[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 488 : Chương 486
Ngày đăng: 03:25 24/08/19
- Cái này...
Tần Mục do dự một chút, hắn mượn Huyền Vũ châu hoán linh thức tỉnh lại vị xương thần này, chỉ là một chuyện trùng hợp. Chỉ vì trong xương thần có ý chí bất diệt còn sót lại, cho nên xương thần sau khi thức tỉnh lại mới có thể nói chuyện, thậm chí khôi phục từ ký ức trước đó.
Nếu thức tỉnh lại thi thể xương cốt khác đã ngã xuống đất, chỉ sợ trong những hài cốt này chưa chắc sẽ có ý chí bất diệt còn sót lại. Cho dù bị hắn thức tỉnh lại, cũng chỉ là một đống bộ xương khô biết đi mà thôi.
Hơn nữa, tỉnh lại xương thần sẽ tiêu hao pháp lực cực lớn. Cho dù có linh bảo là Huyền Vũ châu này, thức tỉnh lại nhiều xương thần như vậy cũng không phải là điều Tần Mục có khả năng chịu được.
Lấy lĩnh ngộ của Tần Mục đối với Vạn Thần Tự Nhiên Công, hắn tối đa chỉ có thể thức tỉnh lại "người khổng lồ" cao kém hơn cồn cát một trượng, sau đó lại không thể ra sức.
Mượn Huyền Vũ châu, hắn có thể phóng đại cảm ngộ của mình đối với vạn vật có linh, vạn vật có thần, khiến cho xúc giác của mình trở nên cường đại hơn. Nhưng mà đồng thời tỉnh lại nhiều xương thần như vậy, tổn hao của hắn cũng không thể đo lường, nói không chừng còn có thể nguy hiểm.
Vị xương thần này "nhìn" hắn, trong hốc mắt trống rỗng có ngọn lửa yếu ớt, hình như đang chờ mong. Đó là chiến sĩ thượng cổ chờ mong gặp lại, đoàn tụ với chiến hữu của mình, khiến người ta không đành lòng từ chối.
Mặt Tần Mục giãn ra một nụ cười nói:
- Có thể thử một lần.
Tay hắn lấy ra Huyền Vũ châu, phát động Vạn Thần Tự Nhiên Công, mượn Huyền Vũ châu phóng ra cảm ngộ của mình đối với vạn vật tự nhiên, thi triển pháp thuật hoán linh.
Sau một lúc lâu, một bộ xương khô cực lớn lảo đảo đứng lên. Vị Chân Thần Thiên Hộ này không nhịn được mừng rỡ vạn phần, ôm bộ xương khô chiến hữu khóc lớn cười to.
- Tướng quân.
Bộ xương khô kia đần độn, hình như không có bao nhiêu linh trí, chỉ có thể nói ra một câu.
Nhưng cho dù là một câu nói này cũng khiến cho vị Chân Thần Thiên Hộ này cảm động kỳ lạ, hình như trở lại năm tháng của thời kỳ Thượng Hoàng.
Tần Mục thức tỉnh lại càng lúc càng nhiều thi thể xương cốt Thần Ma, sắc mặt vàng như nến. Trong đầu hình như có vô số một âm thanh đang kêu gào, khiến cho hắn gần như không có cách nào tập trung tinh thần.
Vị Chân Thần Thiên Hộ này lại cùng rất nhiều thi thể xương cốt Thần Ma được thức tỉnh lại dâng lên vát vàng khắp bầu trời, hắn vận dụng pháp lực cuối cùng phát động lửa của Chân Thần, nung chảy cát vàng.
Cát vàng ở trên không trung hóa thành nham thạch cuồn cuộn nóng chảy, lại trên không trung đông cứng lại, hóa thành từng tảng đá lớn.
Vị Chân Thần Thiên Hộ này đang chế tạo lăng mộ của bọn họ. Rất nhiều thi thể xương cốt Thần Ma sử dụng những tảng đá lớn dựng ngôi mộ của bọn họ. Trong hoang mạc, từng ngôi mộ dần dần hình thành.
Thời điểm Tần Mục thức tỉnh lại một bộ hài cốt cuối cùng, hắn mệt mỏi nằm xuống.
Trên hoang mạc này, có rất nhiều rất thi thể xương cốt Thần Ma cao lớn cũng hoàn thành xong ngôi mộ cuối cùng. Bọn họ đứng sừng sững ở trước ngôi mộ của mình, chờ tướng quân của bọn họ phát biểu lần cuối cùng.
Vị Chân Thần Thiên Hộ này cũng thiêu đốt hết pháp lực cuối cùng của mình, chống cây cờ rách nát, nhìn chiến hữu cùng mình chết trận.
Gió thổi vào lá cờ.
Lá cờ rách nát theo gió tung bay, phát ra âm thanh phần phật, hình như trở lại những năm tháng thiết huyết kia.
- Nguyện có kiếp sau.
Vị Chân Thần Thiên Hộ này không mở miệng, nhưng có tiếng nói chấn động, giống như là kim loại va chạm, như trống trận tiếng sấm sét vang lên.
- Nguyện có kiếp sau, chúng ta lại tập hợp, lại chiến đấu với càn khôn!
Giọng nói của hắn vang vọng ở trong hoang mạc, nhìn về phía binh lính của mình, chiến hữu của mình hò hét:
- Thượng Hoàng sẽ trở về, sẽ dẫn theo chúng ta lại chém giết cùng kẻ địch! Hiện tại, tất cả binh sĩ, các ngươi có thể nghỉ ngơi!
- Tướng quân, kiếp sau gặp lại!
Âm thanh của một vị xương thần truyền đến.
Từng vị thi thể xương cốt Thần Ma đi vào lăng mộ của mình, đặt binh khí vỡ nát của mình ở bên cạnh. Người lại nằm xuống, dường như chỉ cần tiếng kèn vang lên, bọn họ lại sẽ nhảy lên một cái, cầm lấy vũ khí của mình tiếp tục chinh chiến.
Trong hốc mắt sâu thẳm của vị Chân Thần Thiên Hộ này lóe lên ngọn lửa cuối cùng. Từng tấm bia đá cực lớn ở trên không trung lặng lẽ không một tiếng động bay tới, lấp kín từng ngôi mộ thần.
Trên bốn vách tường của mộ thần có phù văn lưu chuyển, theo tấm bia đá đóng lại, trận pháp bảo vệ thần mộ cuối cùng trở nên hoàn chỉnh.
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu ngước mắt nhìn vị thi thể xương cốt Chân Thần Thiên Hộ bên cạnh mình, nói:
- Tiền bối, tiền bối xây dựng thần mộ cho bọn họ, an táng cho bọn họ, vì sao không tạo lăng mộ của mình?
Xương thần cao lớn chống cờ ngồi xuống, cây cờ lớn sừng sững không đổ. Hắn cũng trực tiếp ngồi xuống, dối diện với từng ngôi mộ thần lạnh lẽo.
- Ta là tướng quân của bọn họ, không thể dẫn theo bọn họ trở lại cố hương, ta không xứng để có ngôi mộ của riêng mình.
Chân Thần Thiên Hộ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, mặt cờ bị gió thổi lay động:
- Ta phải canh gác cho bọn họ, làm người canh mộ cho bọn họ. Ta biết, bọn họ đều không tỉnh lại nữa, là ngươi mượn miệng của bọn họ nói.
Hắn cúi đầu nhìn về phía Tần Mục:
- Cám ơn ngươi.
Tần Mục giật mình, nói:
- Ta không muốn để cho ngươi cảm thấy, ở đây chỉ còn lại có ngươi. Cho nên...
Chân Thần Thiên Hộ ngẩng đầu, cười nói:
- Mặc dù là ngươi nhưng trong lòng ta cũng rất được an ủi, lại không tiếc nuối nữa.
Trong hốc mắt trống rỗng của hắn có hai dải ánh sáng giống như hai con rồng bay ra, tiến vào mắt của Tần Mục, lưu lại.
Đó là khí thuần dương và khí thuần âm cuối cùng còn lại trong thần tàng của hắn, được hắn tặng lại cho Tần Mục.
- Tối tăm buông xuống, đi nơi nào!
Hắn giơ ngón tay lên chỉ về phía xa.
Tần Mục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt trời chiều hạ xuống phía tây, gần như chìm vào trong sa mạc lớn.
- Tiền bối, tối tăm buông xuống trong miệng tiền bối là có ý gì?
Tần Mục kinh ngạc nói:
- Lẽ nào ở đây buổi tối cũng có tối tăm tập kích? Tiền bối...
Hắn trầm mặc xuống, không nói thêm gì nữa. Thi thể xương cốt của vị Chân Thần Thiên Hộ bên cạnh hắn lúc này đã không có khí tức, cuối cùng ý chí yên lặng tiêu tan, chỉ còn lại có cánh tay nâng lên chỉ về phía xa.
Tần Mục lặng lẽ đứng dậy, gọi cái rương và Long Kỳ Lân ngồi ở trên cái rương run lẩy bẩy, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Cái rương bước chân ra, đi theo phương hướng ngón tay của vị Chân Thần Thiên Hộ này chỉ.
Long Kỳ Lân đánh bạo nói:
- Giáo chủ, vừa rồi bộ xương khô lớn kia nói với ngài là có ý gì?
- Pháp thuật hoán linh của ta, không gọi được linh hồn của những Thần Ma đã chết trận đó, thi thể xương cốt thức tỉnh lại không có ý thức, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ta. Hắn cũng nhìn ra điểm này, cho nên nói như vậy.
Long Kỳ Lân không giải thích được, nói:
- Chính là ta nghe đến mấy bộ xương khô kỳ quái này đều có thể nói chuyện, gọi hắn là tướng quân.
- Những bộ xương khô này có thể nói, là ta mượn miệng của bọn họ nói. Ta không muốn để cho hắn cảm thấy cô đơn, cảm thấy thời đại Thượng Hoàng chỉ còn lại có một mình hắn.
Tần Mục quay đầu lại, nhìn xương thần ngồi ở chỗ đó chống chiến kỳ canh gác cho thần mộ, hắn lại xoay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Chỉ có điều hắn vẫn phát hiện ra, nhưng lúc đó hắn vẫn chưa vạch trần. Thật ra, trong lòng của hắn cũng còn tồn tại một chút niệm tưởng, kỳ vọng lời nói ra không phải là ta mà là chiến hữu của hắn.
Long Kỳ Lân vẫn không thể lý giải loại tình cảm này, đơn giản ghé vào trên cái rương ngủ, thầm nói:
- Ta sợ nhất mấy thứ này. Lần trước ở Liễu gia, ta liền có mấy ngày gặp ác mộng.
Sắc trời càng lúc càng tối. Tần Mục vội vàng bước chân nhanh hơn. Cuối cùng, mặt trời chiều chìm vào trong sa mạc lớn.
Tối tăm từ phía tây vọt tới, cuồn cuộn như nước thủy triều. Trong thời gian ngắn lại đuổi kịp bọn họ, bao phủ lấy bọn họ.
Tần Mục giật mình. Thế giới này cũng bị tối tăm cắn nuốt, ở đây giống như là một Đại Khư khác. Chỉ có điều không giống với Đại Khư chính là ban ngày của Đại Khư thì ở đây là đêm tối, đêm tối của Đại Khư thì ở đây lại là ban ngày.
Đột nhiên, trong lòng Tần Mục thoáng chấn động:
- Ta hiểu được! Ta hiểu rõ nơi tối tăm phát ra!
Nhưng vào lúc này, trong lòng đất của cái rương truyền đến động tĩnh rất nhỏ. Tần Mục dừng bước lại, nhìn về phía trong lòng đất của cái rương, chỉ thấy một thiếu niên bị đứt hai cái đùi đang ôm chân của cái rương.
- Đại tôn.
Mặt Tần Mục giãn ra cười nói:
- Đã lâu không gặp?
Sắc mặt Ban Công Thố vàng như đất, phi nói:
- Họ Tần, thế giới này trêu cợt ta, muốn giết muốn róc xương tùy ngươi!
Vẻ mặt Tần Mục ôn hoà:
- Ta sao lại róc xương ngươi? Đừng làm rộn. Vẫn là giết đơn giản hơn, róc xương lên quá phiền phức.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong bóng tối có một tia sáng từ không trung chiếu tới, đó là một đạo thần quang, chiếu xuống phá tan tối tăm.
Trong lòng Tần Mục thầm giật mình, vội vàng nhảy đến trên cái rương, thân thể hạ thấp xuống, ép cái rương cùng với Ban Công Thố ở dưới cái rương chìm vào trong cát vàng.
- Ngươi làm cái gì?
Ban Công Thố kinh hoảng nói.
- Im lặng. Mắt của Tinh Ngạn cũng tiến vào!
Tần Mục nhỏ giọng quát.
Trong không trung tối tăm, cột ánh sáng lướt qua trong sa mạc lớn. Một con mắt cực lớn bắn ra một cột sáng, đang tìm kiếm ở trên sa mạc lớn, sau đó con mắt tròn bay về phía trước.
Sau đó, lại có một con mắt bay tới, hai con mắt to gặp nhau ở trên không trung, dừng lại. Sau đó một đạo ánh sáng u ám từ phía xa nhanh chóng tiếp cận, dừng lại ở giữa không trung. Lại là đầu của một thiếu niên.
Trong đầu này không có tròng mắt, hai con mắt lại bay vào trong viền mắt của cái đầu này.
- Các ngươi đang ở gần!
Cái đầu trong không trung kia đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh, nói:
- Tần thần y, đại tôn, các ngươi trộm cái rương của ta, còn muốn thoát khỏi sự truy kìm của ta. Khó tránh khỏi nghĩ ta quá đơn giản!
Đột nhiên, cát vàng xung quanh đông cứng lại. Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, cảm giác được cát vàng càng lúc càng ép chặt. Trong lòng hắn biết không ổn, lập tức phát động Phách Thể Tam Đan Công. Toàn thân có nguyên khí bắn ra, hóa thành từng phù văn mỹ lệ, bày trận bên trong lòng cát vàng.
Ban Công Thố sởn tóc gáy, lạc giọng nói:
- Ngươi ở nơi này thi triển thần thông truyền tống? Ngươi không muốn sống, ta còn muốn...
- Ở chỗ này!
Giữa không trung, cái đầu của Tinh Ngạn phát ra tiếng kêu to, hai con mắt của hắn bắn ra thần quang lao tới.
Oong...
Địa phương Tần Mục đang ở đột nhiên sạt lở sập xuống, biến thành một cái hố to. Lập tức hai đạo thần quang bắn vào trong hố to, khiến cát vàng cuồn cuộn bay lên.
Ban Công Thố cảm thấy da đầu tê dại, hắn cũng bị Tần Mục cùng cái rương truyền tống ra ngoài. Hắn kêu lên:
- Tần giáo chủ, bản lĩnh của ngươi không tốt, không truyền tống được quá xa!
- Im lặng, là rồng béo quá nặng!
Tần Mục cắn răng, lại một lần nữa phát động thần thông truyền tống. Ánh sáng phù văn truyền tống sáng lên, phía sau lại thấy một cái đầu lớn ở trên không trung bay tới. Hai tia sáng từ không trung lướt qua bên trong sa mạc, nó đi qua nơi nào tất cả đều bị bốc hơi, không còn một mảnh.
Hắn liên tục phát động thần thông truyền tống, cuối cùng không còn pháp lực, vội vàng chỉ vào một phương hướng, nói:
- Đại tôn, đi bên kia đi!
Ban Công Thố vội vàng tiếp nhận đi qua. Hắn lấy từ trong túi Thao Thiết của mình ra một lá cờ nhỏ. Phía ngoài lá cờ có dấu vết của phù văn truyền tống, trải qua hắn phát động, nhất thời một mặt lá cờ bay lượn, cuốn theo bọn họ. Trước khi thần quang trong mắt của Tinh Ngạn bắn trước, bọn họ đã biến mất.
Hắn có một đời cũng bái nhập Thiên Ma giáo, thậm chí thiếu chút nữa trở thành Thiên Ma giáo chủ, đối với thần thông truyền tống của Thiên Ma giáo hắn cũng không xa lạ gì.
Ban Công Thố liên tục phát động cờ truyền tống, pháp lực nhanh chóng tiêu hao, trán không khỏi xuất hiện mồ hôi lạnh:
- Tần giáo chủ, ta sắp không còn pháp lực! Đã tới chưa?
Hắn phát động pháp lực cuối cùng, lại một lần nữa truyền tống ra ngoài. Đợi cho trận văn truyền tống tiêu tan, trước mắt bọn họ đột nhiên sáng lên, xuất hiện ở một trong một thành thị.
Trong thành thị đèn tường sáng ngời, xung quanh giăng đèn kết hoa, hai người ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Chỉ thấy thành thị này đứng sừng sững ở trong bóng tối, trên tường thành và tháp cao có từng vị Thần Ma cao tới trăm trượng. Hoặc bốn đầu, tám cánh tay, hoặc ba đầu sáu tay, hoặc đầu chim thân người, hoặc đầu thú thân người. Còn có Thần Ma giống như là Huyền Vũ Thần Nhân, Chu Tước Thần Nhân, Bạch Hổ Thần Nhân, Thanh Long Thần Nhân.
Bọn họ tản ra thần quang vô cùng nồng đậm mạnh mẽ, ép lui tối tăm phía ngoài thành.
Trong thành náo nhiệt vô cùng, người đến người đi.
Những người này giống như là trong lúc bất chợt xuất hiện vậy. Tần Mục và rương lớn ở bên cạnh chen, trên mặt hiện ra dáng vẻ tươi cười.
- Không đúng, không thích hợp mà... Ở đây rõ ràng là sa mạc, làm sao có thể có một tòa thành? Nếu ở đây thật sự có nhiều người như vậy, lại làm sao có thể để mặc cho những thi thể xương cốt Thần Ma đó ở trong sa mạc không người chôn? Hơn nữa ở đây làm sao có thể có nhiều thần chỉ như vậy?
Đầu Tần Mục đau muốn nứt ra, đột nhiên nắm lấy tay của một thiếu nữ đi qua bên cạnh mình. Thiếu nữ kia thấy hắn có dáng vẻ không xấu, cười khúc khích nói:
- Đồ háo sắc, ngươi bắt tay của người ta làm cái gì?
- Tỷ tỷ tốt, bây giờ là năm nào?
Sắc mặt Tần Mục tái nhợt, hỏi.
Thiếu nữ kia cười nói:
- Ngươi giả vờ cũng giống như thật vậy. Hiện tại đương nhiên là Thượng Hoàng năm hai vạn bốn nghìn năm, hôm nay chính là ngày Thượng Hoàng đại thọ hai vạn sáu ngàn tuổi!