[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 588 : Chương 586
Ngày đăng: 03:26 24/08/19
Thủ vệ trấn thủ cầu dịch chuyển trao đổi linh năng nhìn thấy được Tề công tử cùng Dương Tinh Quân, tuy rằng chấn động kinh ngạc trước sự cường đại của Dương Tinh Quân, lại không có hỏi nhiều, dù sao trong Duyên Khang cũng có rất nhiều thần chỉ, bình thường có thần chạy tới Thái Hoàng Thiên học tập.
Thực lực của thần chỉ ở Thái Hoàng Thiên cường đại hơn thần chỉ của Duyên Khang, chỉ là ở trên phương diện thuật số và thần thông có chỗ không bằng, cũng có mấy vị thần chỉ nhân lúc này còn an bình, chạy đến Duyên Khang đi học tập thuật số và thần thông.
- Vị tiền bối này, vẫn mong đăng ký tên họ.
Một vị thủ vệ đang cầm giấy bút tiến lên, khom người nói.
Dương Tinh Quân nhặt bút lên, ở trên danh sách viết xuống danh hiệu của mình. Hắn nhìn về phía Tề công tử, lộ ra vẻ hỏi thăm. Tề công tử thản nhiên nói:
- Viết lên.
Dương Tinh Quân nói vâng, ở trên danh sách viết xuống danh hiệu Tề công tử, sau đó để bút xuống, cùng Tề công tử đi về phía tây.
- Kỳ quái, vị thần chỉ này giống như là nghe theo hiệu lệnh của vị công tử kia, vị công tử kia thoạt nhìn thực lực cũng không mạnh mẽ, làm sao có thể khiến cho thần chỉ đi theo?
Vị kia thủ vệ kinh ngạc không thôi, hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy danh sách lên viết mấy Tề công tử Cửu Nghi
Mọi người buồn bực không thôi:
- Tề Cửu Nghi này rốt cuộc có lai lịch gì?
Bên cạnh vực sâu biển lửa của Vô Vọng thành, Long Kỳ Lân cùng trâu xanh nhìn chằm chằm vào đối phương, tranh thủ tu luyện, hai con thú lớn này biết đối phương là đối thủ một mất một còn của mình. Trâu xanh kiêng kỵ Kỳ Lân châu của Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân lại biết trâu xanh có kinh nghiệm chiến đấu và sự chịu đựng đều tốt hơn so với mình, bởi vậy càng chuyên cần khổ luyện.
Trâu xanh cũng biết tên mập Long Kỳ Lân này là một kẻ thâm hiểm, đã sớm muốn giết chết mình, nhìn thấy Long Kỳ Lân cố gắng tu hành, lại phun ra một viên Long Châu, Long Châu được luyện càng lúc càng lớn, bởi vậy có cảm giác nguy cơ rất lớn, bản thân hắn cũng cố gắng gấp đôi.
Hai con thú lớn phân cao thấp, Tần Mục cũng rất vui mừng.
Đột nhiên, trong cơ thể của Tần Mục truyền đến một tiếng nổ lớn giống như sấm sét, bức tường Lục Hợp thần tàng trong ma đạo thần tàng đã bị công phá thành công, khiến cho nguyên khí tu vi của hắn lại có được tăng lên không nhỏ.
Hắn phát động Phách Thể Tam Đan Công, công pháp chia ra làm hai đạo Thần Ma, hai loại nguyên khí thần nguyên ma nguyên dựa theo quỹ tích vận hành tương ứng của nhau, chỉ bởi vì ma đạo thần tàng còn có Thất Tinh thần tàng chưa từng mở ra, cho nên dẫn đến công pháp vận hành không thể hoàn toàn tương ứng được.
Nếu hoàn toàn tương ứng, hắn phát động Phách Thể Tam Đan Công tu hành lại sẽ càng đơn giản hơn rất nhiều, mà bây giờ ma nguyên trong Phách Thể Tam Đan Công vận hành đến Lục Hợp thần tàng lại sẽ hơi ngừng lại, cần phải đợi đến khi thần nguyên vận hành đến Thất Tinh thần tàng mới có thể lại một lần nữa mở lại một chu thiên quỹ tích vận hành.
Như vậy lại làm chậm trễ một ít thời gian, không chỉ có dễ dàng phân tâm, hơn nữa còn ảnh hưởng tới tu vi tiến cảnh, khiến cho hắn không có cách nào tập trung tinh lực đi đột phá đến cảnh giới Thiên Nhân.
- Sau khi mở ra ma đạo Thất Tinh thần tàng, ta còn cần đả thông Thất Tinh và Lục Hợp, hợp lại làm một, mới có thể khiến cho tu vi của ta vững chắc xuống, mới có khả năng đột phá đến cảnh giới Thiên Nhân.
Trong cơ thể của Tần Mục, nguyên khí không ngừng vận hành, con mắt thứ ba ở mi tâm bị câm điếc phong tỏa lại. Tư bà bà nói làm vậy là vì tốt cho hắn, con mắt này tuy rằng bị phong tỏa, nhưng Tần Mục cũng không có cảm giác có gì khác thường, nguyên khí vẫn có thể tiến vào con mắt thứ ba, dựa theo quỹ tích vận chuyển, nâng cao năng lực của con mắt thứ ba.
Câm điếc dùng một cái lá liễu bằng vàng để phong tỏa con mắt thứ ba của hắn. Câm điếc chế tạo một khoảng thời gian rất dài. Đám người người mù, Tư bà bà, đồ tể người điếc ở một bên hỗ trợ, cực cực khổ khổ đánh bóng rèn luyện, người mù tự mình thiết kế ra trận pháp phong ấn, mọi người cùng nhau đóng dấu pháp lực của mình vào bên trong lá liễu vàng nho nhỏ này, lúc này mới rèn ra.
Tư bà bà tự mình dán lá liễu vàng ở mi tâm của Tần Mục, che khuất con mắt này. Các lão trong Tàn Lão thôn còn đặc biệt cần dặn, không đến lúc đối mặt với nguy cấp trăm triệu lần không thể bóc lá liễu vàng này ra.
Trên lá liễu vàng hiện ra rất nhiều hoa văn tinh tế tinh diệu, trở thành trang sức rất đẹp. Hồ Linh Nhi nhìn thấy trong lòng rất hâm mộ, cũng đòi phải mang một lá liễu.
Đám người người mù người điếc tương đối nuông chiều nàng, dụ dỗ để cho câm điếc lại rèn một lá liễu vàng, chỉ có điều lần này cũng không phải là phong ấn, người mù và người điếc ở trên lá liễu vẽ ra bức tranh về mắt thần và thế giới, trận pháp vô cùng phức tạp lại in vào trong bức vẽ thế giới trên lá liễu.
Người điếc dán lên trán cho Hồ Linh Nhi, Hồ Linh Nhi hưng phấn không thôi, thỉnh thoảng phát động một cái, mi tâm lại có một đường ánh sáng bắn ra, mở ra núi đá, khiến mặt đất hình thành từng csi hố to.
Hồ Linh Nhi theo ngũ tiên trong hồ tiên học tập pháp thuật thần thông, tu vi cũng không kém, hồ tiên là đạo hữu của thôn trưởng "khi còn sống", trông coi yêu tộc của Duyên Khang quốc, Tần Mục đã từng đi vài lần mời nàng xuất sơn đi tới giải bài cho sĩ tử của Thiên Thánh học cung, giao tình rất tốt.
Đám người Tư bà bà, đồ tể đều chỉnh lại công pháp tu hành thích hợp với mình. Khi tu hành, bọn họ cùng nhau thương thảo về quỹ tích vận hành của nguyên khí cơ thể người, thành lập được nguyên khí hình thái cơ thể người của mọi người tập hợp lại.
Nhưng trọng điểm mỗi người bọn họ tu hành lại có chỗ khác biệt, cho nên mỗi người đều ở trên cơ sở này tiến hành sửa chữa, khiến cho công pháp trở nên thích hợp hơn với mình.
Tần Mục đòi đám người Tư bà bà một phần bản đồ quỹ tích nguyên khí cơ thể người do bọn họ thành lập ra, trịnh trọng cất giấu.
- Mục nhi, ngươi đã có thứ tốt hơn, vì sao còn muốn thu thập, tàng trữ công pháp của chúng ta?
Tư bà bà có chút không giải thích được.
- Bà bà, các ngài làm một chuyện lớn, các ngươi thành lập bản đồ quỹ tích nguyên khí cơ thể người, thật ra có thể nói là một loại công pháp có thể rèn luyện thân thể nguyên thần các mặt.
Tần Mục nghiêm mặt nói:
- Công pháp của ta người khác rất khó học, không phải phách thể khó có thể học được, khó có thể lưu truyền ra ngoài. Ta cảm thấy, môn công pháp này của các ngài tập hợp sở trường của các nhà trong Tàn Lão thôn, nhưng tu luyện lại rất đơn giản, bởi vậy có thể cho càng nhiều người tu hành môn công pháp này. Ta muốn cho môn công pháp này lưu truyền xuống, có thể tương lai các thần Duyên Khang đều sẽ là đệ tử truyền nhân của các ngài!
Tư bà bà giật mình, cười nói:
- Chúng ta lại không nghĩ nhiều như vậy.
Trong lòng Tần Mục không hiểu sao có chút kích động, trước đây hắn thành lập quỹ tích vận hành của nguyên khí cơ thể người, cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Lúc đó hắn có ngộ đạo, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là thành lập được một bộ hệ thống công pháp thích hợp với mình nhất, bởi vậy hắn trong lúc bất chợt tiến vào trong cảnh giới công pháp nhập đạo.
Trước đây không lâu, hắn truyền loại phương pháp tu hành này đám người cho Tư bà bà, câm điếc, đồ tể, bọn họ cũng không có nghĩ quá nhiều, chỉ là tập trung sở trường của mọi người, bổ sung toàn bộ những chỗ mình còn thiếu sót, khiến cho mình có thể có tư cách Chân Thần.
Nhưng mà chính là cử chỉ vô tâm như vậy, khai sáng ra một loại công pháp có thể rèn luyện đến các mặt thân thể, rèn luyện đến các mặt nguyên thần nguyên khí.
Đây là loại công pháp cấp bậc Chân Thần đầu tiên của Duyên Khang có thể lưu truyền rộng rãi!
Phần công đức này có thể nói vô lượng!
Tư bà bà bọn họ không có ý thức được điểm này, nhưng Tần Mục lại ý thức được.
Môn công pháp này truyền đi, tương lai các Bán Thần Ma lớn của Duyên Khang quốc đều sẽ là đồ đệ của đám người Tư bà bà, đồ tể bọn họ, hoàn toàn có thể nói đào lý khắp thiên hạ!
Tần Mục nhìn lại xung quanh, chỉ thấy Vô Vọng thành thực sự gặp tai bay vạ gió, biến thành một vực sâu biển lửa lớn, thầm nghĩ:
- Như vậy mình đã không có cách nào ăn nói được với Tang Diệp tôn thần. Hắn vốn bảo chúng ta tạm thời giúp hắn trấn thủ đài canh gác, chỉ cần mấy ngày lại sẽ trở về, mà nay đừng nói là đài canh gác, ngay cả Vô Vọng thành cũng mất, có nên xây dựng lại đài canh gác hay không...
Thân thể của người mù đột nhiên thoáng chấn động, hai mắt nhắm nghiền "nhìn" về phía tây, trầm giọng nói:
- Ma tộc đang tiến quân về phía bên này, bộ đội đằng trước cách nơi đây đã không xa!
Tần Mục vội vàng nhìn về phía tây, lại chỉ có thể nhìn đến dãy núi trời mênh mông, ma khí tràn ngập, tối đa chỉ có thể nhìn được ngoài mấy trăm dặm, căn bản không nhìn thấy được đại quân Ma tộc gì cả.
Đám người Tư bà bà cũng đều nhìn lại, chỉ có thể nhìn đến chỗ xa hơn có ma khí đang điên cuồng phun ra, cũng không nhìn thấy được tình cảnh như người mù nói.
- Đại quân tiên phong của Ma tộc, cách nơi này còn có năm nghìn dặm.
Người mù mở hai mắt ra, trầm giọng nói:
- Mắt thần của các ngươi còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, cũng chưa từng luyện ra tâm thần nhãn, không nhìn được xa như vậy.
Tần Mục biết tâm thần nhãn của người mù cực kỳ lợi hại, có thể nhìn thấy được thứ mắt thần không thể nhìn thấy, không nghĩ tới tâm thần nhãn của hắn có thể nhìn thấy được hơn năm nghìn dặm.
- Đại quân tiên phong của Ma tộc đều là tinh nhuệ, là vô số yêu ma quỷ quái với tốc độ rất nhanh, thực lực cường đại!
Người mù nhắm mắt lại, nhanh chóng nói:
- Còn có rất nhiều Ma Thần giám quân! Những Ma Thần này đặc biệt đáng sợ, chú ý tới ánh mắt của ta, đang dò xét vị trí ánh mắt phát ra! Nhanh chóng thông báo với Duyên Khang quốc sư, bằng không không kịp ứng phói!
Tần Mục lập tức nói:
- Ta sử dụng Tam Nguyên Thần Hội Quyết, thông báo với Hương thánh nữ các nàng ở Ly thành!
Lúc này, nguyên thần của hắn xuất khiếu, liên hệ cùng với đám người Tư Vân Hương và Linh Dục Tú. Mà ở hơn năm nghìn dặm, rất nhiều Ma tộc tổ cao lớn vô cùng đều đều cúi thấp người, trong ma nhãn cực lớn bắn ra từng ánh lửa cuộn trào mãnh liệt, di chuyển chiếu xuống phạm vi ngàn dặm, tìm kiếm nơi ánh mắt của người mù phát ra.
Người mù chỉ dùng thần thông tâm thần nhãn “nhìn” bọn họ, bị bọn họ nhạy bén cảm thấy được có kẻ địch nhìn lén, nhưng lục soát tìm kiếm lại không thăm dò ra được người này. Từng vị Ma Thần của U Đô phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, xua đuổi yêu ma quỷ quái U Đô giống như nước thủy triều chìm ngập dãy núi trùng điệp, xông về phía đông.
Người mù tiếp tục nhìn lén, trầm giọng nói:
- Số lượng Thần Ma của đối phương không ít, hơn nữa thực lực cường đại. Chúng ta ở đây rất nguy hiểm, cần phải mau chóng rút đi! Tốc độ bọn họ quá nhanh.
Dược sư lắc đầu nói:
- Chỉ có điều, Thái Hoàng Thiên và thần thông giả của Duyên Khang đều đang ở gần đây rèn luyện, số lượng không ít. Chúng ta có thể rời đi, bọn họ đi không được. Thần thông giả của Thái Hoàng Thiên ngược lại cũng thôi, thần thông giả của Duyên Khang lại rất nhiều, phần lớn là sĩ tử từ bốn cung. Nếu bọn họ chết ở chỗ này, chỉ sợ thế hệ trẻ tuổi tinh nhuệ của Duyên Khang sẽ phải hao tổn gần nửa!
Phách Sơn tế tửu cau mày nói:
- Nếu để mặc cho đại quân Ma tộc lao qua, Duyên Khang quốc sư chỉ sợ cũng không có cách nào chỉnh đốn đại quân trong thời gian ngắn để nghênh đón kẻ địch, sẽ bị đánh cho trở tay không kịp. Cần phải giúp Duyên Khang quốc sư tranh thủ thời gian!
Tần Mục thu hồi nguyên thần, trầm giọng nói:
- Chúng ta có chỗ nguy hiểm để chống đỡ! Chính là vực sâu Vô Vọng thành này!
Đồ tể cười ha ha nói:
- Không sai, lại ở trong này, ngăn cản những tiểu ma đáng chết đó!
Phách Sơn tế tửu nói:
- Lão sư, ngăn cản thế nào?
Mọi người đột nhiên đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía người điếc.
- Duyên Khang quốc sư đã từng nói, có một người có thể địch nổi trăm vạn đại quân, Duyên Khang quốc sư tôn hắn thành họa thánh, xây dựng Họa thánh các trong Thái học viện để quỳ lạy người này!
Ánh mắt của đồ tể chớp động, rơi vào trên người của người điếc, trầm giọng nói:
- Người này là thư họa song tuyệt, ở Tương Long thành đánh một trận, trực tiếp loại bỏ đại quân mười vạn thần thông giả của Duyên Khang quốc sư. Hiện tại, Thiên Đồ thái tử, thực lực của ngươi so với năm đó đã tăng lên bao nhiêu lần?
Người điếc lấy ra bút vẽ, nhẹ nhàng run lên, họa bút lớn lên, hắn thản nhiên nói:
- Lấy bút vẽ Giang Sơn, tạo thế giới, sáng tạo các thần, có thể hay không?