[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 819 : Làm một trận!
Ngày đăng: 03:29 24/08/19
Triết Hoa Lê nhìn Tần Mục đi tới, thân hình cố gắng đứng vững, giơ tay lên nói:
- Tần giáo chủ, mời!
Tần Mục không hiểu được:
- Làm gì?
Sắc mặt Triết Hoa Lê nghiêm túc:
- Có thể chết ở dưới kiếm của giáo chủ, còn hơn chết ở trong tay của Thu Minh hoàng tử gấp trăm lần. Chết ở trong tay của ngươi, ta tâm phục khẩu phục.
Tần Mục dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
- Triết Hoa Lê, ngươi hiểu nhầm rồi.
Triết Hoa Lê mờ mịt.
- Ta không phải là tới giết ngươi, ngươi chết ở chỗ này, với ta mà nói là chuyện rất phiền phức.
Tần Mục đi lên phía trước, kéo hắn từ trong đám gạch ngói nát ra, giải thích:
- Trên cây cột này có một bài thơ, là mấu chốt của phá giải thần thông của quỷ thuyền, ngươi đứng ở bên cạnh, đợi quỷ thuyền luân hồi thiết lập lại, ngươi lại sẽ cùng cây cột biến thành một khối, nếu như ta chém chết ngươi, máu me đầm đìa sẽ làm hỏng đi chữ viết, ta chẳng phải lại chờ một hồi luân hồi nữa? Ngươi muốn chết, vậy chết xa một chút.
Triết Hoa Lê kêu lên một tiếng rên rỉ, nhìn chằm chằm vào tay hắn, chỉ thấy trong tay của Tần Mục cầm một lọ nước miếng rồng, đang dùng nước miếng rồng bôi loạn trên vết thương của hắn.
- Tần giáo chủ, ngươi đang trị liệu thương thế cho ta.
Triết Hoa Lê nhắc nhở.
Tần Mục lúc này mới tỉnh ngộ lại, tiện tay ném hắn trên mặt đất, lúng ta lúng túng nói:
- Thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, ta đây là thói quen mà thôi.
Triết Hoa Lê bị rơi xuống, vết thương đau đớn, lúc này hắn mới phát hiện vết thương trên người mình đã bị Tần Mục xử lý qua một lần, vết thương đang khép lại, không chảy máu nữa.
- Ngươi vẫn cứu ta.
Tâm tình hắn phức tạp:
- Tần giáo chủ, ngươi nên biết chúng ta là kẻ địch. Chúng ta đều là xuất thân cỏ dại, có thể có địa vị giống như hiện nay đều là dựa vào tự mình dốc sức làm ra, bởi vậy chết ở trong tay của giáo chủ, ta tuyệt không có câu oán hận nào. Để cho chúng ta tới quyết đấu một hồi, để cho ta thật sự bại trong tay ngươi, chết ở dưới tay ngươi!
Tần Mục lắc đầu nói:
- Triết Hoa Lê, ngươi thật sự hiểu nhầm rồi. Chúng ta sao có thể xuất thân là cỏ dại được? So sánh với Thu Minh hoàng tử, chúng ta có thể xem như là xuất thân tầm thường, nhưng so với người bình thường, chúng ta lại là người ngậm thì bạc sinh ra. Ngươi là hậu duệ của thần chỉ có tư chất nổi tiếng, có Lạc Vô Song giáo dục, lại có Ma Thần như Phược Nhật La truyền thụ, trong số người phàm ai có được điều kiện giống như ngươi?
Triết Hoa Lê hơi ngẩn người ra.
Tần Mục nói:
- Ta mặc dù là đứa trẻ bị vứt bỏ trong Đại Khư, nhưng bên cạnh có chín lão trong Tàn Lão thôn giáo dục, chín vị lão sư xuất sắc nhất. Hơn nữa ta còn là thần tử U Đô, hậu nhân của Khai Hoàng, mặc dù không có gì giúp đỡ, chỉ là bối cảnh vậy địa vị lại thế nào. Hơn nữa ta còn là phách thể.
Hắn lắc đầu:
- Chúng ta sao có thể tính là cỏ dại? Thật sự xuất thân cỏ dại là những người bình thường, phụ mẫu sáng tối quanh năm vất vả cần cù làm việc vẫn không thể ăn no, áo rách quần vá, sinh ra ở gia đình như vậy, một ngày ba bữa cũng thành vấn đề, sinh tồn cũng thành vấn đề. Có nhiều chỗ có hổ sói khắp nơi, phụ mẫu sớm đi ra tìm thức ăn, buổi tối chưa chắc có thể sống sót trở về, người sinh ra ở chỗ này vẫn ở trong khổ nạn cố gắng bò về phía trước, leo lên phía trước, đây là cỏ dại.
Hắn không nhanh không chậm nói:
- Người như vậy không có điều kiện như chúng ta, cũng không có gặp gỡ và bối cảnh như chúng ta, bọn họ sẽ từng trải rất nhiều kham khổ, rất nhiều cạm bẫy, liều chết giãy dụa, cuối cùng mới đạt được thành tựu. Chúng ta chưa tính là anh hùng cỏ dại, bọn họ mới phải.
Triết Hoa Lê đứng dậy, cúi đầu suy nghĩ một lát, gật đầu:
- Tần giáo chủ nói rất phải. So với bọn họ, chúng ta mới là hình dung của Thu Minh hoàng tử đáng ghét kia.
- Duyên Khang cải cách, muốn thay đổi chính là thay đổi hiện trạng này.
Ánh mắt của Tần Mục nóng bỏng, nói:
- Mục đích của Duyên Khang cải cách là khiến người ta dùng hết tài năng! Mỗi người đều có thể nhận được giáo dục đầy đủ, tiểu học đại học phát triển rộng, truyền thụ đạo pháp thần thông ra ngoài, để cho cỏ dại biến thành anh hùng bớt đi rất nhiều nhấp nhô cùng cạm bẫy, khiến cho tiềm lực của mỗi người đèu có khả năng phát huy ra!
Hắn có chút kích động:
- Lần này cải cách, khiến cho các thần không còn cao cao tại thượng, mà mỗi người có thể dùng hết năng lực của mình! Thử nghĩ một chút, Duyên Khang sau này, bay trên bầu trời chính là từng chiếc lâu thuyền lớn, vật tư qua lại cực phong phú, người có thể đối thoại ở khoảng cách xa vạn dặm, có thể lên cửu thiên ôm trăng, xuống năm biển bắt con ba ba, có thể thoả thích phát huy ra tài năng của mình! Bọn họ sẽ xây dựng kiến trúc tráng lệ, sẽ khai thông tới mỗi một chư thiên, mỗi một thế giới, sẽ có nghệ thuật hoa lệ nhiều màu, sẽ có vô số người cống hiến sự thông minh tài trí của mình khiến cuộc sống của mọi người được tốt hơn! Triết Hoa Lê...
Triết Hoa Lê nghẹn họng nhìn trân trối nhìn hắn, Tần Mục đầy nhiệt huyết nói:
- Ngươi đã nghe nói qua Thiên Thánh giáo chưa?
Triết Hoa Lê há hốc mồm trợn tròn hai mắt.
- Theo ta làm một trận!
Hai tay của Tần Mục nắm lấy hai vai của hắn, dùng sức lắc lắc, cười nói:
- Chúng ta cùng nhau làm ra một sự nghiệp! Ngươi ở trong Thiên Đình thối nát kia dốc sức làm, liều sống liều chết bò lên trên, có thể bò được tới nơi nào? Leo đến đỉnh, ngươi cũng chỉ giống như Lạc Vô Song, làm người đứng đầu Linh Tú quân, phía trên ngươi vẫn có vô số quyền quý, ngươi nhìn thấy người như Thu Minh hoàng tử vẫn phải ăn nói khép nép. Duyên Khang sau này lại khác, có thể khiến cho ngươi có hoài bão càng cao hơn, càng nhiều khả năng hơn!
Triết Hoa Lê bị hắn lắc tới đầu óc choáng váng, hắn cố gắng đứng vững, cũng muốn ổn định đạo tâm của mình:
- Tần giáo chủ, ngươi để cho ta suy tính một chút...
Tần Mục buông hắn ra, nắm chặt nắm đấm, khuyến khích hắn, nói nhỏ:
- Suy nghĩ một chút tới giấc mộng của ngươi, suy nghĩ một chút tới nội tâm của ngươi và theo đuổi của ngươi!
Triết Hoa Lê đần độn, cảm thấy hắn nói vô cùng tốt, trong lòng bị ảnh hưởng, không khỏi gật đầu nói:
- Ta cũng cảm thấy ở dưới hạ giới đặc sắc hơn là thiên giới... Chỉ có điều, chúng ta bị nhốt ở trên chiếc quỷ thuyền này, chỉ sợ không có cách nào sống sót đi ra ngoài, bây giờ nói những điều này thì có tác dụng gì?
Tần Mục cười nói:
- Chúng ta có thể ra ngoài. Ngươi không có phát hiện ra, ta còn mạnh mẽ hơn ngươi và Thu Minh hoàng tử, lại không bị hư hóa sao?
Triết Hoa Lê kêu lên một tiếng rên rỉ, cảm thấy vừa rồi mình đáp ứng quá sớm:
- Người này từ trước đến nay cũng không biết cái gì gọi là khiêm tốn!
- Thần thông của Lăng Thiên Tôn biến chiếc thuyền này thành quỷ thuyền, thoạt nhìn thần thông cực kỳ lợi hại, nhưng thật ra vẫn ở trên cơ sở thần thông tạo hóa, nghịch chuyển vật chất, khiến cho vật chất ở vào trạng thái bất động, thậm chí khiến cho vật chất quay trở về! Nhưng thời điểm nàng thi triển thần thông, pháp lực không đủ, không thật sự làm được điểm này.
Ánh sáng lại một lần nữa bạo phát, bao phủ lấy bọn họ.
Trong mắt của Tần Mục có ánh sáng chớp hiện, hắn rất hưng phấn, ở trong ánh sáng hắn đi tới đi lui, giải thích với Triết Hoa Lê:
- Vật chất của quỷ thuyền vẫn đang biến hóa, biến hóa đến cực hạn lại sẽ kích phát ra thần thông của nàng, thần thông bạo phát, lại một lần nữa điều chỉnh vật chất của quỷ thuyền, điều chỉnh đến trạng thái nguyên thủy nhất.
Ánh sáng tản đi, từng tòa đại điện bị phá hủy đã khôi phục lại giống như lúc ban đầu, cây cột có in câu thơ cũng khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Tần Mục vẫn không có xu thế bị hư hóa, còn đang đi tới đi lui xung quanh Triết Hoa Lê, hưng phấn nói:
- Loại điều chỉnh này sẽ mang đến biến đổi trên thời không, bởi vậy quỷ thuyền sẽ xuyên qua mỗi một thời không, sau ba mươi sáu lần sẽ luân hồi, loại thần thông này mới xem như là thi triển ra một lần. Bởi vậy ba mươi sáu lần luân hồi nhỏ chính là một lần luân hồi lớn, trở lại khởi điểm! Ta nói như vậy, ngươi hiểu rõ chưa?
Triết Hoa Lê trợn tròn hai mắt, trong mắt hoàn toàn mờ mịt, sau một lúc lâu hắn mới tỉnh táo lại, lại vội vàng lắc đầu.
Tần Mục tiếp tục giải thích:
- Ta khiến cho mình ở vào trong một tần suất biến thiên tương đồng với vật chất trên quỷ thuyền này. Thần thông của Lăng Thiên Tôn lại sẽ cho rằng ta cũng là một phần quỷ thuyền, bởi vậy ta lại không biến thành hư vô. Cho nên, đám người lên thuyền cùng đợt với chúng ta, có thể còn lại hai người, một là ngươi, một là ta. Hiện tại ngươi hiểu chưa?
Triết Hoa Lê lại trợn tròn hai mắt, yêu đao phía sau lưng đã trợn tròn hai mắt, rất mờ mịt.
- Ta hiểu được.
Biểu tình của Triết Hoa Lê đã khôi phục lại bình thường, nghiêm mặt nói:
- Nghe quân nói chuyện một buổi, còn hơn đọc sách mười năm. Tần giáo chủ quả nhiên có trí tuệ thông thiên, bội phục, bội phục!
Tần Mục rất vui mừng.
Mắt yêu đao phía sau Triết Hoa Lê vẫn là một mảnh mờ mịt, không có phục hồi lại tinh thần.
- Nếu như ta nói mình nghe không hiểu, chẳng phải sẽ bị hắn khinh thường sao?
Triết Hoa Lê thầm nghĩ:
- Đối với những cuồng nhân nghiên cứu này, khi nghe không hiểu lại giả vờ có thể nghe hiểu, dù sao không nên nói xen vào sẽ không để lộ ra học thức của ta nông cạn.
- Mà rời khỏi chiếc thuyền này, có một lần cơ hội tốt nhất!
Tần Mục càng thêm hưng phấn, nói:
- Đó chính là thời kì vật chất biến hóa kịch liệt nhất! Lúc nào mới là thời kì vật chất biến hóa kịch liệt nhất? Cũng chính là thời điểm lần đầu tiên quỷ thuyền xuyên qua. Khi đó, tất cả Vũ Lâm Quân trên quỷ thuyền đều biến thành hư vô, quỷ thuyền đã biến thành hư vô! Nếu như ta suy đoán không lầm, chỉ sợ bốn vị Cổ Thần đại đế Huyền Vũ, Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ cũng lên thuyền vào lúc đó, lưu lại phong ấn!
Triết Hoa Lê vỗ tay khen:
- Tần huynh quả nhiên là người tài hoa hơn người!
Trong mắt yêu đao sau lưng của hắn vẫn là một mảnh mờ mịt.
Tần Mục vui vẻ nói:
- Triết Hoa Lê sư huynh không hổ danh là tri âm của ta, vừa nghe lại hiểu. Bốn đế Cổ Thần đến đây tìm kiếm sự kiện Vũ Lâm Quân xuyên qua, leo lên chiếc thuyền này, khiến cho thân tàu vật chất biến hóa cực lớn, toàn thể Vũ Lâm Quân hư hóa, biến thành trạng thái không thể quan sát đánh giá, thần thông của Lăng Thiên Tôn hoàn toàn bạo phát, cùng bốn đế xung đột, khi đó chính là khi chúng ta mượn lực lượng của bốn đế, phá giải thần thông của Lăng Thiên Tôn! Chỉ cần phá giải, chúng ta lại sẽ cứu những người bị hư hóa ra, quay về thời đại của từng người!
Triết Hoa Lê chỉ nghe hiểu được câu nói sau cùng, trên mặt tươi cười, nói:
- Tần giáo chủ, chúng ta nên làm như thế nào?
- Bảo toàn tính mạng!
Sắc mặt Tần Mục nghiêm trọng, buồn bã nói:
- Trong khoảng thời gian này phải giữ được tính mạng. Đúng hay không, Lâm Kiêu?
Trong lòng Triết Hoa Lê thầm cả kinh, nhìn lại xung quanh, đột nhiên ánh mắt hắn rơi vào một cái đèn lồng treo trên cột buồm thuyền.
Cửa đèn lồng này mở ra, một người tí hơn đầu chim thân người đứng ở trong cánh cửa nho nhỏ, phía sau là một vòng mặt trời với ánh sáng chói lòa.
Người tí hon này vỗ tay khen nơi:
- Không hổ danh là Mục Thiên Tôn một trong chín Đại Thiên Tôn! Chỉ vài lần luân hồi, ngươi đã suy nghĩ ra biện pháp phá giải. Biện pháp giết sạch tất cả không đổi hằng số của Thu Minh hoàng tử, ta cũng đã thử qua, nhưng không có tác dùng, sợ rằng biện pháp duy nhất thoát khỏi chiếc thuyền này chính là biện pháp của ngươi.
Tần Mục mỉm cười nói:
- Nhưng làm thân tín của Đế Hậu, ngươi cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào chạy ra khỏi chiếc thuyền này, để tránh bí mật bị tiết lộ.
Người tí hon trong đèn lồng này than thở:
- Là đạo lý này. Tất cả người hằng số không đổi đều phải chết, đều phải chết.
Tần Mục đột nhiên nói:
- Như vậy Lâm Kiêu, ngươi còn nhớ rõ ngươi ở trên chiếc thuyền này đã luân hồi bao nhiêu lần không?
Người tí hon trong đèn lồng hơi ngẩn người ra, không hiểu được ý định của hắn.
Tần Mục cười nói:
- Chiếc thuyền này mỗi lần luân hồi nhỏ lại sẽ có một đám người lên thuyền, có thể thấy được, tất cả mọi người trên thuyền sẽ không thật sự tử vong. Sau khi bọn họ tử vong, hóa thành hư, đợi đến khi luân hồi tiếp theo, còn có thể lại sống lại, lại một lần nữa lên thuyền. Vật chất trên thuyền là cố định, không tăng không giảm, không đổi không dời, đây là thần thông của Lăng Thiên Tôn. Như vậy, đợi đến khi ngươi dẫn theo Tuyệt Vô Trần lên thuyền, ngươi bây giờ vẫn tồn tại sao?
Ánh sáng trong đèn đột nhiên trở nên nóng hừng hực, người tí hon đầu chim thân người này có chút nôn nóng bất an.
Tần Mục mỉm cười, thản nhiên nói:
- Khi đó, ngươi bây giờ lại sẽ biến mất, biến thành ngươi vừa lên thuyền. Ngươi sẽ cùng bạn đồng hành của ngươi, dẫn theo Tuyệt Vô Trần lại một lần nữa leo lên chiếc thuyền này, lại một lần nữa lặp lại chuyện ngươi đã làm. Ngươi lặp lại bao nhiêu lần?
Người tí hon trong đèn lồng cười nói:
- Ta nhớ tất cả luân hồi...
- Ngươi không nhớ rõ.
Tần Mục lộ ra vẻ khinh bỉ:
- Ngươi nếu nhớ, ta cũng sẽ nhớ ta từng trải bao nhiêu lần luân hồi, tất cả người hằng số không đổi đều sẽ nhớ. Bọn họ lại nhiều lần bị ngươi giết, hiển nhiên là ngươi không nhớ, bọn họ cũng không nhớ rõ. Duy nhất có chút ký ức chính là Long bá, cũng chính con rồng già điên khùng đã hòa làm một thể với chiếc thuyền này, nhưng trí nhớ của hắn cũng không được đầy đủ.
Đồng tử của người tí hon trong đèn lồng đột nhiên co lại, đột nhiên hắn cười khanh khách, giống như tiếng gáy, nói:
- Nhưng ngươi rất nhanh lại phải chết đi. Sau ba mươi sáu lần luân hồi, ngươi sẽ lại một lần nữa sống lại, lại một lần nữa bị ta giết chết!
Trong đèn lồng phóng ra ánh sáng cường đại, vòng mặt trời trong ngọn đèn xoay tròn, một dao động vô cùng khủng khiếp truyền đến, nghiền nát nơi Tần Mục đang đứng!
Người tí hon trong đèn lồng bay nhào tới, lại thấy Tần Mục cùng Triết Hoa Lê tự nhiên biến mất không thấy bóng dáng!
Tần Mục thi triển thần thông truyền tống, khiến cả mình và Triết Hoa Lê đều được truyền tống ra ngoài, hắn nhanh chóng nói:
- Người này tự chém tu vi, nhưng lại mạnh mẽ giống như thần chỉ, có thể cứng rắn chống lại một đòn của thôn trưởng không chết. Chúng ta tìm một nơi an toàn trốn đi, trốn được hắn lại qua một lần luân hồi nữa mới thôi! Khi đó hắn không nhớ ra chúng ta...
Đột nhiên, một ngọn đèn lướt tới, tất cả mọi nơi nó đi qua đều bị bốc hơi lên sạch sẽ, người tí hon trong đèn lồng cười nói:
- Trốn sao? Ta rõ chiếc thuyền này như lòng bàn tay, các ngươi có thể trốn được ở đâu?
Triết Hoa Lê lắc đầu nói:
- Tần giáo chủ, chúng ta liên thủ, không thể giết chết một vị thần chỉ sao?
Tần Mục hơi ngẩn người ra, cẩn thận liếc mắt nhìn hắn một cái, lắc đầu nói:
- Liên thủ cùng Hư Sinh Hoa, ta cũng có thể đánh với thần chỉ một trận, nhưng ngươi lại không phải Hư Sinh Hoa.
Triết Hoa Lê rên rỉ, ý chí chiến đấu hừng hực:
- Ta không bằng Hư Sinh Hoa sao? Không nên khinh thường ta!