[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 710 : Chương 708
Ngày đăng: 03:28 24/08/19
Thần đao Đế Khuyết chém vào trên mặt của Âm Thiên Tử, thời cơ này xảo diệu vô cùng, chính là trong nháy mắt khi Âm Thiên Tử bị Tần Mục lấy Khiên Hồn Dẫn tác động tới nguyên thần.
Âm Thiên Tử trực tiếp trúng chiêu, thần đao Đế Khuyết gần như chém toàn thân của hắn thành hai nửa, chỗ đáng sợ của thanh thần đao này không chỉ ở chỗ có uy năng có thể chặt đứt sừng của Thổ Bá, một chỗ đáng sợ khác là thần đao có thể cắn nuốt nguyên thần.
Cho dù Điền Thục là người cầm đao, ở dưới tình huống không để ý cũng sẽ bị nuốt trọn nguyên thần, bị nhốt ở không gian bên trong đao dài đến bảy tám trăm vạn năm.
Ở trong nháy mắt khi Âm Thiên Tử trúng chiêu, lại cảm giác được trời đất quay cuồng, nguyên thần không tự chủ được bị thu về phía thần đao Đế Khuyết.
- Trúng kế!
Nhưng hắn cũng là người quyết đoán, trong nháy mắt tỉnh ngộ đã trực tiếp điều động lực lượng của Minh Đô trùng kích thần đao Đế Khuyết, ma khí của Minh Đô lập tức chen chúc đến, điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong thần đao Đế Khuyết.
- Vô Lượng Luân Hồi!
Nguyên thần Âm Thiên Tử rơi vào của thế giới bên trong đao, lập tức thi triển ra thần thông, nhưng thấy Minh Hải ngập trời nổi lên, trong biển tuôn ra một tòa Minh Đô Thiên Môn, Âm Thiên Tử nhanh chóng nhào về phía cánh cửa, hắn từ trong cánh cửa xuyên ra, bay vào trước cánh cửa này hắn vẫn là một nam tử nho nhã thư sinh, từ trong cánh cửa này bay ra, dáng vẻ của hắn lại thay đổi lớn, biến thành một vị nữ tử yểu điệu.
Phía trước lại là một tòa Thiên Môn hiện lên, Âm Thiên Tử hóa thành nữ tử lại một lần nữa xuyên qua cánh cửa.
Tốc độ nguyên thần của hắn thi pháp cực nhanh, thân hình lướt qua, đi qua từng Thiên Môn Minh Đô, nhanh đến mức mắt thường không có cách nào nắm bắt được.
Mỗi lần hắn đi qua Minh Đô Thiên Môn lại giống như từng trải một lần luân hồi, nguyên thần thay đổi lớn, bất luận là gương mặt hay giới tính hay là chủng tộc, so với trước không ngờ hoàn toàn khác biệt, giống như là hoàn toàn đổi thành một người khác.
Trong nháy mắt, loại thần thông Vô Lượng Luân Hồi này lại khiến cho hắn đi qua mấy nghìn lần luân hồi, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức trận pháp bên trong thần đao Đế Khuyết cũng không theo kịp trình độ biến hóa.
Thần đao Đế Khuyết tồn tại một chỗ sơ hở không nhỏ, chính bởi vì công pháp của Đế Thích Thiên Vương Phật xuất hiện chỗ sơ hở, dẫn đến thần đao rèn ra có một tia không hoàn mỹ như vậy.
Tần Mục là từ trong Đế Thích Thiên Vương Kinh tìm ra biện pháp rời khỏi thần đao Đế Khuyết, Âm Thiên Tử sử dụng biện pháp, lại lấy tốc độ luân hồi cực nhanh không ngừng biến đổi thân phận của mình.
Mỗi lần hắn thay đổi một lần thân phận, thần đao Đế Khuyết lại cần phải điều chỉnh một lần kết cấu trận pháp thế giới bên trong đao, trận pháp phù văn, nó kết cấu trận pháp được Khai Hoàng thiết kế bên trong thần đao Đế Khuyết cũng không phải là không thay đổi, nếu là trận pháp, vậy cần phải không ngừng biến hóa, thích ứng với người tiến vào trong trận pháp, vây khốn đối phương.
Âm Thiên Tử lấy thần thông Vô Lượng Luân Hồi biến đổi thân phận chủng tộc của mình, dẫn đến thần đao Đế Khuyết cũng không ngừng biến hóa trận pháp, cuối cùng vượt ra khỏi tốc độ tính toán của y trận phápthanh thần đao nà, cho nên cái sơ hở khiến cho Tần Mục tính toán trong thời gian gần một năm mới có khả năng tìm được, lại bị hắn tìm được ở trong thời gian thật ngắn.
Ánh mắt của Âm Thiên Tử nhất thời sáng lên, cuối cùng lúc nguyên thần từ một cánh cửa bay ra, nguyên thần của hắn lại tự nhiên từ trong đao thoát khỏi sự vây khốn ra, khôi phục lại thân thể tự do.
Nguyên thần của hắn từ cánh cửa này bay ra, dáng vẻ khôi phục thành tướng mạo sẵn có, chỉ thấy thân thể của hắn đã bị Điền Thục chặt thành hai nửa!
- Cường giả Đế Tọa, chẳng qua cũng chỉ có như vậy!
Điền Thục cười ha ha, vung thần đao về phía cổ của hai nửa thân thể Âm Thiên Tử:
- Thực lực cũng không cao hơn so với Lăng Tiêu!
Hai nửa thân thể của Âm Thiên Tử tách ra một trái một phải, từng phần đi vào bên trong một cánh cửa, đợi tới khi từ trong cánh cửa đi ra, không ngờ hắn đã biến thành hai Âm Thiên Tử!
- Lăng Tiêu và Đế Tọa chênh lệch lớn đến mức ngươi không có cách nào tưởng tượng được.
Hai Âm Thiên Tử trăm miệng một lời nói:
- Điền Thục, ngươi dù gì cũng là Thiên Vương, thế nào lại ấu trĩ như vậy? Ngươi nghĩ rằng ngươi cầm Khai Hoàng đao lại có thể giết ta được sao?
Hắn phân ra thành hai nửa, hai Âm Thiên Tử đều giống như là bản thể, đều giống như là Âm Thiên Tử thời kỳ toàn thịnh, vừa giao đấu, Điền Thục lại lập tức không địch lại.
Hai Âm Thiên Tử bao vây tấn công, Điền Thục mặc dù có thần thông quảng đại, nhưng cũng không có lực chống lại, chỉ có thể dựa vào uy lực của thần đao Đế Khuyết chống đỡ.
Trong bóng tối không ngừng truyền đến tiếng sóng biển cuồn cuộn, một mảnh Minh Hải rộng bao la hiện lên, dưới chân của Điền Thục là biển màu đen vô biên vô hạn, đó là linh hồn cát đen hình thành biển!
Linh hồn cát đen điên cuồng phun ra, cảnh tượng như vậy vô cùng bao la hùng vĩ.
Linh hồn cát đen của Minh Đô nhiều không ngờ không thể kém hơn so Thiên Âm giới là bao nhiêu, hình thành Minh Hải mênh mông, không biết lai lịch của những linh hồn cát đen này là thế nào.
Tâm thần Điền Thục chấn động mạnh, lúc trước hắn đã từng cùng Âm Thiên Tử tranh chấp một lần, nhưng địa điểm cũng không phải là ở Minh Đô, mà gặp phải ở bên ngoài, hai người đấu một hồi, Âm Thiên Tử bởi vì dựa vào thân phận mình vừa bắt đầu không có hạ sát thủ, hắn lúc này mới có thể chạy trốn.
Mà bây giờ, thân ở Minh Đô, trên Minh Hải, Âm Thiên Tử lại vì hắn gây thương tích, thật sự nổi giận, hắn không nắm chắc có thể ở trong tay Âm Thiên Tử toàn thân trở ra.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng động rất lớn kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ Minh Đô chấn động, một thế giới trong bóng tối cùng trong bóng đêm Minh Đô ầm ầm va chạm!
Áo choàng phần phần bay, lay động, áo choàng của Diêm vương bao phủ toàn bộ Phong Đô, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ, vô số Thần Ma của Phong Đô đứng ở trên tường thành dưới áo choàng, đằng đằng sát khí.
Cùng Minh Đô va chạm chính là Phong Đô!
Hai thế giới đều là mảnh nhỏ trên sừng của Thổ Bá, lúc này cuối cùng va chạm vào nhau!
Thanh kiếm trong tay của Diêm vương đột nhiên rời tay bay ra, kiếm quang tràn ngập Minh Hải, hắn điều động lực lượng Phong Đô cầm kiếm đến đây, kiếm quang đưa ngang một cái, lại giống như được đo lường nghiêm khắc, kiếm quang của hắn vẽ ra đường vòng cung hoàn mỹ.
Người luyện kiếm rất ít khi yêu cầu bản thân mình nghiêm khắc như vậy, kiếm pháp phần lớn là theo đuổi sự biến đổi, Diêm vương lại là người như vậy, kiến thức cơ bản của hắn ở trên phương diện kiếm thuật lại ngoan độc, bất kỳ kiếm pháp nào ở trong tay hắn thi triển ra đều là ngay ngắn, để lộ ra khí độ của tông sư, tìm không ra nửa điểm khuyết điểm.
Hắn dẫn theo Phong Đô sát nhập Minh Đô, thình lình xảy ra, tạo thành hỗn loạn cực lớn, do linh hồn cát đen tạo thành Minh Hải bị ép tới không chút dao động sợ hãi, khiến cho Âm Thiên Tử không có cách nào điều động lực lượng của Minh Hải.
Điền Thục cùng Diêm vương một đao một kiếm, Âm Thiên Tử bị đánh cho trở tay không kịp, ở dưới sự bao vây của hai người hắn rất nhanh bị công kích, bị thương.
Hắn vừa sợ vừa giận, cục diện này căn bản không giống như là trùng hợp, trái lại giống như đã sớm có âm mưu được vạch ra từ trước.
Từ sau khi ba đệ tử của hắn giáng kiếp, đến tiều phu, Sơ tổ trúng kế, từ Tần Mục đột nhiên xông ra hóa thành thần tử U Đô, đến Lâu Vân Khúc bất đắc dĩ mở ra Thiên Môn của Minh Đô, tất cả những điều này hình như từ lâu đã rơi vào kế hoạch của người nào đso.
Mục tiêu của người này không phải là vì ngăn cản giáng kiếp, không phải là vì hủy diệt ba người Lâu Vân Khúc, mục tiêu thật sự của hắn chính là mình!
Chướng mắt mục tiêu nhỏ như Lâu Vân Khúc, trái lại đưa ánh mắt đặt ở tồn tại cấp Đế Tọa như hắn, người này nào chỉ là to gan lớn mật?
Đồng thời, người này tất nhiên đã từng có chức vụ cao, chỉ có đứng ở vị trí đủ cao mới có thể nhìn thấy được đủ xa, có khả năng đặt mục tiêu ở trên thân tồn tại giống như hắn.
Nếu đổi lại thành người có địa vị như Tần Mục, Duyên Khang quốc sư, mục tiêu của bọn họ nhiều nhất là Lâu Vân Khúc, nhiều nhất là ngăn cản tai kiếp tai phát sinh.
Mà người định ra kế sách này lại khác, hắn tất nhiên là nhân vật có địa vị cực cao trong Thiên Đình Khai Hoàng, mới dám đặt mục tiêu ở trên người của hắn!
Người này là ai, suy nghĩ thật sinh động!
Trong lòng Âm Thiên Tử thầm kinh sợ:
- Ta bị người lấy hữu tâm tính kế vô tâm, sợ rằng người này chỉ có thể là người đốn củi, người đứng đầu trong bốn Thiên Sư của Ngụy triều! Đúng rồi, nếu ta là hắn, ta muốn tính kế cao thủ như ta, nhất định phải làm đến tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, ta tuyệt đối sẽ không chỉ điều động hai người Diêm vương và Điền Thục này, còn muốn đánh ta, lại cần phải tụ tập tất cả cao thủ có thù với ta. Người có thù sâu nhất với ta chính là Thiên Âm nương nương...
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, từng vị Thần Ma trong Minh Đô phi thân chạy tới, đến đây trợ giúp, Âm Thiên Tử chợt sởn tóc gáy, vội vàng phất tay quát:
- Không nên tới...
Không gian Minh Đô đột nhiên tách ra, bóng dáng của Thiên Âm nương nương xuất hiện ở trong một thế giới khác, mỉm cười nhìn về phía Âm Thiên Tử.
Trong lòng Âm Thiên Tử trầm xuống:
- Quanh năm đánh nhạn, ngược lại bị chim tước mổ mù mắt...
Trong tay Thiên Âm nương nương cầm một chỗ sơ hở của hắn, chính là Thiên Đấu do Âm Thiên Tử luyện chế ra, cách giới làm phép, trong lúc bất chợt Minh Hải sôi trào, cả cái linh hồn cát đen hình thành biển rộng đổi chiều, ở trên biển, ở dưới người, ầm ầm ép về phía tất cả đám người bọn họ!
Âm Thiên Tử tất nhiên là không khiếp sợ, nhưng Thần Ma của Minh Đô lại khó có thể chống đỡ!
Sắc mặt Âm Thiên Tử tái mét, Thiên Đấu là bảo vật do hắn chế luyện ra, dùng để khống chế linh hồn cát đen và quỷ chết đói trong Thiên Âm giới, không nghĩ tới chuyện kết quả ngược lại bị người ta dùng món bảo vật này đi đối phó với chính hắn!
- Âm Thiên Tử, như vậy có phải là chịu báo ứng hay không?
Có tiếng cười của Thiên Âm nương nương truyền đến, Minh Hải ầm ầm đè xuống, vô số Thần Ma của Minh Đô bị ép xuống dưới đáy biển, linh hồn cát đen trùng kích, vô số Ma Thần bị cọ rửa đến mức nguyên thần nghiền nát!
Những hài cốt Ma Thần có người thực lực cao có người thấp có, có vài Ma Thần thực lực cường đại ở dưới một đợt công kích vẫn chưa chết, nhưng nguyên thần cũng bị tổn thương nặng.
Thiên Âm nương nương lộ ra vẻ tươi cười, Thiên Đấu lại một lần nữa điên đảo, Minh Hải lại một lần nữa bay lên không trung, lại một lần nữa ầm ầm đập xuống!
Nàng giống như là đang ném một một món đồ chơi nho nhỏ, khiếnThiên Đấu lật đi lật lại, Minh Hải hết lần này tới lần khác lơ lửng trên không trung rồi lại ầm ầm hạ xuống, vô số hài cốt Ma Thần của Minh Đô bị cứng rắn đập thành bột mịn, nguyên thần cũng bị nghiền nát thành cát!
Âm Thiên Tử thật sự nổi giận, hắn chưa bao giờ nổi giận giống như bây giờ, từ năm nào khi còn bé hắn đã xuôi gió xuôi nước, chưa bao giờ chịu thiệt nhiều như vậy!
Điền Thục liên thủ với Diêm vương, điên cuồng công kích về phía hắn, tâm thần hắn loạn cả lên, thương thế trên người lại càng nhiều, nhưng vào lúc này, trong Minh Hải có một cánh cửa từ từ bay lên, đứng vững ở trên mặt biển.
Thiên Môn của Minh Đô.
Cánh cửa này không phải là thần thông, mà là Thiên Môn chân chính của Minh Đô.
Rất nhiều người đệ tử Minh Đô lại tu luyện thần thông Thiên Môn Minh Đô, nhưng thần thông của bọn họ đều từ trong cánh cửa này diễn biến đến.
Mà cánh cửa này lại thoát thai từ cánh cửa Thừa Thiên của U Đô, ở trên có chút đạo pháp ảo diệu, cánh cửa Thừa Thiên cũng không giống như Minh Đô Thiên Môn, nói ví dụ như cánh cửa này có lực luân hồi tạo hóa, cánh cửa Thừa Thiên lại không có cách nào sánh ngang.
Bởi vậy, cánh cửa này cũng được xếp vào nhóm bốn Thiên Môn lớn, được gọi là Bắc Thiên Môn.
- Thiên Âm, ngươi nghĩ rằng ta sợ các ngươi sao?
Âm Thiên Tử tức giận tới mức cười ngược, Thiên Môn của Minh Đô trấn áp Minh Hải khiến Minh Hải lập tức yên tĩnh không dao động, cho dù là Thiên Âm nương nương phát động Thiên Đấu cũng không có cách nào chấn động được Minh Hải:
- Nên cho các ngươi mở mang kiến thức một chút về thực lực chân chính của Đế Tọa!
Trong đại lục chữ Tần, Thiên Công và Xích Hoàng ngươi một hồi ta một hồi thông qua con mắt thứ ba của Tần Mục đi quan sát thế giới bên ngoài, từ khi Điền Thục xuất hiện cầm đao xông vào Minh Đô, đến Phong Đô đánh Minh Đô, Diêm vương cầm trường kiếm bao vây tấn công Âm Thiên Tử, rồi đến Thiên Âm nương nương cách giới lấy Thiên Đấu trấn áp hàng ngàn hàng vạn Ma Thần của Minh Đô, khiến cho Thiên Công và Xích Hoàng nhìn thấy mặt mày hớn hở, liên tục vỗ tay khen hay.
- Chẳng lẽ Tần Mục đã cùng đám người tiều phu liên hệ trước, mới diễn ra trò hay vừa rồi sao?
Xích Hoàng cười nói:
- Cơ hội lần này khó tránh khỏi quá trùng hợp, Điền Thục uống rượu mạnh như hổ, Diêm vương của Phong Đô, còn có Thiên Âm nương nương trước đó không lâu vừa sống lại, liên kết những thế lực này lại một chỗ, rõ ràng chính là đã sớm chuẩn bị thỏa đáng! Lại thêm thần tử U Đô Tần Mục này làm mồi câu, bảo quản Âm Thiên Tử sẽ mắc câu!
Thiên Công cười nói:
- Nhất định đã sớm có sự chuẩn bị, một trận chiến này đánh thật sảng khoái! Tần Mục cũng giả vờ quá giống đi, ngay cả ta cũng không nhìn ra sơ hở.
Xích Hoàng cười nói:
- Ta cũng nhìn không ra một chút xíu sơ hở nào. Vừa mới rồi ta còn tưởng rằng hắn bị ma tính khống chế, cố ý muốn đại khai sát giới, cắn nuốt hài cốt nguyên thần của Ma Thần. Ai có thể ngờ được, hắn thoáng cái lợi dụng con mắt thứ ba quấy nhiễu nguyên thần của Âm Thiên Tử, khiến cho Điền Thục có thể tập kích bất ngờ. Hắn khẳng định cũng tham dự vào hành động tập kích bất ngờ Âm Thiên Tử lần này! Vừa rồi, hắn giả vờ bị ma tính khống chế, thật sự rất dọa người.
Thiên Công thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Hắn có thể khống chế ma tính của U Đô, như vậy ta cũng yên lòng. Hiện tại hắn đang làm cái gì?
Hai người xuyên qua con mắt thứ ba của Tần Mục nhìn lại, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy được một cái gáy.
- Đây là...
Thiên Công và Xích Hoàng đều có chút nghi ngờ, đột nhiên tỉnh ngộ lại:
- Tiểu tử này đang ôm đầu của thần tai họa gặm!
Lúc này, Tần Mục đang ghé vào trên lưng của thần tai họa, hưng phấn mở miệng rộng, gặm đầu của thần tai họa, trong cổ họng phát ra âm thanh ô ô.
Thần tai họa bị hắn gặm đến một đầu đầy máu.
Thiên Công cùng Xích Hoàng liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói:
- Tiểu tử này thật sự là nhập ma, không phải giả vờ!