Loại độc này là thứ hắn tạo ra nhắm vào Căn Yêu Thần Huyết Ma trong Khô Tịch lĩnh, cũng độc chết Căn Yêu, bởi vậy dùng để đối phó huyết thân của Hoạn Long Quân chính là hốt thuốc đúng bệnh.
Lúc đó Căn Yêu tại Khô Tịch lĩnh bị Thanh Long châu định trụ không thể động đậy, bị hắn ung dung hạ độc chết. Hoạn Long Quân lại hành động tự nhiên, bởi vậy Tần Mục xoa Tam Phá tán lên Đế điệp, chỉ cần Hoạn Long Quân đụng vào Đế điệp sẽ trúng độc.
Rất nhiều Huyết Giao Long nhỏ đang bò tán loạn trên mặt đất, chúng tránh né máu hư và Đế điệp, ý đồ tụ tập lần nữa.
Tần Mục nhanh chóng lao về phía trước:
- Không tiêu diệt sạch đám thần huyết này, không ai có thể sống sót!
Tám ngàn phi kiếm của hắn cắm đầy đại điện. Với tu vi và thực lực của hắn không thể triệu hồi phi kiếm, Tần Mục vận dụng nguyên khí thành tơ cuốn lấy Vô Ưu kiếm, dùng sức kéo một cái, cũng kéo Vô Ưu kiếm ra khỏi vách tường.
Vô Ưu kiếm chính là thần kiếm, nó vô cùng sắc bén, mặc dù cắm sâu vào trong vách tường vẫn có thể nhổ ra nhưng các phi kiếm khác lại không được như vậy.
Tần Mục phát động nguyên khí còn sót lại, hắn thi triển các kiếm pháp cơ sở như vân kiếm thức, phách kiếm thức, triền kiếm thức tấn công huyết giao trên mặt đất.
Trên mặt đất, Long Du rên rỉ, hắn không rút phi kiếm trong ngực ra. Hắn học theo Tần Mục, cũng vỗ mạnh cho phi kiếm xuyên qua người.
Long Du đau đến mức gào thét thảm thiết, hắn cắn chặt răng, lúc này hai bình ngọc bay tới, là Tần Mục ném hai bình Long tiên cho hắn.
Long Du vội vàng nắm trong tay, bất chấp mở ra nắp bình. Hắn dùng sức bóp nát bình, Long tiên chảy ra, hắn dùng nguyên khí cuốn vào miệng vết thương.
Long tiên phát huy công hiệu, huyết nhục trong lồng ngực hắn sinh sôi, vừa đau vừa ngứa.
Long Du bất chấp cảm giác đau đớn và ngứa, hắn lao tới và tấn công đám Huyết Giao Long trên mặt đất.
Cùng lúc đó, Vương Mộc Nhiên và Mộ Thanh Đại cũng làm theo. Từng người tróc ra khỏi vách tường, phi kiếm cũng mang theo một đám huyết nhục trên người bọn họ.
Tần Mục ném hai bình Long tiên cho hai người, hai người vội vàng đổ vào vết thương. Nếu như là lúc bình thường, vì tránh lưu lại ám thương, bọn họ còn cần thôi thúc nguyên khí đánh tan máu bầm trong cơ thể. Hiện tại không lo được nhiều như vậy, từng người thôi thúc linh binh, cũng tấn công Huyết Giao Long.
- Đừng giẫm lên máu hư và Đế điệp!
Tần Mục quát:
- Ta luyện độc quá mạnh, chính ta cũng không giải được!
Ba người sợ hãi, lập tức cẩn thận hơn rất nhiều, tránh né máu hư trên mặt đất.
Động tác của ba người mau lẹ, cùng ra sức đánh tan Huyết Giao Long. Dù sao Huyết Giao Long là thần huyết tạo thành, thực lực của bọn họ không cách nào đánh tan Huyết Giao Long. Sau khi đám Huyết Giao Long bị đánh nát liền khôi phục lại, chỉ có Tần Mục dùng Vô Ưu kiếm mới có thể tiêu diệt một bộ phận thần huyết.
- Các ngươi mượn pháp lực cùng ta, cùng thôi thúc kiếm này.
Ba người Vương Mộc Nhiên vội vàng phát động pháp lực, nguyên khí thành tơ tiến vào Vô Ưu kiếm. Vô Ưu kiếm nhận được pháp lực của bọn họ rót vào, uy năng tăng vọt, Tần Mục khống chế Vô Ưu kiếm, kiếm pháp bộc phát và chém vào đầu đám Huyết Giao Long đang bỏ chạy. Kiếm quang biến thành toản kiếm thức, kề sát đất mà đi, giống như Ngân Long bơi lội và cắt nát từng con Huyết Giao Long.
Đột nhiên mấy đầu tiểu Huyết Giao Long ôm lấy nhau, chúng cùng tránh né kiếm quang. Chờ cho mấy Huyết Giao Long dừng lại, Huyết Giao Long nhỏ nhắn biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là Hoạn Long Quân cao một thước đứng ở nơi đó.
- Hoạn Long Quân, ngươi cũng có hôm nay?
Bốn người vừa mừng vừa sợ, lúc này cười ha ha, đột nhiên Hoạn Long Quân nhỏ nhắn di chuyển. Thân thể biến mất, xương ống chân trái của Long Du phát ra tiếng đứt gãy, hắn bị Hoạn Long Quân đá gãy ống chân.
- Mở mắt!
Vương Mộc Nhiên quát lớn, Thần nhãn mở ra. Bọn họ chỉ nhìn thấy Hoạn Long Quân nhỏ nhắn đang di động nhanh chóng, hiện ra từng tia huyễn ảnh, hầu như không cách nào bắt được bóng dáng của hắn.
Tần Mục vận chuyển Vô Ưu kiếm liên tục đâm tới, mỗi một lần đều là hiểm lại càng hiểm đâm vào sau lưng đối phương, căn bản không thể đánh trúng.
- Sư tỷ cẩn thận!
Vương Mộc Nhiên vừa kêu lớn, lại nhìn thấy Hoạn Long Quân như quỷ mị xuất hiện bên cạnh Mộ Thanh Đại. Hắn xuất một quyền tấn công, Mộ Thanh Đại quát chói tai, một ruy băng quấn lấy cánh tay Hoạn Long Quân lại xuất chưởng tấn công.
Tần Mục phi thân tới gần, thôi thúc Bá Thể Tam Đan công, vận chuyển Cửu Chuyển Tam Chứng Huyền Công. Thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại và biến thành người thấp bé, Vô Ưu kiếm cũng thu nhỏ còn ba tấc, hắn ngự kiếm tấn công Hoạn Long Quân, quát:
- Không nên chọi cứng với hắn, lực lượng của hắn rất lớn.
Ầm!
Lòng bàn tay của Mộ Thanh Đại nổ tung, bàn tay máu thịt be bét. Tần Mục di động thật nhanh trên không trung, lấy khí ngự kiếm điên cuồng tấn công Hoạn Long Quân. Tốc độ của Hoạn Long Quân như quỷ mị tránh né Vô Ưu kiếm, ở bên khác, Vương Mộc Nhiên lao tới và ngự khí thành lưới tấn công Hoạn Long Quân lại bị Hoạn Long Quân đánh tan.
Long Du dùng chân sau đứng lên, hắn tung người nhảy tới bên cạnh Mộ Thanh Đại, liên thủ với Tần Mục tấn công Hoạn Long Quân.
- Thân thể hắn quá nhỏ, không dễ công kích, thu nhỏ hình thể!
Tần Mục quát.
Mộ Thanh Đại thôi thúc huyền công trong Đạo Kỳ Già Nghiêm Công, thân thể thu nhỏ lại và tiểu nữ hài cao một thước. Một bên khác Vương Mộc Nhiên cũng thu nhỏ thân thể, hắn biến thành đứa trẻ. Chỉ có Long Du không tu luyện công pháp này, đành phải tách ra và tiến hành phòng bị.
Hắn toàn lực thôi thúc Thiên Nhãn Kiếm Tâm, mắt bắn kiếm quang, cũng di động theo những người khác. Nhưng kiếm nhãn nhanh hơn nữa cũng không thể bắt được thân thể nhỏ bé của Hoạn Long Quân, chỉ có thể nhìn thấy bốn đứa trẻ đang độn tới độn lui trên không trung.
- Quá nhanh! Không được!
Long Du nhìn thấy Hoạn Long Quân tấn công mình, chân sau hắn dựng lên, hắn lập tức nhảy lên né tránh. Đột nhiên hắn nghe tiếng răng rắc vang lên, hắn cúi đầu nhìn thấy một chân còn lại đã bị gãy, hắn kêu to không ổn.
Phù phù!
Long Du ngồi quỳ chân trên mặt đất, hắn đau muốn ngất đi. Thân thể Hoạn Long Quân xuất hiện sau đầu hắn, mũi chân điểm vào đầu, nếu bị đánh trúng, đầu hắn sẽ bị đá nát.
Vào lúc này, Vô Ưu kiếm dài ba tấc hiện ra, xuyên thấu mu bàn chân Hoạn Long Quân, cũng làm hắn đá hụt.
Long Du thở phào nhẹ nhõm, nhẫn tâm xoay cổ về phía sau, đầu hắn quay về sau lưng. Trong hai mắt bắn ra kiếm quang đâm vào trên người Hoạn Long Quân, kiếm quang đánh Hoạn Long Quân bay đi.
- Ta tận lực!
Long Du suýt chút nữa vặn gãy cổ, hắn quát to một tiếng và ngã xuống đất.
Hoạn Long Quân bay về phía sau, bước chân liên tục đạp vào không trung, đạp không mà đi, hắn phá tan uy năng hai đạo kiếm quang vừa đánh tới. Hắn là huyết thân, không có pháp lực, chỉ có thể nhờ vào thân thể cường đại đối kháng đám người Tần Mục. Hơn nữa thần huyết hao tổn kinh người, không thể không dùng chiêu pháp thân thể thần thông thủ thắng.
Đột nhiên, trước cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn, toàn thân hươu lớn cắm đầy phi kiếm bò vào. Lắc đầu sau đó sừng hươu bay ra, một cành nhỏ cắm vào giữa lưng Hoạn Long Quân.
Thân thể Hoạn Long Quân nổ tung, đột nhiên vô số huyết cầu lay động, lại biến thành Hoạn Long Quân nhỏ nhắn nhưng còn nhỏ hơn lúc nãy. Hắn nhảy qua sừng hươu và bay vào trán hươu lớn, hắn xuất một quyền đập xuống, chỉ thấy đầu của hươu lớn nứt ra.
Tần Mục tung kiếm đâm tới, Hoạn Long Quân né tránh một kiếm này, lại thấy ba bóng dáng nhỏ bé nhảy lên trán hươu lớn.
Hươu lớn nháy mắt mấy cái, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Bốn tiểu hài nhi nhảy nhót lung tung và ra tay đánh nhau, cũng đánh xương cốt nó kêu lốp bốp, xương cốt như nứt rời ra.
Ô ô ô!
Hươu lớn kêu lên sợ hãi, vội vàng phóng về phía Long Kỳ Lân trong góc địa điện, ý đồ dẫn họa lên người Long Kỳ Lân.
Trên người Long Kỳ Lân cũng cắm mười mấy thanh phi kiếm, gân cốt của nó mỏi nhừ, hơn nữa bản thân có e ngại tự nhiên với Hoạn Long Quân cho nên không thể nhúc nhích. Các Giao Long khác cũng nằm sấp bên cạnh hắn, cũng có mấy con Giao Long trúng kiếm nhưng nằm gục tại chỗ không dám động đậy.
Cũng may Long Kỳ Lân da dày thịt thô, toàn thân đều là mỡ, mặc dù trúng mười mấy phi kiếm nhưng không có gì đáng ngại.
- Ngươi đừng tới đây!
Long Kỳ Lân uể oải rên rỉ lên tiếng.
Hươu lớn suýt vọt tới trước mặt, đột nhiên trên thân xuất hiện tiếng răng rắc. Thân thể hươu lớn vặn vẹo, tứ chi bẻ gãy và ngã xuống đất.
Long Kỳ Lân dùng hết khả năng lay động thân thể, ra sức bò rời xa hươu lớn, các Giao Long cũng chật vật bò sang một bên.
Hoạn Long Quân chấn nhiếp bọn chúng quá mạnh, bọn chúng không dám sinh lòng phản kháng.
Đột nhiên, Mộ Thanh Đại đẫm máu bay lên, đâm vào trên người Long Kỳ Lân đang bò sang nơi khác, hắn ngất đi. Hoạn Long Quân vọt tới, muốn lấy mạng Mộ Thanh Đại, Long Kỳ Lân hoàn toàn mỏi nhừ, tê liệt trên mặt đất.
Tần Mục quát lớn, bắt lấy Vô Ưu kiếm, nghiêm nghị nói:
- Mộc Nhiên huynh!
Vương Mộc Nhiên phun máu tươi, hắn ra sức nâng Tần Mục và ném tới, bước chân Tần Mục di động như thiểm điện. Hắn lao tới và tiểu kiếm ba tấc trong tay hóa thành một đạo kiếm quang màu xanh nước biển, đi sau mà tới trước bao phủ Hoạn Long Quân.
Âm thanh đinh đinh đinh vang lên liên tục, đột nhiên Kiếm Lý Sơn Hà tan rã, chỉ còn lại Tần Mục cầm kiếm đang lao tới.
Thân thể Hoạn Long Quân càng nhỏ, dưới chân đều là máu hư, hoặc chỉ hoặc chưởng liên tục đánh vào Vô Ưu kiếm. Thân thể Tần Mục chấn động, hắn phun máu liên tục, đột nhiên hóa thành một bóng đen kề sát đất. Hắn lại bị một quyền của Hoạn Long Quân đánh vào bóng đen, cũng đánh hắn từ trạng thái bóng đen bay ra ngoài.
Vương Mộc Nhiên thét to, hắn dùng hai tay tấn công Hoạn Long Quân. Âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên, Vương Mộc Nhiên ngã xuống đất.
Tần Mục nằm rạp trên mặt đất, hắn dùng tất cả lực lượng cuối cùng cắm xuống đất, cũng đâm vào Hoạn Long Quân lớn như ba ngón tay, đối phương đang ra sức ngăn cản Vô Ưu kiếm.
Cây kiếm của Tần Mục còn chưa cắm xuống đất, hắn giận dữ hét:
- Long béo, có muốn ăn cơm hay không? Ta mà chết thì ngươi chờ chết đói đi.
Trong mắt Long Kỳ Lân đầy vẻ sợ hãi, ngơ ngác nhìn Hoạn Long Quân nhỏ bé. Nghe nói như thế đột nhiên hét lớn một tiếng, nó nâng móng vuốt nện vào chuôi kiếm.
Xùy!
Kiếm quang đâm thủng Hoạn Long Quân, Hoạn Long Quân nhỏ như ba ngón tay vỡ thành hai mảnh, máu tươi còn đang ngọ nguậy muốn chảy sang một bên. Long Kỳ Lân nổi giận gầm lên một tiếng, pháp lực bộc phát truyền vào thân kiếm. Chỉ một đạo kiếm quang đâm ra bốn phương tám hướng, đâm thẳng vào đám máu tươi đang ngọ ngậy.
Tần Mục ngẩn ngơ, lực lượng trong người rút đi như thủy triều. Tay cầm chuôi kiếm cũng buông ra, hắn ngã xuống đất.
Long Kỳ Lân gầm thét liên tục, nâng lên móng vuốt còn muốn đập tiếp, Tần Mục uể oải nói:
- Đừng đập! Lại đập ngay cả ta cũng bị ngươi đập chết.
Hắn ho khan dữ dội, pháp lực cũng hao hết, thân thể dần dần biến lớn. Hắn muốn đứng lên chữa thương nhưng không động đậy nổi.
Long Kỳ Lân bò dậy, nó ngơ ngác nhìn vết máu trên đất, lại nhìn chung quanh. Nhìn thấy đám Giao Long vô cùng cường đại không dám đối mặt với nó, trong mắt đầy e ngại, cũng nhao nhao cúi đầu xuống. Đăng bởi: admin