[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 683 : Chương 681
Ngày đăng: 03:28 24/08/19
Đến ngày thứ hai, bóng tối nhanh chóng lui lại, bất kể phía đông hay phía tây, tất cả bóng tối lao vọt về phía vách núi dựng đứng, biến mất trong vách núi dựng đứng đầu nguồn của Dũng Giang.
Tần Mục lập tức phi thân tiến lên, khi cách vách núi còn có hơn hai trăm trượng, hắn từ nam đi về hướng bắc, một đường tìm kiếm.
Oong.
Trận pháp trong hai mắt của hắn khởi động, nhất thời có hai cột sáng soi sáng ở trên vách núi, bất kỳ vết nứt của vách núi cũng khó trốn khỏi ánh mắt hắn.
Tần Mục đối chiếu với điểm phát sáng trên tờ giấy, một đường tìm kiếm, tìm đến phía bắc, tiếp theo lại từ phía bắc tìm đến phía nam, sau một lúc lâu lại lần nữa nhìn lướt qua một lần.
Vách đá rất cao, lên xuống không ngừng, địa lý phức tạp, tìm tòi cũng là một chuyện rất hao tổn tinh lực nhưng là biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất.
Đám người Hòa Y Y tiếp tục mở Thái Hoàng Thiên, cố gắng thông lối đi, bởi vì Viêm Tinh Tinh có thần thông quảng đại, bị Hòa Y Y mời đi. Nàng ở trong đường hầm nung nóng nham thạch, Hòa Y Y biến nham thạch nóng chảy thành người khổng lồ Dung Nham, tốc độ mở đường nhanh hơn.
Viêm Tinh Tinh vẫn luôn lái thuyền mặt trời, từ chưa từng sử dụng thần thông làm chuyện mở đường, loại chuyện này khiến nàng cảm thấy rất mới mẻ.
Hòa Y Y vốn sử dụng trận pháp tới cắt ra một con đường, tuy rằng tốc độ cũng rất nhanh nhưng tiêu hao pháp lực rất lớn, không kiên trì được quá lâu lại phải dừng lại nghỉ tạm. Lần này có Viêm Tinh Tinh hỗ trợ, nàng chỉ cần hóa tảng đá nóng chảy thành người khổng lồ Dung Nham, khiến cho người khổng lồ Dung Nham tự mình đi ra khỏi sơn động ngay lập tức, bởi vậy tốc độ còn nhanh hơn so với lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Càng mấu chốt chính là Viêm Tinh Tinh là một vị thần chỉ, ngọn lửa của nàng nung chảy núi đá còn có thể gia cố cho con đường hầm này.
- Lấy cái tốc độ này, không cần mấy ngày lại có thể đánh thông Thái Hoàng Thiên.
Trong lòng Hòa Y Y vừa mừng vừa sợ, thầm nghĩ:
- Chỉ có điều nếu như ta lôi kéo tình lang của nàng đi cưới, nàng lại nổi giận, ta khẳng định đánh không nổi. Đáng tiếc, thời điểm tình lang của nàng cưỡi con ngựa trắng để cho ta dựa vào sau lưng của hắn từ trong bức tranh nhảy ra, ta thực sự là hận gả không được, nam tử Tây Thổ tìm không được người xuất sắc như vậy...
- Tìm được rồi!
Ánh mắt của Tần Mục nhất thời sáng lên, rốt cuộc tìm được một khe nứt tối hôm qua chưa từng phát ra ánh sáng.
Hắn tìm kiếm nhiều lần, lúc này mới tìm được vết nứt này ở trên vách núi. Vết nứt này cũng không phát sáng, ở giữa hai vết nứt, vừa vặn bị một khối núi đá ở trên hai vết nứt này ngăn cản.
- Hiện tại Tinh muội muội không ở đây, Long Kỳ Lân đang ngủ, có nên gọi bọn họ đi chung kiểm tra một hồi hay không?
Tần Mục do dự một chút, quyết định vẫn không dẫn theo bọn họ. Viêm Tinh Tinh tuy rằng có thể chống đỡ với bóng tối nhưng nàng là lợi dụng thần quang của bản thân loại bỏ bóng tối, Long Kỳ Lân lại không có thực lực đối kháng với bóng tối, còn cần Viêm Tinh Tinh bảo vệ.
Chỉ có Tần Mục có khả năng dung nhập bóng tối.
Bởi vậy, dẫn bọn họ theo hay không cũng không quan trọng.
- Rồng béo, chờ sau khi Tinh muội muội ra ngoài ngươi nói cho nàng biết, nàng ở chỗ này chờ ta là được.
Tần Mục cao giọng nói một câu, lập tức phi thân đi tới trên hòn đá trước cái khe kia. Khối đá này giống như là một cánh cửa đá, chỉ có điều cửa đá có hơn phân nửa bị khảm vào trong thân núi, nhìn xa sẽ không có khả năng phát hiện ra cánh cửa này, hơn nữa hai bên còn có vết nứt khác.
Hắn cẩn thận quan sát cửa đá, trên cửa đá cũng không có bất kỳ văn tự hoặc phù văn nào, cũng không có các loại như chốt cửa.
- Mắt thần thất trọng thiên!
Trong mi tâm của Tần Mục có thần quang dày đặc, ánh mắt nhìn lướt qua cánh cửa, cố gắng nhìn thấy được bên trong cánh cửa có ấn ký gì đặc biệt hay không. Nhưng khiến cho hắn thất vọng chính là nơi này dường như chính là một cánh cửa đá bình thường, không có bất kỳ vết tích từng chế luyện gì.
Hắn không phát hiện ra có gì khác thường, lúc này mới đến vết nứt ở phía sau cánh cửa, sâu bên trong vết nứt tối đen như mực, cũng không nhìn thấy được có gì khác thường.
Hắn đi về phía bên trong, vết nứt rất dài, trên vách núi đá hai bên không ngờ cũng xuất hiện từng vết nứt. Bên trong các vết nứt đều tối đen như mực, không nhìn thấy được bất kỳ ánh sáng nào.
Thần quang trong mắt hắn chiếu xuống, soi sáng vách núi của vết nứt nhưng thần quang trong mắt hắn gặp phải bóng tối lại giống như là bị cắn nuốt vậy, không có cách nào soi sáng trong bóng tối có gì.
Hắn xòe bàn tay ra, chạm đến bóng tối, bên tai truyền đến tiếng xào xạc.
- Những vết nứt là chôn cất vết nứt chư thiên khác ở chỗ này!
Trong lòng hắn thấy rét lạnh, hiện tại Đại Khư là ban ngày, như vậy chư thiên khác chôn cất ở chỗ này chính là bóng tối.
- Đầu nguồn của bóng tối lại ở phía sau cái khe nứt này, chôn vùi đầu nguồn bóng tối của mỗi một thời đại. Ta thật ra muốn xem thử, là cái gì tạo thành bóng tối tập kích Đại Khư...
Hắn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đi về phía trước, thân hình biến mất ở trong bóng tối.
Tần Mục một đường đi về phía trước, đi một khoảng cách rất dài, thời gian trôi qua hơn một canh giờ vẫn không có đến điểm cuối của cái khe này. Đi lâu như vậy, hắn cũng có chút nóng lòng, trong lòng buồn bực không thôi. Nếu là vết nứt khác, chui vào lại sẽ đi tới một chư thiên khác, cái khe này hình như có hơi quá dài.
- Lại đi nửa canh giờ, nếu không có cách nào tìm được điểm cuối, vậy trở lại.
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn thấy được phía trước có tia sáng, trong lòng không khỏi thoáng động. Hắn bước nhanh chạy lên phía trước, từ phía xa lại thấy một người dựa ở trên vách núi đá, trong tay cầm cái đèn lồng, đèn lồng tản ra thần quang.
Tần Mục dừng bước nhìn xung quanh, lại một lần nữa mở ra mắt thần thất trọng thiên, lấy Lang Tiêu Thần Nhãn nhìn qua, dò xét mấy vòng. Không có phát hiện ra nguy hiểm gì, lúc này hắn mới tiếp tục đi về phía trước, đi tới bên cạnh người kia.
Đây là một vị thần nhân đã sớm chết lâu ngày, hắn dựa ở trên vách núi đá, trong hốc mắt trống rỗng, sắc mặt có chút mê man.
Tần Mục cẩn thận quan sát trang phục trên người hắn, phân biệt hoa văn trang trí trên trang phục, thầm nghĩ:
- Hắn là thần nhân của thời đại Khai Hoàng!
Đèn lồng không tắt, đèn chiếu sáng vào trên người của vị thần nhân này, vị thần nhân này giống như là trong suốt vậy.
Tần Mục hoài nghi, đánh bạo véo véo da thịt của vị thần nhân này, đột nhiên vị thần nhân này giống như là quả bóng bị xì hơi khô quắt xuống, trang phục và da người dồn lại một đống.
Tần Mục sởn tóc gáy, tóc gáy dựng ngược, lui về phía sau vài bước.
Sau một lúc lâu, tất cả trang phục vù vù bay lên, da người của vị thần nhân này cũng giống là được thổi dần dần phồng lên, không bao lâu lại là hình dạng một vị thần nhân ngồi dựa vào vách núi.
- Máu thịt không thấy, nguyên thần cũng không thấy, tất cả thần tàng, Thiên Cung của hắn đều trống rỗng...
Tần Mục đánh bạo tiến lên, cẩn thận kiểm tra, hắn cũng nhìn không ra là vật gì ăn hết vị thần nhân này chỉ để lại một lớp da người, khẽ nói:
- Nhìn kỹ bài học thất bại chính là người thầy của chuyện sau này, biết nguyên nhân cái chết của vị thần nhân này, có thể có lợi cho ta. Cổ quái chính là nếu hắn không có máu thịt, vì sao còn có thể lại một lần nữa phồng lên? Dưới lớp da có vật gì sao?
Hắn do dự một chút, lấy ra Vô Ưu kiếm cố gắng cắt da của vị thần nhân này. Dưới da có thứ gì đó đang chuyển động, chống lại Vô Ưu kiếm khiến cho hắn không có cách nào đâm thủng lớp da.
Tần Mục nhíu mày, suy nghĩ một lát lại lấy ra Sinh Tử Bộ, soi vào vị thần nhân này. Chỉ thấy trên Sinh Tử Bộ vừa hiện ra một cái tên, da của người kia lại đột nhiên mở miệng, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Trong tai mắt mũi miệng có từng làn khói đen bay ra, rất nhanh toàn thân hắn đã khô quắt xuống!
Khói đen dung nhập vào trong bóng tối, biến mất.
Tần Mục kinh ngạc không hiểu nổi, tim đập kịch liệt. Chuyện này thật sự quá quỷ dị, cho dù là ở Phong Đô hắn cũng chưa từng gặp phải chuyện cổ quái như thế.
Sau một lúc lâu, nhịp tim của hắn khôi phục bình thường, nhặt đèn lồng lên, cầm theo đèn lồng đi về phía trước. Không đi được hai bước, hắn lại nhìn thấy được một tấm bia đá cực lớn, cao đứng sừng sững, ngăn cản ở trên con đường phía trước.
Hắn giơ cao cái đèn lồng lên, ngọn đèn yên tĩnh rơi ở trên tấm bia đá, trên tấm bia đá là một loại văn tự ấn ký hắn từ chưa bao giờ thấy qua.
Tần Mục tinh thông rất nhiều văn tự và ngôn ngữ, thần ngữ, ma ngữ, ngôn ngữ U Đô, long ngữ, phạn ngữ của phật giới. Hắn không chỉ phân biệt được, hơn nữa đạo lý ẩn chứa trong các loại ngôn ngữ này cũng có nghiên cứu rất sâu.
Chỉ có điều, văn tự trên tấm bia đá là một loại ngôn ngữ hoàn toàn mới.
- Đây là văn tự gì vậy?
Hắn suy nghĩ một lát, bóc lá liễu ở mi tâm ra, khẽ nói:
- Ca ca, Thiên Công, Xích Hoàng, các ngươi nhận ra được văn tự phía trên này sao?
Trong con mắt thứ ba của hắn, trong con ngươi xuất hiện một con ngươi khác, nhìn lại nhìn.
- Không nhận ra.
Giọng nói của Tần Phượng Thanh truyền đến:
- Đệ đệ, đệ thả ta ra ngoài, ta không ăn ngươi.
Một con ngươi khác chen lấn qua, đẩy con ngươi của Tần Phượng Thanh đi, chắc là phân thân của Thiên Công. Lần trước lúc đi qua Huyền Đô, phân thân của Thiên Công không kịp chạy trốn.
- Văn tự phía trên, viết ba chữ Thiên Âm giới.
Giọng nói của Thiên Công mơ hồ truyền đến, nói:
- Thiên Âm giới là một thế giới phía dưới Huyền Đô. Ta tuy rằng phóng ra ánh sáng cường đại, có thể soi sáng tất cả thế giới chư thiên lớn nhỏ xung quanh nhưng cũng có địa phương ánh sáng soi sáng không được, đó chính là dưới chân ta. Địa phương dưới chân của ta chính là Thiên Âm giới, kỳ quái, ở đây làm sao có thể có bia Thiên Âm giới được, theo lý mà nói không nên xuất hiện ở nơi này.
Tần Mục nghi ngờ nói:
- Dưới chân Thiên Công không phải là U Đô sao?
- U Đô là nơi người chết trở về, Thiên Âm giới là nơi u ám không rõ, cũng không giống nhau.
Phân thân của Thiên Công còn định nói thêm, đột nhiên giọng nói tức giận của Tần Phượng Thanh truyền đến:
- Lão tặc câm miệng! Ngươi giải thích được chuyện này rõ ràng như vậy, ta làm thế nào lừa gạt hắn thả ta ra ngoài ăn hắn?
Trong con mắt thứ ba của Tần Mục truyền tới tiếng đánh nhau, sau một lúc lâu, giọng nói của Xích Hoàng truyền đến:
- Ta lại không nói gì, vì sao đánh ta... Tiểu quỷ, ngươi cho ta sợ ngươi sao? Ta đường đường chính chính là Thiên Đế của thời đại Xích Minh...
- Con trai của Tần gia, ca ca ngươi xé nát chúng ta, cố gắng chạy đi ăn ngươi, nhanh dán lá liễu vào!
- Đệ đệ không nên tin bọn họ, chúng ta là huynh đệ, huynh đệ chắc hẳn phải trợ giúp lẫn nhau, ta sẽ không ăn ngươi... Lão đầu im lặng! Ăn hắn, ta có thể thả các ngươi ra ngoài!
Tần Mục vội vàng dán lá liễu lên, trong ánh mắt lúc này mới an phận xuống.
- Thiên Âm giới? Lẽ nào vật chất hắc ám là từ ở đây ra?
Tần Mục tính toán qua, sau đó lui về phía sau vài bước, lại một lần nữa đi tới trước người da của vị thần nhân này. Hắn sử dụng ngọn đèn chiếu vào, chỉ thấy vị thần nhân này quả nhiên giống như hắn dự đoán vậy, lại phồng lên.
Tần Mục buông đèn lồng, lấy ra Sinh Tử Bộ soi một lần nữa. Vị thần nhân này lại đột nhiên mở miệng, kêu lên thê lương thảm thiết, trong tai mắt mũi miệng có khói đen cuồn cuộn, hắn lại nhanh chóng khô quắt xuống.
Tần Mục trầm ngâm.
- Khói đen này chẳng lẽ chính là vật chất hắc ám?
Hắn giơ tay lên, nắm lên một bóng tối. Đối với những người khác bóng tối là thứ không tiếp xúc tới được nhưng với hắn lại giống như chạm tới hạt cát vậy, chỉ là cực kỳ nhỏ bé, gần như không có khả năng phát hiện được.
- Thiên Âm giới, lẽ nào bóng tối đều là loại vật chất này sao? Vì sao loại vật chất hắc ám này lại rót vào Đại Khư, rót vào chư thiên của các triều đại Thiên Đình?
Hắn lấy lại bình tĩnh, thu hồi Sinh Tử Bộ, nhặt đèn lồng lên, suy nghĩ một lát không để lại chiếc đèn lồng mà bỏ chiếc đèn lồng vào trong túi Thao Thiết.
Nếu Thiên Âm giới đều là loại vật chất hắc ám này, cầm theo đèn lồng đi ở trong đó, chỉ sợ lại giống như ở trong nhà xí khêu đèn lồng.
Hắn vòng qua bia Thiên Âm giới, trước mắt tối đen mờ mịt, đi tới một thế giới cực kỳ quỷ dị chỉ có một màu u ám.