[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 442 : Đại mạc du long
Ngày đăng: 03:25 24/08/19
Tốc độ phản ứng của thiếu niên cực nhanh, thời điểm Tần Mục động kiếm thì hắn đã lui vào lều vải phía sau.
Lều vải da dê chia năm xẻ bảy, vô số đạo kiếm quang bắn vào lều vải, đột nhiên kiếm quang dừng lại. Ngay sau đó chúng chui vào lòng đất, thiếu niên chui vào lều vải liền tiến vào lòng đất
Đùng!
Cách đó một dặm, tám ngàn thanh phi kiếm phá đất bay lên cao, đuổi theo bóng dáng thiếu niên đang phóng lên cao.
Thiếu niên kia nhảy lên cao và mở tay ra, phía sau mọc ra hai cánh màu vàng, hai cánh chấn động như điên. Hoàng kim vũ kiếm đánh bay kiếm quang của Tần Mục, va chạm đinh đinh đang đang. Ánh lửa giữa không trung văng khắp nơi, đâu đâu cũng có phi kiếm bay loạn.
Bàn tay Tần Mục chụp về phía trước, đột nhiên phi kiếm hỗn loạn giữa không trung dừng lại, cũng hội tụ vào trung tâm. Âm thanh đinh đinh đang đang va chạm vào nhau, hóa thành quả cầu kim loại cao chừng một trượng.
Đó chính là kiếm hoàn của hắn.
Kim hoàn to lớn, nó không ngừng trôi nổi giữa không trung.
Một vòi rồng lửa quét qua, quấn lấy thiếu niên kia. Thân thể thiếu niên kia bị hỏa long thôn phệ nhưng sau đó hắn xuất hiện trên đỉnh vòi rồng, hắn đứng trên vòi rồng, thét dài cười nói:
- Tần giáo chủ! Tần Nhân Hoàng! Ngươi bám dai như đĩa! Ngươi cho rằng có một thân hình xăm trên người thì ta sợ sao? Chịu ta cúi đầu.
Thiếu niên này chính là Ban Công Thố, hắn đứng trên đùa vòi rồng và khom người bái Tần Mục.
Hắn khom người bái một cái, sau lưng xuất hiện tế đàn âm trầm. Trên tế đàn xuất hiện một ma thần, cũng khom người muốn bái.
Năm ngón tay Tần Mục mở rộng ra, cũng nhấn vào mặt đất. Vòi rồng lửa quét qua mặt đất, cát đá trên mặt đất chuyển động điên cuồng, cũng nuốt lấy vòi rồng trên mặt đất.
Thân thể Ban Công Thố trên vòi rồng bất ổn, hắn bái không xuống, ngẩng đầu nhìn lên. Hắn nhìn thấy một kiếm hoàn to lớn xuất hiện, tám ngàn cây kiếm chuyển động thật nhanh, mũi kiếm như biến thành cái miệng nuốt lấy hắn.
Triền kiếm thức.
- Nhất Chỉ Định Giang Sơn!
Trong cơ thể Ban Công Thố sinh ra bốn tiếng nổ, từng tòa Thần tàng mở ra. Pháp lực tăng vọt, tay trái chỉ xuống đất, mặt đất xuất hiện vặn vẹo, lòng đất tuôn ra từng đóa hoa sen định trụ mặt đất.
Tay phải của hắn chỉ vào cái miệng lớn trên bầu trời. Trên không có vô số phi kiếm biến thành miệng lớn bao phủ từng đóa hỏa liên, cùng xoay tròn quấn quanh phi kiếm và ngăn chặn chiêu thức của Tần Mục.
Ban Công Thố lộ ra vẻ mỉa mai:
- Tần giáo chủ, ta đã là Thất Tinh cảnh, cảnh giới cao hơn một tầng chính là cao hơn một trọng thiên, có thể đè chết người! Ngươi cảm nhận pháp lực làm ngươi tuyệt vọng chưa?
Đột nhiên, từng đóa hỏa liên vỡ ra, Ban Công Thố giật mình:
- Pháp lực của hắn không bằng ta! Ta đã là Thất Tinh cảnh, tại sao hắn có thể rèn luyện pháp lực tới mức này?
Là tồn tại đã chuyển thế vài chục lần. Mặc dù hắn không nói rèn luyện pháp lực tới mức đệ nhất thiên hạ nhưng cũng hiếm có trong thiên hạ, pháp lực cùng cảnh giới hùng hồn hơn người khác vài lần. Mặc dù Tần Mục là một trong số đó nhưng không vượt qua hắn bao nhiêu.
Hắn trước kia đấu với Tần Mục vài lần, lần thứ nhất, cảnh giới hai người tương đồng. Khi đó bọn họ đều là Lục Hợp cảnh, pháp lực không kém bao nhiêu, hầu như đều bằng nhau.
Tần Mục dựa vào công pháp thần thông biến hóa, một đường dẫn dắt hắn làm hắn phải ứng biến mệt mỏi, đến mức bị Tần Mục chiếm cứ tiên cơ mà thua.
Chẳng qua lần thứ hai, lúc va chạm chính diện với nhau, tu vi cảnh giới của hắn tăng nhanh hơn Tần Mục, pháp lực cũng đã vượt qua Tần Mục rất nhiều. Tần Mục dựa vào tám ngàn phi kiếm biến thái hóa thành đại kiếm hoàn tranh chấp cùng hắn, không rơi vào thế hạ phong.
Mà bây giờ, hắn đã là thần thông giả Thất Tinh cảnh, Tần Mục vẫn là Lục Hợp cảnh. Theo lý pháp lực của Tần Mục không bằng hắn, Tần Mục không thể phá vỡ thần thông của hắn.
Hiện tại, va chạm chính diện lần đầu, phi kiếm của Tần Mục vẫn nghiền nát thần thông Nhất Chỉ Định Giang Sơn. Mặc dù dựa vào phi kiếm sắc bén nhưng cũng cho thấy pháp lực Tần Mục không hề kém hơn hắn, cho dù không bằng hắn cũng không kém bao xa.
Duyên Khang quốc sư tiến đánh Lâu Lan Hoàng Kim cung, Loan Di Khả Hãn đầu hàng Duyên Khang quốc sư. Hắn liền biết Lâu Lan Hoàng Kim cung sẽ bị phá vỡ nên không đợi Duyên Khang quốc sư phát động công kích liền bỏ chạy trong đêm, cũng bỏ lại tất cả Đại Vu. Vu Vương trong Lâu Lan Hoàng Kim cung chịu chết, cho dù là Vu Tôn cũng không biết hắn bỏ chạy trong đêm.
Lâu Lan Hoàng Kim cung hủy diệt, Vu Tôn cũng bị quốc sư chém giết. Ban Công Thố rút kinh nghiệm xương máu, biết thảo nguyên đã khó mà dung thân, Duyên Khang quốc sư nhất định sẽ hạ lệnh cao thủ dưới trướng tìm tung tích của hắn nên trốn vào trong sa mạc hỏa diễm.
Hắn là chuyển thế thân, tu vi tiến bộ thần tốc, có ưu thế thần thông giả khác khó địch nổi. Mỗi ngày trốn trong ốc đảo, ban đêm đi Tây Thổ bắt giữ lê dân bách tính Tây Thổ đến ốc đảo luyện công. Chưa tới thời gian nửa năm, hắn đã đột phá đến Thất Tinh cảnh giới.
Hắn vốn chờ khôi phục tu vi kiếp trước liền giết trở lại Duyên Khang báo thù rửa hận. Đến lúc đó, ai có thể làm hắn cúi đầu?
Lần này gặp lại Tần Mục, hắn cảm thấy bối rối. Bản thân tăng lên Thất Tinh cảnh, hắn cho rằng có thể nghiền áp, không nghĩ tới thực lực Tần Mục đột nhiên tăng mạnh, bản thân lại không chiếm được lợi lộc gì.
- Ban Công Thố, ngươi đã lạc hậu!
Đột nhiên Tần Mục lao vào trong ốc đảo hỏa diễm, thân thể hơi di động liền vượt qua khoảng cách mấy dặm. Hắn cưỡi gió mà đi, cơ bắp trên người hắn di động như Giao Long, thân thể vô cùng mạnh mẽ, thản nhiên nói:
- Ngươi trốn chỗ nào, sau khi Hoàng Kim cung của ngươi bị diệt, bây giờ đạo pháp thần thông tiến bộ thần tốc. Lục Hợp cảnh đã có thể tu luyện nguyên thần, Thất Tinh cảnh loại trừ có thêm một Thần tàng, hầu như không có khác nhau. Luận cảnh giới thần tàng, ngươi cũng không cao hơn ta.
Ban Công Thố thân là hoàng kim đại phật, thân thể hai người va chạm, long ngâm phật âm chấn động không dứt. Vẻ mặt Ban Công Thố từ vàng óng biến thành màu trắng, cánh tay vang lên răng rắc, bay ngược trở về.
- Ngươi đây không phải Cửu Long Đế Vương công!
Hắn quát lớn một tiếng.
Cửu Long Đế Vương công gia tăng cường độ thân thể rất mạnh, là tuyệt học của Duyên Phong Đế. Mặc dù Ban Công Thố không có nhận được môn công pháp này, hắn đã giao thủ với Tần Mục, Tần Mục đã sử dụng qua Cửu Long Đế Vương công.
Chẳng qua khi đó Cửu Long Đế Vương công mạnh mẽ nhưng có không ít võ công và tuyệt học sánh ngang với nó, bởi vậy Ban Công Thố không sợ chút nào.
Nhưng lần này, hắn ăn thua thiệt bởi “Cửu Long Đế Vương công”, Tần Mục thúc giục “Cửu Long Đế Vương công” thô bạo đến cực điểm. Lực lượng thân thể vô cùng mạnh mẽ, hắn chẳng khác gì một con Chân Long hình người, lực lượng thân thể bộc phát. Cơ bắp, gân, khung xương phát lực cùng một lúc không khác gì Chân Long tấn công.
Lực lượng cực kỳ khủng bố, đại phật kim thân của hắn tan tác. Cánh tay gãy xương răng rắc, xương gãy cũng đâm ra khỏi khuỷu tay.
- Kiếm bạo!
Bàn tay Tần Mục bao phủ, xoạt xoạt xoạt, vô số lưỡi phi kiếm bắn ra ngoài như mưa. Kiếm quang phun trào và bộc phát như hồng thủy, cũng bao phủ Ban Công Thố vào trong.
Ban Công Thố áp chế đau đớn, thân hình chìm xuống dưới, trước khi kiếm quang ập tới liền chui vào trong sa mạc.Tám ngàn kiếm hạ xuống, sa mạc sôi trào, kiếm quang xuyên qua từng hạt cát tinh tế.
Tần Mục đáp xuống đất, quần áo bay bay. Một cơn gió thổi qua, hắn áp chế hỏa diễm trong sa mạc, sau đó hắn lại bay lên cao. Những nơi đi qua, hỏa diễm tự động tách ra hai bên.
Sa mạc phạm vi vài dặm sôi trào, mấy đạo kiếm quang phóng lên tận trời. Tần Mục phóng thích nguyên khí cuồn cuộn, cũng phóng thẳng về phía trước. Cát đá cuồn cuộn ập tới, trong sa mạc xuất hiện cát đỏ rực.
Mấy chục đầu rồng xuyên qua sa mạc, chợt cao chợt thấp, chui vào chui ra trong sa mạc. Kiếm quang bao phủ khắp mặt đất, đột nhiên uy lực thần thông bộc phát. Long ngâm cuồn cuộn, vô số cát bay nổ tung.
Trong cát bụi, từng đạo phi kiếm bay lên không trung, bóng dáng Ban Công Thố như ẩn như hiện. Hắn đứng trên một nồi đồng lớn, nồi đồng chấn động mạnh, sóng âm hóa thành thực chất cũng bắn ra từng thanh phi kiếm.
Bỗng nhiên nồi đồng chui xuống đất, xuyên qua cát mà đi.
Tần Mục nhanh chóng đuổi theo, cao giọng nói:
- Thanh Thanh, ngươi lấy chút nước, đi theo Long béo chạy tới đây!
Hùng Kỳ Nhi buồn bực, nói với Long Kỳ Lân:
- Đại ca ca hồ đồ rồi, gọi ta là Thanh Thanh.
Long Kỳ Lân lắc đầu nói:
- Ngươi không biết năng lực Ban Công Thố. Hắn biết tên họ của ngươi, hắn có thể cách ngàn dặm mà bái chết ngươi nên giáo chủ không kêu tên thật của ngươi. Giáo chủ hơn phân nửa không có đủ tự tin chém giết hắn, cho nên bảo chúng ta lấy chút nước và đuổi theo hắn. Giáo chủ là khí dân Đại Khư, hắn không thể kiên trì lâu trong hỏa diễm. Hỏa diễm trong sa mạc không có hơi nước, thần thông thủy hệ không có tác dụng. Chúng ta lấy nước rồi đuổi theo.
Hùng Kỳ Nhi bừng tỉnh hiểu ra, đang chuẩn bị vào hồ lấy nước, đột nhiên kinh hô một tiếng.
Long Kỳ Lân vội vàng đi qua, nhìn thấy bên dưới hồ nước toàn xương trắng. Xương trắng chất đống, không biết có bao nhiêu thi cốt người bị bỏ ở nơi này.
Ban Công Thố luyện công dựa vào thần hồn người khác, giết không biết bao nhiêu cao thủ Tây Thổ, thi cốt những người này bị bỏ ở nơi đây.
- Còn lấy nước không?
Sắc mặt Hùng Kỳ Nhi trắng bệch.
Long Kỳ Lân cắn nát đầu lưỡi, hắn phun một ngụm máu vào trong hồ. Mặt hồ sôi trào, vô số bọt nước bốc lên cuồn cuộn, không biết bao nhiêu Hồn trùng lao lên tranh đoạt long huyết.
Long Kỳ Lân vội vàng há miệng cắn gáy cổ áo Hùng Kỳ Nhi, cũng kéo nàng lui về phía sau, tránh bị nước hồ bắn vào người.
- Hồ nước đã bị hạ hồn độc, đã không thể uống.
Long Kỳ Lân thả tiểu nữ hài xuống, nói:
- Ngươi leo lên chóp đuôi ta, ngồi xuống phía sau.
Cái đuôi của hắn buông xuống, Hùng Kỳ Nhi vội vàng leo lên, cũng ngồi về phía sau.
Long Kỳ Lân nhếch đuôi lên, Hùng Kỳ Nhi được nó thả trượt đến lưng, tiểu nữ hài kêu chơi vui:
- Lại chơi một lần!
- Không thể chơi. Trên cổ ta có lông bờm, ngươi nắm chắc, ta muốn đuổi theo giáo chủ.
Long Kỳ Lân nói.
Hùng Kỳ Nhi bò qua, chui vào lông bòm thật dày, bàn tay nhỏ nắm hai cái lông bờm. Đột nhiên có một vẩy rồng nâng lên che nàng lại, là Long Kỳ Lân lo lắng chạy quá nhanh làm nàng rơi ra ngoài.
Lúc trước có Tần Mục bảo hộ Hùng Kỳ Nhi, Long Kỳ Lân không cần lo lắng nhưng bây giờ Tần Mục không ở đây, nó phải chiếu cố Hùng Kỳ Nhi.
Long Kỳ Lân dùng lực bảo hộ Hùng Kỳ Nhi, hình thành một tầng bình chướng, nói một tiếng cẩn thận rồi sau đó cất bước đuổi theo hướng Tần Mục rời đi. Tốc độ dần dần tăng nhanh, không dám đột nhiên tăng tốc nhưng tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, nhanh chóng vượt qua âm thanh. Từng cồn cát hỏa diễm bị bỏ lại phía sau.
- Long béo, tốc độ của ngươi đã nhanh hơn trước kia!
Hùng Kỳ Nhi lớn tiếng nói:
- Tại sao ngươi không chạy nhanh trước mặt đại ca?
- Tiểu nữ hài thì hiểu được cái gì? Nếu muốn ngựa chạy nhanh, phải cho ngựa ăn nguyên liệu tốt.
Long Kỳ Lân dương dương đắc ý, cười nói:
- Ta cố ý chạy chậm một chút, giáo chủ sẽ cho ta linh đan tốt hơn, mong đợi ta càng tốt hơn, chạy nhanh hơn. Nếu ta tăng tốc độ lên từ từ, hắn liền biết linh đan có hiệu quả tốt, sau đó sẽ càng ra sức cải tiến linh đan, hơn nữa còn phải xem xét sở thích của ta. Nếu ta tăng lên quá nhanh, hắn sẽ không cải tiến linh đan, sẽ trộn lẫn thứ phẩm Hỏa Hành Thần Nguyên đan cho ta ăn. Ngươi đừng nói cho giáo chủ, bằng không hắn sẽ lười biếng.
Hùng Kỳ Nhi nghe không rõ, nhưng vẫn liên tục gật đầu.
Long Kỳ Lân chạy thật lâu, vẫn không đuổi kịp Tần Mục. Lại thấy ven đường có từng cồn cát nổ tung, nó hoảng sợ, hiển nhiên Tần Mục đã giao chiến với Ban Công Thố.
Lại đi không lâu, Long Kỳ Lân nhìn thấy một cồn cát dựng thẳng, hóa thành hồng sa cự nhân, cũng đập mạnh vào mặt đất.
- Là công pháp Tây Thổ Chân Thiên cung!
Hùng Kỳ Nhi cả kinh kêu lên:
- Là đại ca ca sao?
Long Kỳ Lân lắc đầu, nó cẩn thận, nói:
- Giáo chủ không có pháp lực hùng hậu như thế. Chúng ta đi vòng qua.
Nó đi vòng qua, nhìn thấy cự nhân kia, nội tâm khẽ giật mình.