[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 776 : Đại đế của võ đạo
Ngày đăng: 03:29 24/08/19
Tần Mục cùng lão nông đi vào trong thôn, Long Kỳ Lân và Thủy Kỳ Lân đi theo ở phía sau, con Thủy Kỳ Lân kia vẫn luôn nghiêng đầu quan sát Long Kỳ Lân, đột nhiên cười lạnh nói:
- Ngươi cũng là loài Kỳ Lân, một vị Bán Thần, nhưng ngươi quá nhát gan, ném đi mặt mũi của Kỳ Lân Thần tộc chúng ta! Không ngờ ăn nói khép nép làm vật cưỡi, còn đi cày ruộng, còn khóc nhè!
Long Kỳ Lân liếc nhìn hắn một cái, ồm ồm nói:
- Trên lưng ngươi là gì?
Ngự Thiên Tôn ngồi ở trên lưng Thủy Kỳ Lân, hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây.
Thủy Kỳ Lân bị nghẹn được gần chết, hừ hừ nói:
- Ta không giống với ngươi. Ta là bị lão gia nhà ngươi bắt, không đầu hàng sẽ chết, cho nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục làm vật cưỡi cho Lam lão gia. Ngươi lại khác, ngươi còn khóc nhè. Ngươi cũng biết Kỳ Lân Thần tộc chúng ta ở thượng cổ, viễn cổ là cường đại tới mức nào sao? Long tộc, phượng hoàng tộc nhìn thấy chúng ta đều phải tự nhận là tiểu bối...
Long Kỳ Lân giống lão thần khắp nơi, nói:
- Ngươi ăn qua linh đan sao?
Thủy Kỳ Lân cả giận nói:
- Ăn linh đan cái gì? Ăn thịt người, ăn Bán Thần, ăn yêu quái, ăn rồng, ăn phượng hoàng, chỉ cần là sống, chúng ta đều có thể ăn! Cần linh đan làm gì?
Long Kỳ Lân hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện không có ai chú ý mình, lúc này mới lấy ra một cái túi, thận trọng móc ra một viên linh đan, nói:
- Đây là giáo chủ chuyên môn luyện cho ta, là linh đan thuộc tính lôi hỏa, hơn phân nửa không thích hợp với ngươi. Ta cũng không có nhiều, chia cho ngươi một viên nếm thử mùi vị.
Thủy Kỳ Lân nếm thử một miếng, lập tức ngây người.
- Nói bậy, vừa rồi lão gia nhà ngươi rõ ràng cho ngươi tràn đầy một chậu, còn chất thành ngọn!
Thủy Kỳ Lân mặt mày rạng rỡ, luôn miệng nói:
- Cho ta thêm hai viên, lại hai viên nữa!
Long Kỳ Lân lắc đầu:
- Đây là linh đan thuộc tính lôi hỏa, ngươi là Thủy Kỳ Lân, cũng không phải Long Kỳ Lân, ngươi ăn không được, ăn nhiều hại thân. Ngươi cũng có lão gia, bảo cho lão gia nhà ngươi chế luyện cho ngươi là được.
Thủy Kỳ Lân do dự một chút, trong lòng rầu rĩ vạn phần:
- Ta tôn nghiêm của Kỳ Lân Thần tộc...
Long Kỳ Lân không thèm nhìn hắn, đuổi theo Tần Mục.
Tần Mục nói lên ý đồ đến đây, nói:
- Hiện tại Đại Khư trở nên vô cùng rộng lớn, khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm, tiểu chất lần này tới chính là muốn thông qua điều động lực lượng Đấu Ngưu giới, bảo vệ con dân của Đại Khư.
Nếp nhăn trên gương mặt của lão nông càng nhiều hơn, chân mày mặt nhăn thành một chữ xuyên, nói:
- Các thôn các trang đều có tượng đá bảo vệ, những thành thị này cũng có tượng đá, Diêm vương ở Phong Đô đã hạ lệnh, để cho tượng đá của Đại Khư có thể sống lại bất cứ lúc nào. Diêm Vương phái Điểu Thần Xích Tú đến đây hỏi ta, có cần phái thần chỉ Khai Hoàng đến đây, bảo vệ Đấu Ngưu giới hay không, đã bị ta từ chối. Lần này Nguyên Giới lại xuất hiện, Đại Khư chẳng qua là một hạt kê trong đại dương mênh mông đó, nguy hiểm thật sự vẫn chưa từng xuất hiện.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, nói:
- Như vậy sư bá cho rằng nguy hiểm thật sự đến từ chỗ nào?
- Nguy hiểm thật sự không ở Đại Khư, mà ở Duyên Khang.
Lão nông nghe được hai từ sư bá, trong lòng cực kỳ thoải mái, không lại chọn ba lấy bốn mắt lạnh đối xử giống như trước, hắn cười nói:
- So sánh với Bán Thần, Duyên Khang vẫn quá nhỏ bé. Ngươi có từng nghe nói qua kế đuổi hổ nuốt sói chưa?
Tần Mục giật mình, thử dò xét nói:
- Sư bá có ý là?
- Lần này Nguyên Giới phá phong ấn, lại xuất hiện trên thế gian, Nguyên Giới bị phong ấn chính là Đại Khư, Đại Khư giải phong ấn chính là Nguyên Giới. Trận biến cố này ai cũng không ngờ tới, cho dù là đốn củi cũng trở tay không kịp.
Lão nông không nhanh không chậm nói:
- Trong Đại Khư có tàn quân của Khai Hoàng, con dân Đại Khư không nhiều chỉ có điều mấy nghìn vạn người, chỉ cần tập trung con dân của Đại Khư lại, xây dựng vài toà Thần Thành, có các thần tàn quân của Khai Hoàng che chở, có thể bảo đảm những con dân này an toàn. Nhưng Duyên Khang thì sao? Bách tính Duyên Khang có hai ba trăm vạn nhân khẩu? Những người này trải rộng ở các thành các nơi, hiện tại các thành các nơi cách nhau đã gấp trăm lần so với trước!
Trái tim Tần Mục dần dần trầm xuống.
Lão nông tiếp tục nói:
- Giao thông gữa các thành bị chặt đứt, qua lại bị chặt đứt, giữa các thành khắp nơi đều là rừng rậm nguyên thủy Nguyên Giới, Bán Thần thường lui tới, còn có các loại di tích nguy hiểm, chiến trường cổ. Mà lực thống trị của hoàng đế Duyên Khang đối với các nơi hoàn toàn xuống đến điểm đóng băng, các nơi sẽ làm theo ý mình, hẳn là không bao lâu nữa, cải cách đổi mới của Duyên Khang quốc lại sẽ bị đứt gãy, không có người, lại không có cải cách, đế quốc lại sẽ sụp đổ! Cho dù hoàng đế có quyết đoán lớn, di chuyển bách tính các thành tập trung ở gần kinh thành, một lần nữa khai hoang, cũng phải tiêu tốn mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm mới có thể làm được!
- Nhưng không cần đến mấy chục năm, chỉ mấy tháng lại sẽ có rất nhiều nơi tuyên bố rời khỏi Duyên Khang, tự lập hoàng đế! Thế lực làm phản nhiều tới mức đếm không xuể, Duyên Khang có thể bảo vệ chỗ ở chỉ là gần kinh thành!
Hắn cười lạnh nói:
- Mà một lần nữa đánh xuống những giang sơn đột nhiên xuất hiện, trước hết không nói Duyên Khang có thực lực này hay không, chỉ nói tới lộ trình, cũng cần trên dưới một trăm năm! Hơn nữa, Duyên Khang quốc không có thực lực cùng Bán Thần liều mạng!
Lão nông thở hắt ra một hơi, nói:
- Lúc trước, ta đã nói đuổi hổ nuốt sói, Duyên Khang quốc chính là sói, hổ chính là Bán Thần trong Nguyên Giới. Ngoại trừ Bán Thần ra, còn có các con hổ đói khác, ngươi ngẩng đầu nhìn lên một chút.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trên bầu trời là từng tòa chư thiên hiện lên các màu ánh sáng rực rỡ, đại lục ở trong mây mù lượn quanh, ngôi sao vận hành, những chư thiên là nhiều tư thế như vậy nhiều màu như vậy, tuyệt đẹp.
- Những chư thiên đều có sinh linh ở.
Lão nông nói:
- Đại Khư buổi tối bình thường có Ma Thần thường lui tới, những Ma Thần lại đến từ những chư thiên này. Lúc trước Nguyên Giới bị phong ấn, bọn họ muốn tiến đến còn muốn phí một hồi công sức, cần phải chuẩn bị huyết tế các loại. Mà bọn họ bây giờ muốn tiến đến lại đơn giản hơn nhiều. Duyên Khang cần phải đối mặt với Bán Thần, còn cần đối mặt với Thần Ma của những chư thiên này, có năng lực gì để sống sót?
Tần Mục nghiêm mặt.
Ở trong Đại Khư, hắn thật sự đã từng nhiều lần gặp phải Ma Thần của dị giới, ví dụ như hắn cùng với thôn trưởng ở trong đêm tối tìm kiếm Vô Ưu Hương, lại ở trên thuyền ánh trăng gặp phải một vị nữ Ma Thần và Thiên Ma Chúng.
Lần đầu tiên, hắn đi giếng mặt trời gặp Viêm Tinh Tinh, gặp phải Vũ Chiếu Thanh và Thiên Vũ tộc bị Ma Thần khống chế, đánh giếng mặt trời.
Mà ở giếng mặt trăng, hắn lại nhìn thấy được Ma Thần tấn công giếng mặt trăng, tàn sát người Mục Nguyệt người tới mức không còn lưu lại dấu vết.
Lúc trước, có tấm lá chắn tự nhiên Đại Khư này, Duyên Khang rất an toàn, mà bây giờ chư thiên từ trong phong ấn được giải thoát đi ra, Đại Khư lại biến thành Nguyên Giới, như vậy Duyên Khang vẫn sẽ an toàn sao?
- Duyên Khang quốc bị diệt là chuyện tất nhiên. Duyên Khang đầu tiên sẽ sụp đổ, các nơi rời khỏi Duyên Khang, tự lập làm vương, Xích Minh Dư Tộc chỉ sợ cũng sẽ không an phận, lại thêm Phược Nhật La, còn có Bắc Cương, thảo nguyên, Tây Thổ đều sẽ chia cách ra.
Lão nông nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Duyên Khang có khả năng khống chế cương vực và bách tính, mười không tồn tại một. Bán Thần cũng sẽ động thủ về phía Duyên Khang quốc, ngươi không nên lại nghĩ tới Duyên Khang quốc nữa. Vì suy nghĩ cho con dân Đại Khư, ta sẽ thông báo cho Diêm Vương để cho tượng đá sống lại, mời bọn họ dẫn con cháu Đại Khư tới nơi này, coi đây là trung tâm, xây dựng một quốc gia. Ngươi là hậu nhân của Khai Hoàng, ngươi tới làm hoàng đế của quốc gia mới này, Duyên Khang đã không có cứu được nữa.
Tần Mục lấy lại bình tĩnh.
Vũ Đấu Thiên Sư quả thật nhìn nhận sâu xa, cũng nhìn rất chuẩn.
Hiện tại Nguyên Giới giải phong ấn, Duyên Khang quốc sẽ gặp phải một hồi nguy cơ lớn nhất, thậm chí còn phải vượt qua nguy cơ tuyết tai.
Cải cách của Duyên Khang quốc cũng sẽ bị cắt ngang, thậm chí lùi về phía sau, biến thành cục diện các quốc gia cắt cứ, môn phái mọc lên như rừng!
Lúc này Duyên Phong đế, Duyên Khang quốc sư, thậm chí là Tiều Phu thánh nhân sợ rằng cũng đã sứt đầu mẻ trán, không biết làm sao.
- Sư bá, ta không có quyết đoán như Duyên Phong đế, cũng không có lực phổ biến và lực chấp hành như Duyên Khang quốc sư. Để ta làm hoàng đế Đại Khư sẽ bị việc vặt quấn thân, sứt đầu mẻ trán, không có cách nào suy luận cải cách. So sánh với Duyên Phong đế, ta làm không được tốt lắm.
Tần Mục cười nói:
- Có người quyết đoán như Duyên Phong đế, không nhiều, người có năng lực chấp hành như Duyên Khang quốc sư cũng không nhiều. Ta thậm chí cảm thấy, Duyên Phong đế Duyên Khang quốc sư làm tốt hơn so với Khai Hoàng và Tiều Phu thánh nhân. Hơn nữa lần này, cũng là một hồi thử thách đối với Duyên Phong đế, xem Duyên Khang quốc có thể kiên trì hay không. Chỉ cần kiên trì, tất cả cũng có thể làm được.
Lão nông nhìn hắn chằm chằm, cười lạnh nói:
- Duyên Khang lấy cái gì ra tranh cùng Bán Thần? Lấy cái gì tranh cùng những chư thiên? Duyên Khang quốc tan vỡ tan rã lại chỉ trong mấy tháng mà thôi!
Tần Mục cười nói:
- Luôn sẽ có biện pháp giải quyết. Sư bá, lần này Nguyên Giới đột nhiên mở ra phong ấn, Bán Thần nghe được Địa Mẫu Nguyên Quân triệu hoán, đi vào, sư bá thấy thế nào?
Lão nông lạnh lùng nói:
- Ta thấy cái gì sao? Ta nằm nhìn, nằm nhìn! Ta thấy mỗi một người các ngươi đi chịu chết!
Tần Mục cười đùa nói:
- Sư bá, ngài lại cáu kỉnh rồi, nói chính sự đi.
Lão nông tàn bạo nhìn hắn chằm chằm, cũng không nói lời nào.
Dáng vẻ tươi cười trên mặt của Tần Mục không giảm, nói:
- Ta nghĩ được một biện pháp, biện pháp có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã giải quyết được con dân của Đấu Ngưu giới không có Thần Kiều thần tàng. Ta chuẩn bị khi tu luyện tới cảnh giới Sinh Tử mở ra thần tàng sinh tử, lại một lần hành động hủy diệt Thần Kiều thần tàng của ta, mở ra Thần Kiều thần tàng. Đợi cho tới khi ta nắm giữ biện pháp mở ra Thần Kiều thần tàng, không chỉ Đấu Ngưu giới, thậm chí ngay cả người ở Đại Khư, Duyên Khang bị gãy Thần Kiều đều có hi vọng có thể lại mở ra Thần Kiều thần tàng mới, tu thành thần chỉ! Sư bá, vẫn mong ngài trợ giúp ta một tay, đi tới Duyên Khang, giúp đỡ Duyên Phong đế, Duyên Khang quốc sư vượt qua cửa ải khó khăn này!
Lão nông lộ ra ánh mắt hung ác, cười lạnh nói:
- Ngươi biết những con dân của Đấu Ngưu giới là đời sau của những tướng sĩ Đấu Ngưu Cung đã chết trận, cho nên sử dụng điều kiện này tới quyến rũ ta. Nhưng nếu ngươi không mở ra được Thần Kiều thần tàng thì sao?
Tần Mục mỉm cười nói:
- Ta là phách thể, muôn đời không có một.
Lão nông thở hổn hển.
Điều kiện này của Tần Mục quả thật khiến cho hắn động tâm.
Những con dân Đấu Ngưu giới là ràng buộc của đời của hắn, trong cuộc chiến khi thời đại Khai Hoàng bị huỷ diệt, các tướng sĩ Đấu Ngưu giới chết trận chôn xương nơi quê người, hắn làm người đứng đầu và thống soái những anh linh này, trong lòng thấy hổ thẹn với những tướng sĩ này, cho nên mới phải hai vạn năm giống như một ngày bảo vệ đời sau của bọn họ.
Hắn nhìn thấy được hậu nhân của những tướng sĩ này chết già, sinh mạng mới sinh ra, sau đó sẽ chết già, lại không có bất kỳ biện pháp nào giải quyết.
Không có người nào có thể giống như hắn, ở dưới tình huống không có Thần Kiều thần tàng còn có thể dựa vào võ đạo trực tiếp bay lên Thiên Cung.
Cho dù là Tần Mục và Hồ Bất Quy dùng võ nhập đạo, cũng rất khó làm được đến bước này.
Hắn mới là một đại tông sư võ đạo duy nhất từ xưa tới nay, đại đế võ đạo!
Nếu Tần Mục thật sự có thể giải quyết vấn đề khó khăn này, bất kể như thế nào hắn đều nhất định phải xuất sơn, giúp đỡ Tần Mục, giúp đỡ Duyên Phong đế, Duyên Khang quốc sư!
Ánh mắt của Tần Mục nóng bỏng nhìn hắn, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của hắn.
Lão nông bình tĩnh trở lại, trên gương mặt giống như đất đai khô cạn lộ ra vẻ tươi cười, đánh một quyền vào vị trí trên mi tâm của Tần Mục.
Tần Mục kêu lên một tiếng rên rỉ, phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc không hiểu.
Lực lượng của một quyền này của lão nông vô cùng bá đạo, hơn nữa đặc biệt quỷ dị, tuy rằng đánh vào mi tâm của hắn, nhưng lại không tác dụng đến thân thể của hắn.
Lực lượng của một quyền này trùng trùng điệp điệp, bẻ gãy nghiền nát, đánh vào trong cơ thể hắn, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó vỡ nát!
- Ta đã hủy diệt Thần Kiều thần tàng chưa mở của ngươi.
Lão nông thu hồi nắm đấm và cánh tay to khỏe, cười nói:
- Các thần tàng khác đều tốt cả, ngươi có thể yên tâm. Nhưng Thần Kiều thần tàng đã bị ta một quyền đánh nát, một chút cũng không để lại! Thương thế của ngươi cũng rất nhanh sẽ khỏi hẳn, sẽ không lưu lại bệnh gì. Chỉ có điều, cho dù ngươi mở ra thần tàng sinh tử, thọ nguyên của ngươi cũng chỉ còn lại có sáu trăm tuổi. Ngươi tốt nhất là chờ đợi mình có thể tìm được một con đường mở ra Thần Kiều thần tàng, bằng không ngươi cứ chờ chết đi!
Tần Mục lau đi vết máu bên khóe miệng, trầm giọng nói:
- Sư bá, ta tất nhiên sẽ một lần hành động thành công!
Lão nông đi tới trong thôn trang, cao giọng quát:
- Tất cả tướng sĩ nghe lệnh, ta đi tới Duyên Khang, các ngươi lưu lại bảo vệ Đấu Ngưu giới! Lấy giáp trụ ta mặc tới!
Trong thôn trang có rất nhiều thôn dân vừa mừng vừa sợ, vội vàng mang tới giáp trụ, lão nông quần áo chỉnh tề, uy phong lẫm liệt, liếc nhìn về phía Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân run rẩy.
Lão nông lắc đầu nói:
- Thân thể ta quá nặng, ngươi căn bản không chở nổi, vẫn phải tìm được Tam Đa lại nói sau.
Long Kỳ Lân giống như trút được gánh nặng.
Mọi người đều cúi người, khí thế tăng cao, trăm miệng một lời nói:
- Cung kính tiễn Vũ Đấu Thiên Sư!
Tần Mục khom người nói:
- Cung kính tiễn đại đế võ đạo!
- Đại đế võ đạo?
Lão nông hơi ngẩn người ra, sau đó cười ha ha, trong tiếng cười, toàn thân hắn phát ra ánh sáng vạn trượng, phóng người nhảy lên một cái, lướt qua khoảng không rời đi, biến mất không thấy bóng dáng.
Tần Mục thẳng lưng, đi tới bên cạnh rãnh nước thối, cười nói:
- Vương phật, có thể đi ra rồi.
Đế Thích Thiên Vương Phật lườm hắn một cái, nói:
- Cày ruộng đi thật rồi? Ngươi chẳng lẽ lại đang gạt ta?
Tần Mục đi tới trong rãnh nước thối, đỡ hắn lên, nghiêm mặt nói:
- Vì cứu vương phật, ta nhận một quyền của Vũ Đấu Thiên Sư, bị hắn đánh nát Thần Kiều thần tàng.
- Ta thiếu chút nữa đã tin.
Đế Thích Thiên Vương Phật cười lạnh nói:
- Ngươi lại muốn lừa gạt ta? A, thật sự vỡ rồi! Ngươi... Ngươi tội gì phải làm vậy?