[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 452 : Tây Thổ Trận Sư
Ngày đăng: 03:25 24/08/19
Long Kỳ Lân vô cùng khẩn trương quan sát xung quanh, e sợ những phòng ốc chung quanh sống lại.
Bên trong Quân thành yên tĩnh, cả tòa thành thị không nhìn thấy những người khác. Trên địa lý đồ Tây Thổ có nói Quân thành là đại thành có mười vạn người sống, bây giờ cư dân biến mất hoàn toàn.
Toàn bộ người trong nhà đã rời đi, người này tất nhiên có được quyền thế có khó thể tưởng tượng nổi.
Quân thành trống rỗng, chỉ có đám người Tần Mục, thành thị sống động vừa rồi đã yên lặng như chết.
Càng yên tĩnh, càng làm người ta cảm thấy đáng sợ.
Đột nhiên cả tòa thành chấn động rất mạnh, mặt đất dưới chân bọn họ không ngừng rơi xuống, trong khoảnh khắc Quân thành liền biến thành tòa thành trống rỗng.
Long Kỳ Lân vội vàng đạp lên đám mây lửa, Tần Mục tung người nhảy lên lưng hắn. Hùng Kỳ Nhi thì bắt lấy lông bờm của Long Kỳ Lân, nàng vô cùng khẩn trương nhìn xuống phía dưới.
Đột nhiên rừng rậm phía dưới chia rẽ, từng khối đá ngay ngắn trồi từ lồng đất lên. Những tảng đá vuông vức này điệp gia hình thành từng cây đá vuông vức, cột đá hình vuông nhô lên với tốc độ cực nhanh. Không đến một giây, chung quanh đám người Tần Mục xuất hiện cột đá rậm rạp.
Bọn họ đứng trong rừng và cảm thấy mình nhỏ bé.
Những cây cột này đang di chuyển cực nhanh, có lẽ ẩn nấp trận pháp biến hóa, mỗi khi cây cột di chuyển liền đột nhiên tăng cao hoặc rút ngắn. Từng tảng đá ngăn nắp tự động dịch ngang hoặc dời lên trên, hoặc tiến vào trong cây cột khác.
Còn có cây cột nhấc lên, gác lên cây cột ở giữa giống như xà ngang nhưng chúng không ngừng sinh ra biến hóa. Lúc dài lúc ngắn, lúc trước có đường, nhưng sau một khắc từng cây cột đá cùng dính liền với nhau, biến thành một bức tường vô cùng lớn.
Quân thành giống như lại sống lại, tòa thành thị này không ngừng thôn phệ vạn vật, hiện tại Quân thành giống như hóa thành không gian lập thể.
Vừa rồi Quân thành chính là con quái vật khổng lồ chỉ biết thôn phệ tất cả, nhìn như nguy hiểm nhưng nó vô dụng, lực uy hiếp không mạnh. Mà bây giờ Quân thành biến thành lập thể, dùng hình thái trận pháp vận hành, lực uy hiếp tăng lên rất nhiều.
Những tảng đá sáu mặt ngăn nắp, mỗi một mặt đều có lạc ấn hoa văn. Những tảng đá kia di chuyển và dừng lại, mặt cắt mỗi khối đá đều liên kết hoàn mỹ với mặt cắt của cây cột khác.
Kỳ lạ nhất chính là điểm này, biểu tượng tảng đá gây dựng lên, sát cơ chân chính giấu bên trong không ngừng chia rẽ và tổ hợp.
Phù văn tạo thành tổ hợp khác biệt, chính là trận pháp khác biệt. Tòa thành này có rất nhiều hòn đá, hình vẽ phù văn trên hòn đá không giống nhau, có phương thức tổ hợp vô tận, trận pháp biến hóa cũng nhiều đến mức vô cùng vô tận.
Tần Mục nhìn ra, bọn họ đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không xúc động bất cứ uy năng nào trong trận pháp. Nếu như hắn di chuyển, như vậy sẽ phát động uy lực trận pháp.
- Thần thông Tây Thổ tráng lệ muôn vẻ!
Tần Mục khen ngợi từ đáy lòng, thần thông Tây Thổ không chú trọng uy lực bằng Duyên Khang quốc nhưng ý tưởng thần thông rất huyền diệu lại làm hắn bái phục.
Hắn học qua Vạn Thần Tự Nhiên công, cũng bỏ công nghiên cứu ở phương diện này, mà Quân thành bày ra cho hắn thấy trí tuệ của vô số thần thông giả tại Tây Thổ.
Không gian Quân thành càng ngày càng nhỏ, không ngừng đè ép không gian. Tòa thành thị này di chuyển đến cuối cùng, sợ rằng sẽ biến thành tầng tầng trận pháp hình lập phương. Tần Mục, Hùng Kỳ Nhi cùng Long Kỳ Lân không thể lao ra, tự nhiên sẽ bị nó ép thành bùn nhão.
Long Kỳ Lân cũng nhìn ra chỗ đáng sợ của Quân thành, nó lập tức suy tính vị trí sinh lộ. Nếu là trận pháp, như vậy nhất định sẽ có quá trình thúc giục, quá trình này chính là vị trí sinh cơ.
Trận pháp Quân thành biến hóa, lại dựa vào hòn đá di chuyển mà biến hóa, quá trình hòn đá di chuyển chính là vị trí sinh cơ.
Nhưng muốn phá giải trận pháp lại là việc vô cùng khó khăn. Những con đường hình lập phương kia đều là ngõ cụt, nếu như chạy trốn vào những nơi này, bọn họ chắc chắn phải chết.
- Quân thành tạo thành lồng giam hình lập phương, bên trong ẩn giấu thuật số biến hóa cực kỳ phức tạp!
Long Kỳ Lân quan sát xung quanh, tròng mắt không ngừng di chuyển. Nó vận dụng trí tuệ tính toán phương hướng của hình lập phương, nó mệt mỏi miệng sùi bọt mép, nhanh chóng nói:
- Nếu như cho ta thời gian, ta cũng có thể tính ra một con đường sống! Nhưng chỉ sợ ta chưa tính ra sinh lộ đã bị ép chết! Giáo chủ, trình độ thuật số của ngươi cao hơn ta, ngươi có thể tính ra đường sống hay không?
Ánh mắt Tần Mục lóe sáng, vui vẻ nói:
- Đột nhiên ta nghĩ ra một phương pháp đối phó Tinh Ngạn. Nếu như tứ chi Tinh Ngạn có thể sinh ra linh, chẳng phải tứ chi của hắn sẽ mất khống chế? Giết hắn cũng đơn giản hơn nhiều.
Long Kỳ Lân tức nổ phổi:
- Giáo chủ, chúng ta sắp chết, ngươi còn rảnh rỗi nghĩ những việc này.
Tần Mục cười nói:
- Trình độ thuật số của người khống chế Quân thành cực cao, không dưới ta. Nếu như quyết đấu công bằng, ta còn có thể vượt qua hắn. Nhưng mà người này ám toán ta, xuất thủ trước, chiếm được tiên cơ. Muốn phá vỡ trận pháp của hắn quá khó. Chờ ta hiểu ra vấn đề, chúng ta sẽ bị giết chết.
Long Kỳ Lân tuyệt vọng.
Đột nhiên Tần Mục thét dài:
- Ngọc sư huynh, đã lâu không gặp, chẳng lẽ không muốn trò chuyện với ta trước khi chết sao?
- Không trò chuyện. Ta sợ bản thân chết bởi nói nhiều.
Ngọc Bác Xuyên thanh âm không biết từ chỗ nào truyền đến, cười đến rất vui vẻ:
- Đối với nhân vật như Tần giáo chủ, đương nhiên chết càng nhanh càng tốt, ngươi chết muộn một khắc ta cũng không yên lòng. Chỉ có Tần giáo chủ chết đi, đó mới là Tần giáo chủ làm người ta yên tâm nhất!
Sắc mặt Tần Mục đen như sắt.
- Nhưng Tần huynh có thể yên tâm. Lúc đối mặt thi thể Tần huynh, ta nhất định sẽ cố gắng ngồi xuống, cũng thổ lộ mưu trí của bọn họ.
Ngọc Bác Xuyên cười rất vui vẻ:
- Tiểu đệ bất tài, có thói quen không tốt, đó chính là tranh phong cùng đối thủ sống chết đều ưa thích tiêu diệt đối phương thật nhanh. Đợi đến lúc đối thủ chết mới nói nhiều, có thể cố gắng trò chuyện với thi thể đối phương, nói rõ nguyên nhân hắn bại với ta. Ta sẽ không phá lệ với Tần giáo chủ.
Tần Mục cảm khái nói:
- Thật là thói quen tốt. Ta bị vây ở chỗ này, đã nhất định phải chết trong tay của ngươi. Ngươi còn cẩn thận như vậy, quả thực là đối thủ tốt. Bởi vì cái gọi là kỳ phùng địch thủ gặp lương tài, ta muốn làm một bức họa lưu cho ngươi, cũng xem như chấm dứt tính nghĩa cùng chung chí hướng với nhau.
Vách tường bốn phía càng lúc càng dày đặc, Quân thành biến thành lồng giam hình lập phương quá nhanh, mỗi một bước đều ẩn chứa kết cấu thuật toán thâm ảo.
Từng tảng đá kết cấu lại tạo thành trận pháp, những tảng đá bên ngoài không di chuyển hóa thành sát trận. Nó vẫn vây khốn bọn họ, các hòn đá bên trong di chuyển cũng biến thành sát trận.
Một tầng sát trận phủ lên một tầng, bọn hắn càng không có khả năng chạy thoát, lại bố trí thành một tầng sát trận cuối cùng, như vậy biến thành sát cục hoàn toàn.
Đám người Tần Mục động cũng chết, không động cũng chết.
Tần Mục lựa chọn đứng tại chỗ, nâng bút vẩy mực. Hắn múa bút như bay, nhanh chóng vẽ tranh.
Từng cây cột đá không ngừng tiến về phía bọn họ, trận pháp không ngừng diễn biến, rốt cuộc cũng xuất hiện sau lưng bọn họ.
Trận pháp diễn biến đến cuối cùng, biến thành sáu bức tường và đè ép vào trung tâm, trên sáu mặt vách tường còn có trận văn đang tỏa sáng.
Rốt cuộc, sáu bức tường va chạm vào nhau, lực lượng vô cùng nặng nề bộc phát. Trận văn bên ngoài không ngừng tỏa sáng, vô số ấn ký phù văn trên hòn đá sáng lên, thúc giục sáu bức tường hóa thành lực nghiền ép kinh khủng. Dưới vụ va chạm, Quân thành chấn động rất mạnh.
Đòn đánh này, đừng nói Tần Mục và Long Kỳ Lân, cho dù là cao thủ Thần Kiều cảnh cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Chết thật tốt!
Ngọc Bác Xuyên vỗ tay cười to, thở dài nói:
- Trận sư không hổ là trận sư. Trận pháp có một không hai thiên hạ, không người có thể địch. Thiên Ma giáo chủ quỷ kế đa đoan, đối mặt với trận pháp của trận sư cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu chết, không có nửa câu oán hận.
Một giọng nói nữ tử vang lên, không mặn không nhạt:
- Ngọc công tử quá khen. Ta nghe nói Tần giáo chủ đã từng giao chiến với độc sư. Mộc Ánh Tuyết từ trước tới nay tâm cao khí ngạo nhưng lại bại trong tay của hắn, có thể thấy được hắn rất bất phàm. Hắn dùng quá nhiều tâm tư trong dùng độc, trình độ trận pháp thuật số kém ta quá xa. Ta lấy hữu tâm tính vô tâm, cho nên mới có thể vây khốn hắn, hắn không thể không đền tội.
Ngọc Bác Xuyên cười to:
- Hắn tưởng rằng Quân thành chỉ có thể dựa vào man lực vượt qua hắn nên mới xông vào nơi này, nhưng lại không biết đây chỉ là kế sách dụ địch, kết quả trúng mai phục. Trận sư, độc sư, kiếm sư, Tây Thổ tam tuyệt của chúng ta quả thật bất phàm. Trận sư, xin mở trận pháp này ra, ta còn muốn xem sau khi Tần giáo chủ chết để lại bức tranh gì cho ta.
Tiếng boong boong vang lên, kết cấu trận pháp cực lớn của Quân thành chậm rãi mở ra. Từng khối đá chìm vào lòng đất, từng tòa phòng ốc, cung điện dần dần nâng lên. Cũng không lâu lắm, Quân thành đã khôi phục như ban đầu, vị trí đám người Tần Mục Long Kỳ Lân đang đứng có lưu lại một bức tranh.
Ngọc Bác Xuyên ngồi hương xa tới gần bức tranh, trên mặt nở nụ cười. Một đám cao thủ Tây Thổ đi theo hương xa, có hơn trăm người như thế. Cầm đầu là nữ tử, dáng vẻ thanh tú, trong tay nâng một khối kim loại lập phương.
Bỗng nhiên khối kim loại của nàng phân giải, biến thành khối kim loại to to nhỏ nhỏ, lại sát nhập vào nhau.
Nàng chính là Tây Thổ trận sư Hòa Y Y, cùng nổi danh với độc sư Mộc Ánh Tuyết và kiếm sư La Doãn Ngọc.
Tây Thổ tam sư đều là nữ tử, đều có tuyệt học độc đáo, cắt cứ một phương.
Trận sư Hòa Y Y thống trị Quân thành, lấy trận pháp nổi danh, kỹ tuyệt Tây Thổ. Trình độ trận pháp không ai sánh bằng.
Mặc dù Chân Thiên cung là Thánh địa Tây Thổ nhưng tam sư đều có sở trường riêng, cũng không phải là cấp dưới của Chân Thiên cung. Chẳng qua ngại thế lực Chân Thiên cung, tam sư cũng có phần e ngại Chân Thiên cung. Nếu như Chân Thiên cung có cầu bọn họ, các nàng cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Sau lưng Hòa Y Y chính là cao thủ Quân thành, Quân thành đều là đại thế gia thủ lĩnh. Thực lực cường đại còn mạnh hơn Phương Tú thành mấy phần, có thể cát cứ một phương, tự nhiên không giống bình thường.
Hương xa của Ngọc Bác Xuyên chạy tới trước vách đá, hắn dò xét tranh trên vách đá. Chỉ thấy bức tranh trên vách đá vẽ Tần Mục, Long Kỳ Lân và Hùng Kỳ Nhi, giống như đúc.
- Sinh động như thật!
Ngọc Bác Xuyên vui vẻ, hắn ở trong hương xa cười nói với nữ tử Chân Thiên cung:
- Quả thật là sinh động như thật! Tranh của Tần giáo chủ thật tốt, họa công như thế mà đi bán tranh, có lẽ cả đời không lo đói. Ha ha ha ha!
Nữ tử trong hương xa cười nói:
- Đáng tiếc chết rồi. Công tử, ngươi xem, Tần giáo chủ trên tranh còn đang cười đấy.
Một nữ tử Chân Thiên cung cười duyên nói:
- Hắn chết trong tay trận sư, nhìn thấy trận pháp hoàn mỹ, hắn có chết cũng mỉm cười?
Ngọc Bác Xuyên cười ha ha. Hắn đứng dậy rời khỏi hương xa, chắp hai tay sau lưng dò xét tranh trên vách đá, nói:
- Tần giáo chủ, ta tới nói chuyện với ngươi.
- Tốt.
Đột nhiên Tần Mục trong tranh xoay đầu lại, cười nói:
- Ta cũng muốn nói chút chuyện với Ngọc sư huynh! Kiếm Lý Sơn Hà.