[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 569 : Chương 567
Ngày đăng: 03:26 24/08/19
Vị Thần Long này hơi ngẩn người ra, con mắt rồng đang không ngừng thu nhỏ lại, tập trung ánh sáng, rơi vào trên người Tần Mục.
Ánh mắt hắn rất khổng lồ, nếu Tần Mục đi tới trước mặt của hắn, đứng ở dưới mí mắt của hắn, giơ hai tay lên cũng đến được mí mắt của hắn.
Bị hai con mắt rồng này nhìn kỹ, không phải một chuyện thoải mái.
Hai mắt của Thần Long chứa long uy, khiến người ta khiếp sợ tới cực độ, trong lòng sinh ra cảm giác kính sợ và khủng hoảng.
Tần Mục lại giống như không cảm thấy, chậm rãi bước đi thong thả, quan sát bố trí ở phía trong ngôi thần điện này. Trên tường bên trong tòa đại điện này có rất nhiều bức tranh vẽ, chỉ có điều bức tranh vẽ trên tường phần nhiều đã bị phá huỷ.
Long tộc thích đao to búa lớn, bình thường thích khắc sự tích của mình vào bức tranh vẽ trên tường, cung điện được trang trí tráng lệ, kim quang sáng ngời, lại thêm bức tranh vẽ trên tường kể công tích vĩ đại của mình, ở trong đó tất nhiên sẽ cảm giác thể xác và tinh thần đều vui vẻ.
Bức tranh vẽ trên tường bên trong tòa đại điện này bị hủy đi không nói, thậm chí ngay cả bảo vật trong cung điện cũng bị người ta cướp sạch không còn, cái gì lư hương bình phong, cái gì ngọc tháp ấm trà thư họa cầm kỳ, tất cả đều bị dọn đi, hắn còn nhìn thấy được trên vách tường có dạ minh châu bị khều ra, chỉ lưu lại từng hố sâu. Không chỉ có như vậy, trên mặt đất đại điện vẫn thiếu đi không ít miếng gạch, từ miếng gạch trên mặt đất đi về phía trước lại thấy được, nơi bị khều đi vừa vặn là trung tâm đại điện, nơi đó hẳn phải có bức tranh tinh mỹ, lộ rõ ra chủ của đại điện là người phú quý và quyền vị.
Những miếng gạch cũng bị đào đi, lộ ra tảng đá phía dưới, rất chói mắt.
Những tảng đá lộ ra đầy những phù văn. Tần Mục cẩn thận quan sát một hồi, nhưng không hề động tới những đá này.
- Nói như vậy, người ám toán ta chính là tổ sư của ngươi?
Thần Long phát uy, trong âm thanh mang theo sự tức giận, dò hỏi.
- Không phải tổ sư của ta, mà là đại sư huynh của ta.
Tần Mục cẩn thận tìm kiếm, nỗ lực tìm ra một hai bảo bối mà Thiên Thánh giáo Khai Sơn tổ sư sơ ý lưu lại. Cuối cùng hắn bất đắc dĩ phát hiện, vị đại sư huynh khai sáng Thiên Thánh giáo nếu như đi vào trong phòng tắm của Duyên Khang, nhất định nhà tắm sẽ buôn bán chạy.
Ở đây đã được Khai Sơn tổ sư chà xát đến trắng nõn, cướp đoạt đến mức cũng tìm không được thứ gì đáng để mang đi.
Trừ khi Tần Mục thu cái đỉnh lớn và mười dặm cát vàng của Khai Sơn tổ sư, hoặc dỡ xuống tòa đại điện này mang đi, nhưng mà lúc này hắn không có khả năng, đại điện và đỉnh lớn đều là bảo vật dùng để trấn áp Thần Long.
- Ta ở trong mười dặm cát vàng, nhìn thấy được sao cát tập trung biến thành mắt sao cát, danh sách mắt cát cùng tinh quang nối liền giữa các ngôi sao, còn có thuộc tính, kết cấu của những ngôi sao đó, vừa vặn là thần thông trận liệt trong Đại Dục Thiên Ma Kinh của Thiên Thánh giáo ta.
Tần Mục tìm tòi hồi lâu không có hiệu quả, lúc này mới đối diện cùng Thần Long, nói:
- Sau khi ta nhìn ra điểm này, trong lúc bất chợt tỉnh ngộ lại, mười dặm Tinh Sa Kiếp Trận này thật ra ta đã học qua, lại giấu ở trong Đại Dục Thiên Ma Kinh. Sau khi hiểu ra điểm này, trận pháp tuy rằng có thể giết chết Chân Thần, nhưng với ta mà nói lại đơn giản hơn nhiều, cho nên ta có có khả năng từ trong trận pháp sống sót đi ra.
Hắn đi xung quanh vị Thần Long đang bị dây xích trói lại, không nhanh không chậm nói:
- Chỉ có điều khi đó ta vẫn không dám xác định, tòa sát trận này có phải là do đại sư huynh lưu lại hay không, cho nên ta đi ra khỏi Tinh Sa Kiếp Trận, cẩn thận kiểm tra thần văn trên vách đá, ma văn trên dây xích.
Giang Miểu theo bước chân của hắn, đi hai vòng xung quanh Thần Long, suy tư nói:
- Cho nên, ngươi nói tính xác suất mà đi, thuần túy là mặc cho tự nhiên, là thần hay là ma có liên quan gì đến ta, những lời này cũng không phải là nói với ta, cũng không phải là cảm ngộ của ngươi?
- Những lời này, là ta nhìn ra được từ trong ma văn thần văn do đại sư huynh lưu lại, ta nói là tâm cảnh tu vi của hắn.
Tần Mục di chuyển tới trước mặt của Thần Long sau đó dừng bước lại, nhìn về phía hắn giải thích:
- Đại sư huynh của ta là Khai Sơn sư tổ của Thiên Thánh giáo, tâm cảnh tu vi của hắn đã đạt được thành tựu rất cao. Thiên Thánh giáo có ba thuyết thành thánh, lập giáo, lập ngôn, lập công. Đại sư huynh đã lập giáo, lập ngôn, nhưng không có làm được lập công, cho nên không có cách nào thành thánh, không có tu luyện tới tu vi cảnh giới như Tiều Phu thánh nhân. Nhưng trong giáo chủ các đời, trừ hắn ra, vẫn không có một người nào có thể làm được cả hai điều này. Cho nên trấn áp Thần Long chỉ có thể là hắn, các giáo chủ khác đều không làm được.
- Như vậy Đại sư huynh của ngươi tại sao lại trấn áp Thần Long?
Giang Miểu cũng ngừng lại, không hiểu chút nào, dò hỏi.
- Cái này còn phải hỏi vị Thần Long tiền bối này.
Tần Mục ngẩng đầu, nhìn lên vị Thần Long này, Thần Long khổng lồ như vậy, cho dù là hắn bị dây xích khóa lại, cầm giữ một thân thần thông biến hóa, thân thể khổng lồ của hắn cũng đủ để cho bọn họ ngưỡng mộ nhìn lên.
Râu rồng buông xuống, giống như là từng ráng màu trôi tới trôi lui, rất linh động. Tồn tại thần võ không tầm thường như vậy, không nhìn ra có bất kỳ tà ác nào.
Tần Mục ngửa đầu hỏi:
- Đại sư huynh khóa ngươi lại, có phải là vì lập công thành thánh hay không? Như vậy ngươi rốt cuộc làm chuyện gì ác, cho nên hắn phải vây khốn ngươi ở chỗ này, khóa ở chỗ này? Vẫn mong tiền bối giải thích nghi hoặc!
Ánh mắt của vị Thần Long vẫn lạnh lùng thâm hiểm nhìn hắn di chuyển xung quanh mình. Đột nhiên khóe miệng của hắn nhếch lên, lộ ra hàm răng sắc bén, cười nói:
- Hài tử thông minh như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác lại phải chết? Ngươi thông minh như thế, lẽ nào lại không biết có đạo lý đôi khi ngu một chút còn có thể sống được lâu một chút hay sao? Nhìn thấu không nói ra, hiểu rõ giả vờ hồ đồ, như vậy mới có thể sống được lâu dài.
Giang Miểu rùng mình một cái, ngửa đầu nói:
- Như vậy tiền bối còn hô hoán ta, rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì?
Thân thể cực lớn của Thần Long vặn vẹo chuyển động, cái cổ tạo thành một độ cong quỷ dị, này từng dây xích bị hắn kéo thẳng, ánh mắt lấp lánh nhìn Giang Miểu, râu rồng gần như chạm vào hai người Tần Mục cùng Giang Miểu, nhưng dây xích hạn chế, hắn vừa vặn không có cách nào chạm vào hai người.
Tần Mục dẫn theo Giang Miểu chuyển động vòng tròn xung quanh hắn, khoảng cách chính là xảo diệu vô cùng, vừa vặn ở vào khoảng cách ngoài tầm công kích của hắn.
Khí tức của Thần Long phụt lên, thổi tới trên mặt của hai người khiến da mặt tạo thành nếp, nói:
- Đương nhiên là gọi ngươi đến đây, giải cứu ta ra ngoài, con của Long Vương Dũng Giang...
Giang Miểu ngẩn người một lát:
- Ngươi nhận được ta?
- Tất nhiên nhận ra được.
Thân thể của Thần Long giãn ra, hình như muốn từ trạng thái quay quanh bắt đầu thoải mái, chỉ là bị dây xích tiến sâu vào trong thân thể, không có cách nào giãn thân thể, nhưng dù vậy, hắn cũng khiến tòa cung điện này chấn động tới mức run rẩy không ngừng.
- Lại nói tiếp, ngươi vẫn là cháu ngoại của ta, khi ngươi vừa ra đời, ta còn từng ôm ngươi, ngươi tiểu ở trên người của ta, ta còn ở trên tiểu đinh đinh của ngươi búng một cái.
Sắc mặt của Giang Miểu đỏ lên, quay đầu lại nhìn Tần Mục, lộ ra vẻ ngượng nghịu, khẽ nói:
- Giáo chủ, chuyện này không cần nói cho người khác...
Tần Mục cười nói:
- Như vậy có là gì? Ta khi còn bé cũng thường bị đám người mù gia gia, qua gia gia bọn họ búng tiểu đinh đinh, đây là trưởng bối yêu mến. Hơn nữa, thời điểm ngươi không mở linh trí, chính là ít ngày trước, khi ta ngủ, ngươi còn liếm mặt của ta, liếm đến trên mặt ta đều là nước bọt.
Mặt Giang Miểu đỏ đến giống như là mảnh vải vừa nhuộm đỏ, lúng ta lúng túng nói:
- Chuyện này cũng không cần nhắc lại được không?
- Được. Khi lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta còn nhào tới, quấn vòng quanh ta, cọ cọ mặt của ta, vẫn treo ở trên lỗ tai ta kêu mã hắc...
Giang Miểu hận không thể tìm một hố chui vào, xấu hổ nói:
- Giáo chủ, chuyện này có thể cũng không cần nhắc lại hay không?
Tần Mục cười ha ha:
- Tương lai ngươi công thành danh toại, trở thành thế hệ Thần Long sau này, ta nhất định phải nói những chuyện này với đám con cháu hậu thế của ngươi một lần! Hơn nữa ta còn đang suy nghĩ, Tần Ngọc sư đệ còn vẫn tưởng nhớ ngươi trở lại, ngươi sau khi trở về, nên đối mặt với hắn thế nào? Vẫn quấn ở trên người hắn sao?
Giang Miểu ngẩn người một lát.
Vị Thần Long này đột nhiên tức giận, âm u nói:
- Các ngươi nói đủ chưa?
Tần Mục sải bước đi xa một ít, mỉm cười nói:
- Ông cậu của ngươi nổi giận. Chúng ta vẫn không nên nói xấu, nói chính sự đi. Đây là việc nhà của các ngươi, ta ở một bên nghe là được.
Trong ngực của vị Thần Long này phập phồng kịch liệt, sau một lúc lâu mới ổn định tâm tình, trầm giọng nói:
- Giang Miểu, tiểu tử này là sư đệ của đại ác nhân, không phải là người lương thiện, ngươi phải cách hắn xa một ít. Ngươi là cháu ngoại của ta, ta là cậu của ngươi, về tình về lý, ngươi đều phải cứu ta thoát khỏi sự vây khốn.
Giang Miểu do dự, nhìn hắn một lát, lại nhìn Tần Mục, lộ ra vẻ khổ sở.
Vị Thần Long này nhẹ giọng nói:
- Ngươi có thể nghe được tiếng hô hoán của ta, nên biết huyết mạch của chúng ta gần, lẽ nào ngươi không tin được ta sao? Giơ tay của ngươi lên, khi bàn tay của chúng ta đụng vào nhau, ngươi lại biết huyết mạch của chúng ta là gần tới mức nào.
Giang Miểu giơ bàn tay lên, vị Thần Long này cũng giơ long trảo cực lớn lên, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, một tay một trảo chạm nhau, trong nháy mắt phù văn kỳ quái do Tần Mục lưu lại ở trong lòng bàn tay của Giang Miểu đột nhiên phát ra tia sáng chói mắt!
Tia sáng này nhất thời dẫn động ma văn ẩn giấu trên dây xích, từng dây xích có ánh sáng bùng cháy mạnh, Ma hỏa sôi trào, chui vào trong cơ thể của vị Thần Long này, thiêu đốt khiến hắn run rẩy kịch liệt, thân hình vặn vẹo, đau đớn không ngừng gào lên, chấn động tới mức tòa đại điện này run rẩy không ngừng!
Giang Miểu vội vàng rút tay về, nhìn về phía Tần Mục.
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, sải bước đi tới, thản nhiên nói:
- Giang Miểu, mẫu thân ngươi là Long Vương của Dũng Giang, nàng vì bảo vệ ngươi mà chết trận. trong Đông Hải Đại Khư có vô số Long Vương, những Long Vương đó đều bị hóa đá, bị cung phụng ở trong miếu Long Vương. Đây là ở tình huống vội vàng, không thể không hóa đá. Hai vạn năm trước, thời đại Khai Hoàng kết thúc, thiên địa tai biến, Thần Ma của Khai Hoàng Thiên Đình không có chết trận hoặc đi tới Vô Ưu Hương, hoặc lựa chọn hóa đá. Như vậy cậu của ngươi vì sao không có hóa đá, không có đi tới Vô Ưu Hương? Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
Giang Miểu giật mình.
Tần Mục tiếp tục nói:
- Ở đây là nơi hai chiếc thuyền bỉ ngạn đi về phía Vô Ưu Hương bị tập kích. Hai chiếc thuyền bỉ ngạn kia ở chỗ này đã gặp phải mai phục, bị kẻ địch đánh nát, sau đó bị phong ấn ở nơi này, chỉ có điều trong hai chiếc thuyền bỉ ngạn kia còn có hậu đại của Thiên Công Thần tộc. Vì đề phòng những Thiên Công Thần tộc phá vỡ phong ấn đi ra, cho nên kẻ địch cần phải có một cường giả ở lại nơi đây trông coi. Kẻ canh giữ này có phải chính là cậu của ngươi hay không?
Giang Miểu nhìn về phía Thần Long, sắc mặt Thần Long thoáng đổi, lạnh lùng nói:
- Ngươi tình nguyện tin tưởng một người ngoài, cũng không tin cậu của ngươi?
Tần Mục đi lên phía trước, ngước mắt nhìn lên Thần Long, đột nhiên nói:
- Giang Miểu, ta từ rất sớm đã nhìn thấy ngươi, đó là ở trong Long Cung Dũng Giang, hồn của mẫu thân ngươi bồng bềnh ở xung quanh ngươi, sử dụng long ngữ hát từng khúc hát rất đau thương. Ngươi bị Long Châu Huyền Băng băng phong, trên ngực của ngươi cắm một thanh kiếm gãy, kiếm gãy xuyên thủng tim của ngươi, nàng sử dụng dùng tính mạng của mình tới bảo vệ ngươi, cho ngươi không chết, chờ mong có ai có thể cứu sống ngươi hay không.
Giang Miểu rơi lệ, sau khi hắn được cứu sống, đã từng cùng Tần Ngọc đi qua Long Cung Dũng Giang, nhìn thấy thi thể xương cốt của mẫu thân hắn.
- Mẫu thân ngươi Long Vương Dũng Giang cực kỳ cường đại, nàng là chết như thế nào?
Sắc mặt Tần Mục bình tĩnh, nói:
- Vì sao ngươi lại bị kiếm gãy cắm vào tim không chết? Người tổn thương ngươi, có phải là cố ý không giết ngươi hay không? Mục đích là của hắn muốn khiến ngươi bị thương, làm cho mẫu thân ngươi hao tổn sử dụng Long Châu kéo dài tính mạng cho ngươi cho nên tu vi tổn hao nhiều, mới tiện giết chết mẫu thân ngươi. Như vậy, người có thể trong tình huống mẫu thân ngươi bảo vệ ngươi, tiếp cận người, có phải là người rất thân thiết hay không?
Thân thể của Giang Miểu chấn động mạnh.
- Vì sao ngươi bị đóng băng hai vạn năm, người cậu thần thông quảng đại này của ngươi lại không có tới cứu ngươi trước?
Tần Mục hỏi:
- Đoạn kiếm gãy đã đi qua trái tim của ngươi ở đâu?
- Ta vẫn thu.
Giang Miểu mở miệng, từ trong miệng phun ra một đoạn kiếm gãy.
Ánh mắt của Tần Mục rơi vào trên thanh kiếm gãy, chính là cây kiếm này xuyên thủng trái tim của Giang Miểu, phía trên này còn dính máu rồng.
- Ngươi muốn biết chủ nhân của kiếm là ai không?
Tần Mục hỏi.
Trên mặt Giang Miểu lộ ra vẻ sợ hãi, lắc đầu nói:
- Giáo chủ, tâm ta rất loạn...
Tần Mục ngẩng đầu, nhìn Thần Long, nói:
- Nhưng nếu như kiếm của ngươi, ngươi có thể phát động thanh kiếm gãy này, dễ dàng như trở bàn tay giết chết chúng ta, nói không chừng cũng có thể chặt đứt dây xích. Ngươi cảm ứng được khí tức của Giang Miểu lại vẫn gọi hắn, mục đích chắc cũng là vì cây kiếm này? Hiện tại kiếm lại ở trong này, tiền bối, mời.
Vị Thần Long này híp mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.
Tần Mục mỉm cười.
Đột nhiên, thanh kiếm gãy này phát ra từng hào quang lưu chuyển, bay lên trời, phát ra tiếng rồng ngâm!
Gần như cũng trong lúc đó, ma quang của dây xích đột ngột phát ra, Ma hỏa dũng mãnh tràn vào trong cơ thể của vị Thần Long này, thiêu đốt khiến hắn không ngừng run rẩy, pháp lực vừa tập trung lại một lần nữa bị đứt đoạn!
Leng keng.
Thanh kiếm gãy rơi trên mặt đất.
Tần Mục tiến lên, nhặt lấy thanh kiếm gãy, than thở:
- Giang Miểu, mẫu thân của ngươi bị chết oan.
Giang Miểu ngẩng đầu, nhìn về phía Thần Long trước mặt. Vị Thần Long này cười ha ha, lạnh lùng nói:
- Người thức thời mới là trang tuấn kiệt! Mẫu thân ngươi cùng ta cùng ra một ổ rồng, là long mạch tinh khí biến thành, một sào song long! Dựa vào cái gì nàng có thể làm Long Vương Dũng Giang ta chỉ có thể làm Long Vương trong giếng? Thiên Đình cho ta nhiều lợi ích hơn, ta tất nhiên phải nắm lấy cơ hội! Tỷ tỷ của ta chính là công trạng của ta! Chỉ có điều, nói cho các ngươi biết thì có thể thế nào? Các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
Hắn tàn bạo nhìn về phía Tần Mục, cười lạnh nói:
Vị đại sư huynh kia của ngươi có bản lĩnh cao hơn ngươi gấp vạn lần, nhưng còn không phải không thể giết được ta sao? Hắn dùng hết tất cả thủ đoạn, cũng chỉ có thể nhốt được ta ở chỗ này!
Phía sau lưng Tần Mục hiện ra một tòa cánh cửa Thừa Thiên, cánh cửa mở rộng ra, hắn thản nhiên nói:
- Trên đời này lại không có gì ta không giết được. Đại sư huynh không giết chết ngươi, nhưng với ta mà nói, lại không phải là vấn đề hóc búa.