[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 460 : Hoa hòe nở khi nào
Ngày đăng: 03:25 24/08/19
Độc công của Mộc tỷ tỷ đã công tham tạo hóa, đi vào hoàn cảnh quỷ thần khó lường.
Tần Mục cũng phải tán thưởng, Mộc Ánh Tuyết đã có trình độ độc đạo vượt qua hắn. Nàng quả thực có ngộ tính hơn người, nghiên cứu độc đạo, sáng tạo đường lối.
Sau khi đánh cược với mình, nàng nhất định đã hấp thu một phần lý niệm của dược sư, đi ra con đường của mình nên mới có thể dễ dàng vượt qua Ngọc Tinh Thiền.
Dược sư có trình độ độc đạo không thể xem thường, chẳng qua Tần Mục chủ tu chữa bệnh cứu người. Hắn không có bao nhiêu nghiên cứu về độc thuật, bị Mộc Ánh Tuyết vượt qua cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu như đổi lại hắn đánh lôi đài với Ngọc Tinh Thiền, nhờ vào độc vật trên lôi đài, Tần Mục cần phải vận dụng Tạo Hóa công trong Đại Dục Thiên Ma kinh. Dùng Tạo Hóa công cải biến độc tính, mặc dù lý niệm tương đồng với Mộc Ánh Tuyết nhưng trình độ vạn vật có linh không bằng Mộc Ánh Tuyết, cần phải tiêu hao không ít thời gian.
Hắn có thể đánh bại Ngọc Tinh Thiền, nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng như Mộc Ánh Tuyết.
Đương nhiên, Tần Mục là y độc đồng tu, dùng y thuật để đền bù độc thuật cũng có kỳ diệu không thể tưởng tượng nổi. Nếu như thật vật lộn sống mái, hắn và Mộc Ánh Tuyết hươu chết vào tay ai còn khó nói.
Mộc Ánh Tuyết nhảy xuống lôi đài, vẫn không đạp lên mặt đất. Khu vực chung quanh tự động sinh ra một gốc dây leo, một đóa hoa đỡ lấy nàng.
Thiếu nữ vươn tay về phía Tần Mục, Tần Mục nắm chặt tay nàng, bị nàng kéo lên cánh hoa.
Dây leo dưới chân bọn họ càng lúc càng cao, cũng nâng bọn họ lên cao. Mộc Ánh Tuyết phất tay với mọi người dưới chân, lòng tràn đầy vui vẻ và kiêu ngạo:
- Các ngươi xem, chúng ta luyện độc cũng có thể tìm được lang quân như ý. Tiểu nam nhân nhà ta, Trung Thổ Thiên Ma giáo chủ, rất lợi hại!
Phía dưới reo hò một hồi.
Có nữ hài cao giọng cười nói:
- Độc sư, ngươi đi Trung Thổ một chuyến liềm tìm được ý trung nhân, lúc nào cũng mang chúng ta đi Trung Thổ một chuyến?
Mộc Ánh Tuyết hưng phấn nói:
- Chờ tiểu nam nhân nhà ta làm xong việc, ta mang các ngươi đi Trung Thổ, khi đó tai họa nam nhân nữ nhân Trung Thổ!
Phía dưới lại có một nữ hài nhi nói:
- Nghe nói Trung Thổ là nam tôn nữ ti, thật sự là khu vực lạc hậu. Chúng ta nên đi trừng trị bọn họ.
- Đúng! Trừng trị bọn họ!
Lại có nữ hài cười nói:
- Độc sư thật vất vả mới tìm được người trong lòng, cần phải chúc mừng một phen!
Rất nhiều nữ hài nhi cười vang lên. Đột nhiên không biết một đám thiếu nữ lao ra từ nơi nào vỗ yêu cổ, bước chân đạp lên cây vợt, vừa múa vừa hát.
Lôi Sơn thành lập tức náo nhiệt hơn trước, rất nhiều thiếu nam thiếu nữ dắt tay trên đường, vai sóng vai, hát ca dao Tây Thổ.
Có thần thông giả thôi thúc thần thông Tây Thổ, dây leo toàn thành cùng độc hoa độc thảo sinh trưởng tươi tốt. Những người tu luyện độc thuật có nam có nữ, bọn họ đi trong thảm cỏ, hát đối sơn ca. Có người đứng trên dây leo và ngưỡng mộ nam tử hoặc nữ hài múa trong lòng.
Phía dưới tiếng chiêng trống huyên náo một vùng, tiếng ca đâm rách bầu trời. Tần Mục đứng trên cánh hoa nhìn xuống, nhìn thấy một con cóc màu xanh trắng đi tới ngã tư đường, nó chiếm cứ toàn bộ đường đi. Một đám chuột đi tới, chúng cầm cây gậy trong tay, dường như chúng đang gõ nhạc đệm.
Cóc tinh quái thò đầu lưỡi ra, đánh vào lân phiến của đám chuột, phát ra âm thanh coong coong thanh thúy.
Còn có thật nhiều cóc tinh quái khoa tay múa chân, chúng đang khua chiêng gõ trống. Có con cóc đang dùng bốn ngón tay thổi sáo, có nhiều con rết lớn đang cuốn éo thân thể phát ra âm thanh.
Thỉnh thoảng có con rết bay lên đá vào bụng con cóc tinh một cái, cóc tinh phát ra tiếng oa oa.
Có nữ tử mỹ lệ đứng trên đầu cóc tinh, váy màu đen xoay tròn, vừa xoay người vừa hát:
- Trên núi cao cao ơ, một cây hòe ơ này, tay đem lan can tắc, nhìn lang đến ơ này. Nương hỏi nữ nhi a, ngươi nhìn cái gì ơ này? Ta nhìn hoa hòe đẹp, khi nào nở ơ này…
...
Tần Mục nghe mà mê mẩn, mặc dù dây leo đã nâng lên rất cao, hắn vẫn thu toàn bộ cảnh hoan vui này trong mắt. Âm luật kỳ diệu, tiếng ca du dương, tất cả đều lọt vào tai hắn.
Cô nương Tây Thổ niềm nở và lớn gan, cũng ngã vào lòng hắn.
Đột nhiên cánh hoa mang hắn và Mộc Ánh Tuyết lao xuống, cũng xuyên qua đường đi. Bốn phía đều là người múa hát, còn có yêu tinh độc vật của bọn họ, mọi người đều đang múa, vũ bộ rối loạn. Hắn và Mộc Ánh Tuyết cũng duỗi tay chạm nhau.
Lôi Sơn thành tràn ngập trong tiếng ca. Hắn như đi vào quốc gia thần thoại, dây leo to lớn lại mang hắn và thiếu nữ đi khắp tòa thành, lúc đi tới nơi nào cũng nhìn thấy có người chúc mừng bọn họ.
Dây leo nâng bọn họ trở về, mang thân thể bọn họ xoay tròn, từ từ bay lên. Có nữ hài giẫm trên cây và đeo vòng hoa vào cổ bọn họ.
Còn có thiếu nữ nằm trên ngọn cây, bắp chân xinh xắn đung đưa, nhìn hai người đang từ từ lên cao. Tay nâng hai má hát tình ca rung động lòng người, một đám châu chấu bám lấy hai cái chân của nàng và diễn tấu theo tiếng hát.
Dây leo lại kéo dài trong thành, phóng qua đường phố cực kỳ náo nhiệt, theo đường đi lại đi tới cung điện của Mộc Ánh Tuyết.
Cung điện lầu các, một cánh cửa sổ mở ra, dây leo cuốn thiếu nam thiếu nữ vào phòng.
Tần Mục và Mộc Ánh Tuyết đứng phía trước cửa sổ nhìn thấy đám người đang múa hát trên đường phố. Tiếng ca từng đợt, chiêng trống ồn ào.
Bọn họ đang ăn mừng đại hỉ sự của Lôi Sơn thành, chúc mừng Lôi Sơn thành độc sư Mộc Ánh Tuyết đã tìm được ý trung nhân.
- Mắc cỡ chết người ta rồi.
Mộc Ánh Tuyết che mặt, mắng:
- Bọn họ chúc mừng như vậy, giống như người ta không tìm được ý trung nhân ấy, ước gì đưa ta đi tẩu hôn!
Tần Mục nhìn nàng, nữ tử độc đạo đệ nhất Tây Thổ không có ý xấu hổ, ngược lại rất lớn mật và nóng bỏng. Ngượng ngùng lại bị nóng bỏng hòa tan.
Cô nương Tây Thổ niềm nở làm hắn không chịu nổi, Lôi Sơn thành say lòng người làm hắn mê đắm.
Ý loạn tình mê.
Cảnh tượng chúc mừng kéo dài tới chiều mới dừng. Mộc Ánh Tuyết vẫn khó nén hưng phấn, rúc vào bờ vai Tần Mục, dáng vẻ hạnh phúc.
Long Kỳ Lân cẩn thận đi lại trên con đường đầy độc hoa độc thảo, ngửa đầu nhìn thiếu niên thiếu nữ vẫn đứng bên cửa sổ, nhỏ giọng thầm thì:
- Năm đó tổ sư rơi vào tay giặc tại Tây Thổ, già không biết xấu hổ, hàng năm đều muốn dứt bỏ ta đến Tây Thổ một chuyến.
Tần Mục vẫn thoát khỏi ôn nhu hương, nói:
- Mộc tỷ tỷ, chúng ta còn có chính sự phải làm.
Mộc Ánh Tuyết đỏ mặt, nắm góc áo nói:
- Ban đêm mới là thời điểm tẩu hôn, tại sao ngươi vội vã như thế? Liền không thể nhịn một chút? Chẳng qua nếu ngươi rất vội, người ta... rất gấp cũng không được! Ta không thể chiều theo ngươi, nơi này của ta là nữ tôn nam ti, nam nhân cần phải chiều theo nữ nhân!
Tần Mục nháy mắt mấy cái, kiên nhẫn chờ nàng nói xong mới nói:
- Tỷ tỷ, lần này ta đi tới Tây Thổ là vì trợ giúp mẫu tử Hùng Tích Vũ Hùng Kỳ Nhi đoạt lại vị trí Chân Thiên cung chủ, cho nên mới gây ra động tĩnh lớn như vậy. Đây vốn là việc nhà tại Tây Thổ các ngươi, ta không nên nhúng tay vào. Chẳng qua lúc trước Hùng Tích Vũ bị Ngọc gia lật đổ, Hùng gia chết nhiều người như vậy, việc này có liên quan rất sâu với ngươi.
Mộc Ánh Tuyết gật đầu, sai người dẫn Long Kỳ Lân và Hùng Kỳ Nhi đi lên. Nàng tiếp tục dính bên người hắn, nói:
- Lúc trước Ngọc gia động thủ với Hùng gia, ta thật sự có tác dụng rất lớn. Ngọc gia có một Bá Cẩu, lai lịch vô cùng đáng sợ, ta cũng bất đắc dĩ mới đáp ứng Ngọc gia hạ độc Hùng gia. Nhưng ta hạ độc cũng không phải lấy mạng người, ngươi cũng biết đến.
Tần Mục gật đầu, Mộc Ánh Tuyết hạ độc là Triền Ti độc, loại độc này phế tu vi của người, nhưng không thương tổn tính mạng. Tần Mục gặp được Hùng Tích Vũ, nàng cũng trúng Triền Ti độc. Tu vi bị hao tổn nghiêm trọng, bị Ngọc Bác Xuyên dẫn người truy sát, chật vật không chịu nổi.
Mộc Ánh Tuyết vẻ mặt chán nản nói:
- Ta không nghĩ tới, Ngọc gia lại hung ác như thế, nhổ tận gốc Hùng gia. Cho dù ta biết Ngọc gia sẽ hạ tử thủ, ta cũng chỉ có thể hạ độc Hùng gia.
Tần Mục lộ ra vẻ không hiểu.
Mộc Ánh Tuyết thở dài:
- Vì tính mạng Mộc gia và Lôi Sơn thành, nếu ta không đáp ứng, Ngọc gia sẽ hạ độc thủ với Mộc gia và Lôi Sơn thành. Làm độc sư, ta cần phải suy nghĩ vì Mộc gia. Nãi Quỳ rất hận ta đúng hay không?
Nàng lộ ra vẻ áy náy, lập tức che giấu đi, lại khôi phục thần sắc lãnh đạm bình thường, nói:
- Nàng hận ta cũng không có cách nào, ta không thể vì nàng mà đánh cược tính mạng của mọi người.
Tần Mục nói:
- Mục đích ta tới đây lần này, tỷ tỷ hẳn phải biết?
Dù sao Mộc Ánh Tuyết cũng là tộc trưởng Mộc gia, tin tức linh thông, gật đầu nói:
- Ta biết. Từ khi ngươi bước vào Tây Thổ, thời điểm Chân Thiên cung truy nã ngươi, ta đã biết ý đồ ngươi đến. Thiên Ma giáo chủ, chí hướng cao xa, sẽ không vì nhi nữ tư tình mà bất chấp nguy hiểm chuyên chạy đến Tây Thổ. Ngươi cũng không phải đến đây vì ta, cũng không phải là vì tẩu hôn, mà là vì hoàn thành đại sự.
Khí chất của nàng lại thay đổi, trở nên lăng lệ:
- Ngươi muốn náo Tây Thổ long trời lở đất, muốn Tây Thổ biến thiên! Chí hướng của ngươi là đưa Tây Thổ đưa vào thống trị của Duyên Khang quốc! Vì đạt thành mục đích này, đường tắt nhanh nhất chính là nâng đỡ Hùng Tích Vũ trở thành cung chủ Chân Thiên cung! Hùng Tích Vũ không có gì cả, trên người có huyết hải thâm cừu. Nàng không thể không đáp ứng ngươi, đáp ứng điều kiện hoàng đế Duyên Khang các ngươi. Nàng lần thứ hai trở thành cung chủ, Chân Thiên cung sẽ tuyên bố đầu nhập vào Duyên Khang.
Tần Mục cảm khái, hắn đi tới Tây Thổ và gặp rất nhiều kỳ nữ, có tự nhiên trang nhã nhưng trí kế thâm trầm. Cũng có giảo hoạt như mẫu tử Liễu gia, các nàng đều cực kỳ xuất sắc, tầm mắt hiểu biết đều cực kỳ bất phàm.
Mộc Ánh Tuyết trước mặt cũng xuất sắc.
Mộc Ánh Tuyết nói:
- Ta thật nợ Hùng gia rất nhiều nhưng ta tuyệt đối không có khả năng vì nợ Hùng gia mà liên lụy thân gia tính mạng của Mộc gia! Ngươi chưa từng gặp qua Bá Cẩu, không biết sự lợi hại của hắn, nhưng ta biết. Ta biết hắn kinh khủng cỡ nào, ta còn biết Chân Thiên cung có thần linh còn sống. Bất kể ngươi có sức mạnh cỡ nào, tụ tập bao nhiêu cao thủ Tây Thổ cũng khó có khả năng thắng, chỉ đi chịu chết!
Tần Mục đứng dậy, chán nản nói:
- Ta không nên tới nơi này.
Nội tâm Mộc Ánh Tuyết rung động, đứng lên nói:
- Ta muốn ngươi lưu lại, không cần đi chịu chết. Chẳng qua nếu ngươi muốn đi, ta cũng sẽ không lưu ngươi. Nữ nhân Tây Thổ sẽ không giữ nam nhân khăng khăng một mực muốn đi.
Tần Mục khom người:
- Mộc tỷ tỷ, cáo từ.
Dứt lời, hắn xoay người đi xuống lầu.
- Ngươi!
Mộc Ánh Tuyết cắn răng, lớn tiếng nói:
- Ngươi sẽ chết, ngươi biết không?
Tần Mục quay đầu lại và cười nói:
- Thời điểm ta cứu mẫu tử các nàng, ta biết mình tùy tiện xuất thủ cứu các nàng có thể sẽ chết, nhưng ta vẫn xuất thủ. Tỷ tỷ, ta sẽ không bắt cóc ngươi, muốn ngươi làm cái gì vì ta.
Mộc Ánh Tuyết khẩn trương, dậm chân nói:
- Cho dù ngươi chết, ta sẽ không nhớ ngươi!
Tần Mục cười ha ha, hắn đi xuống lầu đón Long Kỳ Lân cùng Hùng Kỳ Nhi.
- Ôn nhu hương, ta đã qua. Long béo, chúng ta đi!
Long Kỳ Lân không hiểu, nhưng vẫn chạy xuống lâu, chở bọn họ đi ra ngoài thành.
- Tỷ phu?
Một nữ hài bên đường ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn bóng lưng Tần Mục rời đi.
Tần Mục vứt cho nữ hài một cái túi thơm, lên tiếng cao ngâm:
- Công hạnh ba ngàn râu cập vật, hoàn đan cửu chuyển thượng thăng thì. Mang trung tuế nguyệt mang trung khiển, ngã bản ngu lai tính bất di! Tỷ tỷ, xem như ta chưa tới đây!
Mộc Ánh Tuyết kinh ngạc nhìn hắn rời khỏi Lôi Sơn thành, thẳng đến khi bóng lưng hắn biến mất.
Nàng đi xuống lâu, Lôi Sơn thành hỗn độn. Đâu đâu cũng có dấu vết chúc mừng buổi sáng, đang có chút cóc tinh quái đang sửa sang lại tạp vật trên đường phố, kéo cư dân uống say đi.
Góc đường, mấy cái nữ hài nhìn nàng. Một thiếu nữ đánh bạo nói:
- Tỷ tỷ, tỷ phu hắn...
- Hắn đi.
Mộc Ánh Tuyết nghe được bản thân dùng xa lạ ngữ khí nói ra:
- Hắn đại khái sẽ không trở lại nữa.
Nàng sờ lên mặt của mình, chẳng biết lúc nào gương mặt đã ẩm ướt.
- Tỷ phu vừa rồi đi ngang qua ta, hẳn là đồ vật của tỷ tỷ. Tần Mục gặp phải nữ hài kia đi tới, trong tay cầm túi thơm uyên ương.
Mộc Ánh Tuyết mở túi thơm ra, đó là một đám đậu đỏ, đỏ rực.