[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 540 : Đâm lao phải theo lao
Ngày đăng: 03:26 24/08/19
Đột nhiên, Tang Họa giống như cảm giác được điều gì, dừng bước. Ma nữ phía trước cũng cảm ứng được nguy hiểm, lập tức dừng bước. Hai nữ tử cách nhau một ngọn núi cao chót vót, từng người phát động thần thông. Các nàng gần như đồng thời thi triển, từng người ở trên dãy núi đối diện.
Hai thần thông cuồng bạo, ở trong dãy núi va chạm vào nhau. Sau một lúc, ngọn núi bất ngờ đổ sập, bụi bặm tràn ngập như sương.
Trong sương mù, ấn ký phù văn dần tan vỡ, hóa thành tia sáng, bắn ra khói lửa. Hai người đều không thấy đối phương. Bên trong ống tay áo của từng người bốc ra khói lửa, kiếm đao bay ra. Chúng uyển chuyển quay xung quanh thân thể các nàng như huỳnh hỏa trùng bay lượn. Từng miếng loan đao thật nhỏ bay lượn trong quần áo các nàng.
Tang Họa học kiếm pháp từ phụ thân Tang Diệp tôn thần. Đối mặt với nàng chính là ma nữ tu luyện đao pháp Phù La Đà.
Hai người lập tức va chạm vào nhau giống như hai con bướm dây dưa trong khói lửa. Đao, kiếm keng keng chuyển động, từng mảnh đao kiếm va chạm, bắn ra từng chuỗi ánh lửa.
- Kiếm pháp của Tang Diệp tôn thần, ngươi là Tang Họa!
- Đao pháp Phù La Đà của ma đạo, ngươi là Bế Nghi!
Hai người lập tức nhận ra kiếm pháp và đao pháp của đối phương. Đao quang kiếm ảnh giữa hai thiếu nữ ở cự ly gần thần thông bạo phát. Đao quang thần thông bay qua. Kiếm quang xẹt qua sợi tóc các nàng. Chuyển động của đao, kiếm bạo phát ra ánh sáng chiếu vào mắt các nàng, chiếu sáng mọi nơi.
Thân thể các nàng mặc dù mềm yếu nhưng lại ẩn giấu năng lượng vượt qua Tần Mục. Trong chớp mắt, còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã phản ứng. Bàn tay, khuỷu tay, vai, chân, đầu gối giống như mưa rền gió dữ tấn công đối phương!
Hai người đều trúng chiêu, cất tiếng kêu rên. Từ trong khói lửa bay ra, giống như bao tải rách lăn từ trên sườn núi xuống khoảng sáu bảy dặm mới dừng lại.
Lúc các nàng đồng thời ngừng tấn công, kiếm và đao trong tay đối thủ đồng thời tấn công về phía đỉnh đầu đối thủ. Kiếm và đao như mưa rơi xuống, trong khoảnh khắc, dường như có hàng trăm khẩu loan đao, phi kiếm trút xuống.
Hai người lăn xuống, Tang Họa lấy cung tên từ trên lưng, nhanh như báo liên tiếp bắn ra hơn mười cung tên. Đối diện cách nàng hơn mười ba dặm, Bế Nghi cũng nhanh chóng lấy ra ma cung đánh trả.
Sau lưng các nàng, đao quang, kiếm quang không ngừng rơi xuống.
Các nàng vòng ra sau núi, cách một ngọn núi chém giết nhau. Dây cung chấn động, âm thanh thanh thúy truyền đến. Ngọn núi nhất thời bị bắn thủng mười mấy lỗ.
Các nàng nhanh chóng chạy trốn, tránh thoát mũi tên và đao kiếm của đối phương. Tang Họa đột nhiên nhìn thấy phủ thương cực lớn. Không ngờ các nàng lại quay trở về phủ thương giao thoa.
Hai người, một người chạy lên đại phủ, một người theo đường hình rắn nhảy lên thanh thương màu đen, tấn công đối phương. Đặc biệt giết hai đỉnh thần binh, hai thiếu nữ giống như sao từ trên trời rơi xuống, ở giữa không trung đồng thời thi triển thủ đoạn độc ác.
- A…
Một tiếng hét thảm truyền đến, Tang Họa vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bế Nghi ngã vào bẫy rập của nàng. Nàng lập tức bày ra kiếm hoàn trận pháp.
Là con nối dõi duy nhất của Tang Diệp tôn thần, Tang Họa muốn gì có đó, nàng không luyện ra được kiếm hoàn như Tần Mục, nhưng kiếm hoàn trên người tuyệt đối không ít.
Nàng lấy bảy chiếc kiếm bố trí thành thất tinh đồ. Thất Tinh Kiếm Đồ là một loại kiếm đồ của Thái Hoàng Thiên. Thái Hoàng Thiên thần thông giả lười tu luyện thuật số, bởi vậy bọn họ dùng biện pháp đơn giản nhất, chính là sao chép kiếm đồ tổ tông môn lưu lại. Dựa theo kiếm đồ tổ tông lưu lại để luyện bảo vật, có thể tiết kiệm được thời gian cần phải tu luyện.
Thất Tinh Kiếm Đồ là một trong số đó.
Thất Tinh Kiếm Đồ cũng không phức tạp, rất nhiều thần thông giả đều lặng lẽ theo thói cũ sao chép trận đồ. Uy lực tuy không mạnh mẽ, nhưng nếu là uy lực của hơn bảy cái kiếm lại không phải chuyện đùa.
Ở dưới tình huống chém giết sinh tử này, cho dù chỉ bị một chút thời gian vướng chân cũng đủ quyết định sinh tử, huống gì…
Tang Họa không nghĩ ngợi, lập tức giương cung tên lên bắn.
Vút vút vút.
Vô số đạo quang bắn vào trong kiếm đồ. Bế Nghi trái chống phải ngăn, liều mạng ngăn cản công kích của nàng. Lúc sau, kiếm trong tay Tang Họa gào thét bay ra.
Kiếm hoàn cùng phi kiếm gắn thành một đường, đầu mũi tên phi kiếm đầu tiên đâm vào mi tâm của nàng. Các thanh phi kiếm theo nhau mà tới, lần lượt đâm vào mi tâm của nàng. Liên tục mấy trăm đường kiếm quang đâm xuyên qua đầu nàng.
Thân thể Bế Nghi cứng ngắc, lập tức bị vô số thanh phi kiếm bắn ra từ Thất Tinh Kiếm Đồ bắn chìm.
- Ta thắng rồi sao?
Tang Họa đứng ngẩn người một lúc, lòng tin không ngừng tăng lên. Nàng thu hồi lại kiếm và thất tinh đồ, rời đi phủ thương giao thoa, tìm kiếm đối thủ xung quanh.
Ở ngoài thế giới sa bàn, mồ hôi Tang Diệp tôn thần tuôn rơi như mưa. Hắn là thần chỉ, năng lực quan sát độc đáo, tự nhiên nhìn ra nữ nhi của mình có thể thắng Bế Nghi hoàn toàn là do may mắn.
Sau khi Tang Họa trải qua vụ án diệt môn, mặc dù gần đây không ngừng khổ luyện, trải qua nhiều lần chém giết sinh tử, xung phong trước trận nhưng so với Bế Nghi, người đã trải qua trăm trận chiến với cao thủ Ma tộc vẫn kém một bậc. Ở rèn luyện sinh tử còn xa mới bằng đối phương.
Chiến thắng Bế Nghi là do may mắn, nhưng không có khả năng mỗi lần đều thắng đối thủ dựa vào may mắn. Nếu chẳng may gặp phải cao thủ Ma tộc khác, không phải là người thân cuối cùng sẽ chết trước mặt mình sao?
Đột nhiên, Tang Diệp tôn thần ngẩn ra, nhìn xem sa bàn thế giới.
Trong sa bàn thế giới, lại có mấy trận chiến kết thúc. Số lượng cao thủ Ma tộc giảm mạnh chỉ còn hai người. Một người là Triết Hoa Lê đệ tử của Phược Nhật La, một người là Chân Ma Tô Ma đệ tử của Tương Ý.
Cao thủ trẻ tuổi của Thái Hoàng Thiên còn bốn người Tần Mục, Vũ Hòa, Tang Họa và Thục Diêu. Những người khác đã cùng đối thủ đồng quy vu tận, sau cũng bị hai đại cao thủ Vũ Hòa, Thục Diêu lấy ưu thế lực lượng chém giết.
Đương nhiên, phần nhiều là bị Tần Mục giết chết.
Chính vì Tần Mục giết chết ba vị cao thủ của Ma tộc, giúp thần thông giả của Thái Hoàng Thiên chiếm ưu thế về nhân số.
Thực lực Tương Ý cực cao, nhưng liều mạng cùng đối thủ nên thương thế rất nặng. Chiến lực còn lại không cao, là cơ hội cho Tang Họa sống sót.
- Nhưng hai đại cao thủ Vũ Hòa, Thục Diêu cũng bị thương.
Tim Tang Diệp tôn thần như bị bóp chặt, đứng dậy, nhìn nữ nhi đi thẳng đến phương hướng của tiểu tử rèn sắt.
Ở sát biên giới thế giới sa bàn, Triết Hoa Lê đeo yêu đao giống như một vị sư khổ hạnh, từng bước đi về phía trước. Hắn không vận dụng thần thông, tốc độ cũng không nhanh. Bộ pháp của hắn giống như dùng thước đo chính xác đo đạc, mỗi bước chân giống nhau như đúc, chia đều không dài không ngắn.
Đây là quy định đao pháp của hắn.
Cao thủ Ma tộc bình thường điên cuồng phóng ra, chiêu pháp đại khai đại hợp, không câu nệ tiểu tiết, có đôi khi còn bạo phát ra lực chiến kinh người.
Triết Hoa Lê lúc đầu là đệ tử thần đao Lạc Vô Song, là tồn tại xưng thần trong đao. Đao pháp của Lạc Vô Song tinh vi, tính toán kĩ càng. Đao pháp của hắn uy nghiêm đáng sợ, mỗi phương hướng, vị trí xuất đao, lực lượng, bộ pháp, thân pháp, thậm chí là mỗi một cơ bắp đều có quỹ tích, trắc lượng nghiêm khắc, không cho phép có nửa phần sai lầm.
Cấp độ nguyên khí vận hành càng sâu, điều động nguyên thần, tâm ý, tinh khí đều phải phù hợp quy định.
Triết Hoa Lê chính là trưởng thành trong sự giáo dục như vậy, cùng thần thông giả của Thái Hoàng Thiên khác nhau. Vì học đao pháp của Lạc Vô Song, hắn nhất định phải tinh thông thuật tính, hơn nữa nhất định phải đạt đến thành tựu cực cao mới có thể nắm giữ đao pháp của Lạc Vô Song.
Tuy hắn nhận lệnh hạ giới xuống Thái Hoàng Thiên, bái Phược Nhật La làm lão sư, nhưng hắn vẫn chưa học được khí chất buông thả tràn trề của Phược Nhật La. Hắn vẫn dựa theo quy định từ Lạc Vô Song để ước thúc lời nói và việc làm của mình, ngay ngắn, không phạm bất kì sai lầm.
Hắn đi tới trước bức tường lửa của thế giới sa bàn, chỉ thần Tần Mục đang đưa lưng về phía hắn. Tần Mục đang giơ một cây kiếm nghênh đón ánh lửa để xem kỹ tay nghề của mình.
Khác với sự nghiêm khắc thận trọng của hắn, người thiếu niên kia giống như Phược Nhật La khí chất buông thả tràn trề.
Bóng dáng người thiếu niên kia giơ kiếm lên, đặc biệt có phong tình hùng tráng, lửa thưởng kiếm. Là hắn không học được hào hùng.
Trái tim Triết Hoa Lê đập nhanh, nhưng lập tức ổn định tâm thần. Lúc này hắn nhìn thấy thiếu niên giơ kiếm dường như nghe thấy tiếng tim hắn đập, ngẩng đầu lên, dùng dư quang ánh mắt nghiêng mặt quan sát hắn.
Nhưng hắn rất nhanh phát hiện thiếu niên không phải dùng dư quang ánh mắt quan sát hắn mà xem ở trên thân kiếm, mượn mặt trong như gương trên thân kiếm nhìn hắn.
- Hóa ra làm ra dư quang thấy được, để quấy nhiễu phán đoán của ta. Nếu như ta nhân cơ hội ra tay, phán đoán lại sai lầm, sẽ bị hắn cướp mất tiên cơ.
Chân mày Triết Hoa Lê khẽ nhíu. Cao thủ như bọn họ đạo pháp thần thông, chỉ cần một phán đoán sai lầm dù rất nhỏ, sẽ bị đối phương nắm lấy cơ hội.
Đôi khi thắng hay bại chính ở sai lầm rất nhỏ tạo nên.
- Cay độc thế này không giống với người ở tuổi này.
Triết Hoa Lê hít sâu, lấy khí vào lồng ngực. Chính người trẻ tuổi này khiến thần đao sư phụ của hắn nhớ mãi không quên, bắt hắn phải tìm được người này, đem đao pháp của mình biểu diễn cho đối phương xem.
Triết Hoa Lê đột nhiên cúi người chào Tần Mục, trầm giọng nói:
- Sư phụ ta là Lạc Vô Song.
Tần Mục xoay người, đem kiếm trong tay đặt trên đài luyện kim loại, nói:
- Ta biết, ta nhớ hắn.
Triết Hoa Lê không đứng dậy, nói:
- Sư phụ nói, nếu gặp ngươi, mời ngươi nhìn đao pháp do hắn sáng chế.
Khi hắn cung kính hạ thân xuống, Yêu Nhãn trên yêu đao sau lưng đột nhiên mở. Mắt máu xoay tròn, đồng tử dựng thẳng lên, ánh mắt nhìn vào Tần Mục.
Tần Mục lộ vẻ tươi cười, bàn tay đặt ở kim loại tinh luyện trên đài. Từng miếng phi kiếm giống như cát mịn bay tới, tập trung dưới lòng bàn tay của hắn, biến thành một quả cầu hoàn mỹ, to chừng đầu ngón tay.
- Ta cũng muốn nhìn một chút đao pháp của hắn.
Tần Mục cầm kiếm hoàn, nói:
- Ngươi thay mặt hắn thi triển đao pháp của hắn nên làm lễ ra mắt với ta, cũng không phải là tôn trọng ta mà là tôn trọng hắn?
Triết Hoa Lê thẳng lưng, gật đầu.
Tần Mục mỉm cười nói:
- Hắn xuất đao cụt một tay, ngươi học đao pháp của hắn, là học một tay hay hai tay?
Đồng tử Triết Hoa Lê đột nhiên co rút.
Tần Mục không buông tha bất kì một biến hóa nhỏ nào trên mặt hắn, chú ý thấy con ngươi hắn thu nhỏ lại, nụ cười trên mặt dần nồng đậm:
- Triết Hoa Lê, ngươi có thể thi triển đạo pháp của hắn cho ta xem một chút.
Triết Hoa Lê nhất thời cảm nhận được một luồng áp lực vô hình ở trên đạo tâm của mình.
Tần Mục hỏi hắn học được một tay hay hai tay, khiến đạo tâm của hắn có áp lực không gì so sánh nổi. Vì Lạc Vô song là thần đao cụt tay!
Học được một tay, ý nói cánh tay khác của hắn vô dụng, ở trong chiến đấu cánh tay kia không có lợi ích gì. Dù thi triển đạo pháp thần thông gì, cánh tay kia cũng sẽ không dung hợp được hoàn mỹ. Như vậy, sẽ có kẽ hở.
Học được hai tay, vậy nếu không học được thần đao của Lạc Vô Song cụt tay. Hai tay đều thi triển đao pháp của Lạc Vô Song, tuyệt đối không thể thi triển ra đao pháp hoàn mỹ, không cách nào nắm chắc sự tinh túy trong đao pháp của Lạc Vô Song.
Triết Hoa Lê lần này nhận lệnh hạ giới, ngoài tâm nguyện của Lạc Vô Song, mục đích chủ yếu là từ Phược Nhật La tìm ra biện pháp khiến đao pháp của mình trở nên hoàn mỹ. Cũng thông qua rèn luyện và chiến đấu, bổ sung chỗ thiếu sót khiến bản thân tiến thêm một bước, trở thành thiếu niên Chân Thần đạo pháp thần thông.
Lúc này, đối mặt với đối thủ nhìn thấu hư và thực của hắn, dù không xuất đao ra, cũng có chút đâm lao phải theo lao.
Bên ngoài thế giới sa bàn, ánh mắt Tiều Phu Thánh Nhân nhất thời sáng lên, liếc mắt nhìn Hắc Hổ Thần bên cạnh, trầm giọng nói:
- Tâm cảnh của hắn rõ ràng mạnh mẽ thái quá, vừa gặp mặt đã áp chế tâm cảnh của Triết Hoa Lê, sao ngươi nói tâm cảnh tu vi của hắn quá kém?
Hai lỗ tai của Hắc Hổ Thần vù một tiếng dán trên đầu, nhỏ giọng nói:
- Tâm cảnh của hắn rõ ràng cũng kém, động một chút là sắc mặt đại biến. Chủ công, ngươi vừa nãy không phải cũng nói tính tình hắn quá loạn, tâm cảnh tu vi quá kém sao?
Tiều Phu Thánh Nhân mặt không đổi sắc:
- Ta không nói vậy, đừng đoán mò, là ngươi nghe nhầm.
Hắc Hổ Thần bĩu môi, trên trán Tiều Phu Thánh Nhân hiện ra sợi gân xanh. Hắc Hổ Thần vội vàng ngoan ngoãn, cười làm lành nói:
- Là tiểu Hổ nghe nhầm.