[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 823 : Giang Tâm Nguyệt, Tú Thiết Kỳ
Ngày đăng: 03:29 24/08/19
- Tần phách thể có khẩu khí thật là lớn.
Thu Minh hoàng tử mỉm cười, hắn vẫn chưa nổi giận, thản nhiên nói:
- Những nhân vật lùm cỏ như các ngươi, vì sao người nào cũng cậy tài khinh người, khinh thường cả con cháu của nhà đế hoàng như vậy? Ta có xuất thân cao hơn ngươi, sinh ra ở nhà đế hoàng, học thức cũng phong phú hơn ngươi, kiến thức cũng uyên bác hơn ngươi. công pháp Đế Tọa Lăng Tiêu gì đó, ta có được dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn có lão sư cao minh nhất chỉ đạo. Ngươi có gì?
Trong lòng đám người Thôn trưởng, Xích Minh thần tử, Sơ tổ Nhân Hoàng lạnh đi.
Sinh ra ở nhà đế hoàng, quả thật có ưu thế hơn người, chỉ riêng điểm này Tần Mục đã không có cách nào sánh ngang!
Khi Tần Mục còn nhỏ mặc dù có các lão trong Tàn Lão thôn giáo dục, so với những người khác đã tốt hơn rất nhiều, nhưng so sánh với Thu Minh hoàng tử lại không đáng để ý tới.
Thu Minh hoàng tử chính là phượng hoàng sinh ra ở trong ổ vàng, Tần Mục chỉ là gà mẹ rồng sinh ra trong nhà lá!
Thôn trưởng liếc nhìn về phía Tần Mục bên cạnh, chỉ thấy bộ dạng của tiểu tử này vẫn chẳng hề để ý, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Đều do tên giết lợn kia! Giết lợn dạy hắn khi đối mặt với bất kỳ người nào cũng không thể rụt rè. Còn phải trách tên người mù đáng chết, tên người mù đáng chết kia dạy hắn tiểu vào tượng thần tới phá thần trong lòng, dẫn đến tiểu tử này không sợ trời không sợ đất...
Tần Mục cười nói:
- Ta mặc dù không có sinh ra ở nhà đế hoàng, nhưng ta cũng có chín người đội trời, đạp đất giáo dục ta, số một của Tàn Lão thôn chính là lão nhân bên cạnh ta đây. Hắn là thôn trưởng của thôn chúng ta, dạy ta kiếm pháp, dạy ta làm người.
Trong lòng thôn trưởng vô cùng cảm động, gương mặt già đỏ bừng, thầm nghĩ:
- Khụ khụ, ta thật sự dạy hắn làm người thế nào, hắn mới khiêm tốn lễ độ như thế, luôn luôn khiêm tốn nhường nhịn, rất có phong độ của ta.
Thu Minh hoàng tử cười ha ha, hắn chắp hai tay sau lưng, ngửa đầu nhìn lên mặt trăng sáng trên không trung, thấy mặt trăng trên bầu trời đầy nếp nhăn, hắn than thở:
- Dạy ngươi cách làm người? Cách làm người có tác dụng gì? Trong nhà đế hoàng là vô tình nhất, hoàng tử trong Thiên Đình rất nhiều, muốn trở nên nổi bật cũng cần trải qua một hồi đào thải tinh phong huyết vũ, người nào có thể trổ hết tài năng mà không trải qua rèn luyện sinh tử? Năm ấy ta mới mười hai tuổi lại bị đưa đến Âm Ma Phần Trận, đi chém giết cùng âm ma, có năm mươi người theo ta đi vào đó lại chỉ có một mình ta sống sót đi ra! Ngươi mười hai tuổi lại đang làm gì?
Tần Mục suy nghĩ một lát, có chút không muốn nói.
Thôn trưởng nhắc nhở:
- Mục nhi, ngươi quên sao? Khi đó Tư lão thái bà mua con gà bà rồng, mỗi ngày ngươi cùng gà mẹ rồng chém giết, bị gà mẹ rồng đánh cho chạy đầy đất.
Mặt Tần Mục đen như sắt.
Thu Minh hoàng tử lại một lần nữa cười ha ha, lắc đầu nói:
- Ta sinh ra tốt hơn ngươi, học nhiều hơn ngươi, kiến thức rộng hơn ngươi, hơn nữa còn cố gắng hơn ngươi, ngươi muốn viếng mồ mả của ta sao? Thực sự nực cười.
Tần Mục hoàn toàn nghiêm túc nói:
- Đối với ta, chỉ là giết ngươi thật sự không phiền phức. Hoàng tử, ngươi còn không bằng con gà rồng ta gặp phải lần trước. Giết con gà rồng lần trước cần ta cùng Triết Hoa Lê sư huynh liên thủ. Nhưng giết ngươi, với ta mà nói lại chỉ cần một chiêu.
Triết Hoa Lê cố nén không cười, yêu đao sau lưng của hắn lại liếc mắt con ngươi lộ ra ánh cười, chỉ tiếc không phát ra được âm thanh nào.
Thu Minh hoàng tử liếc nhìn hắn một cái, khóe môi nhếch lên hiện ra nụ cười khẽ:
- Triết Hoa Lê, ngươi vốn là Linh Tú quân tài giỏi đẹp trai, không nghĩ tới sau khi hạ giới đã biến thành ếch ngồi đáy giếng. Tần phách thể, cho nên ta nói cho ngươi biết nhiều như vậy, cũng không phải là ta khoe khoang, mà là sự thực.
Hắn nhìn về phía Tần Mục, mỉm cười nói:
- Ngươi được thảo dân dưới hạ giới xưng là phách thể, thực sự buồn cười, có thể tưởng tượng được những chủng tộc hạ giới đê tiện có ánh mắt thiển cận tới mức nào. Nếu như ngươi là phách thể, ta đây một người xuất thân hoàng tộc lại là cái gì? Ngươi cũng biết ta nhận lệnh hạ giới, vì sao người đầu tiên ta muốn giết lại ngươi hay không?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Không biết.
- Ta hạ giới là vì giết tam kiệt cải cách Duyên Khang, ngươi đứng mũi chịu sào, chính bởi vì ngươi có danh hiệu phách thể.
Thu Minh hoàng tử ung dung thưởng thức bóng đêm của Dũng Giang, không để ý nói:
- Giết ngươi, một trong tam kiệt cải cách Duyên Khang, những thảo dân này mới sẽ biết thiên uy, mới biết khủng hoảng, mới có thể ngoan ngoãn cúi đầu quỳ xuống đất xưng thần, mới có thể tiếp nhận tình trạng hiện nay, không có suy nghĩ quá đáng, sẽ không nghĩ tới cải cách tệ hại kia nữa. Cho nên, ngươi là người thứ nhất phải diệt trừ.
Tần Mục hiếu kỳ nói:
- Như vậy người thứ hai hoàng tử muốn diệt trừ sẽ là ai?
- Giang Bạch Khuê Duyên Khang quốc sư.
Thu Minh hoàng tử nghiêm mặt nói:
- Giang Bạch Khuê được phong làm Thánh Nhân năm trăm năm mới xuất hiện, giết chết hắn cũng có lực chấn động rất lớn. Khiến cho những ngu dân dưới hạ giới biết, cái bọn họ gọi là Thánh Nhân theo Thiên Đình thậm chí không là gì cả, tiện tay có thể nghiền ép giết chết. Người cuối cùng ta muốn giết mới là hoàng đế của Duyên Phong. Hắn phải lạy tới chết, hơn nữa còn phải quỳ xuống nhận lấy cái chết ở trước mặt những thảo dân hạ giới này.
Sắc mặt của hắn chợt lạnh:
- Chỉ là hoàng đế bé nhỏ trong tiểu quốc, không biết tới thiên ân, không biết trời cao đất rộng, vọng tưởng muốn xã tắc thần khí, tự nhiên phải làm cho hắn tan vỡ tất cả hi vọng, sau đó quỳ xuống đất nhận lấy cái chết!
- Nói hay lắm!
Hai vị khách phía sau Thiên Đình vỗ tay khen:
- Phải làm như vậy, mới có thể lộ rõ thiên uy!
- Hoàng tử anh minh thần võ, để cho hoàng tử tự mình xử lý chuyện nhỏ của Duyên Khang quốc, thực sự là tài lớn dùng vào việc nhỏ!
Trên mặt Thu Minh hoàng tử tươi cười, nhìn về phía Tần Mục:
- Tần phách thể, ngươi dám ứng chiến không?
Tần Mục đang muốn đáp ứng, thôn trưởng khẩn trương nói:
- Mục nhi, không nên đáp ứng. Hiện tại chúng ta có nhiều người, có Xích Minh thần tử và Sơ tổ, chúng ta ăn chắc hắn! Không cần lấy thân xông vào nguy hiểm, cùng hắn liều mạng tới ngươi chết ta sống làm gì?
Thu Minh hoàng tử thản nhiên nói:
- Hai người phía sau ta là cao thủ cảnh giới Ngọc Kinh trong Thiên Đình, chịu trách nhiệm về sự an toàn của ta, giúp đỡ ta bình định loạn Duyên Khang. Linh Tú quân Lạc Thần Đao, cũng là thuộc hạ của Thiên Đình, thực lực của Lạc Thần Đao thế nào, các ngươi hẳn cũng biết rồi, không cần ta nhiều lời. Các ngươi chẳng qua là hai vị cường giả Ngọc Kinh mà thôi, bên này lại có thừa một vị.
Thôn trưởng nhíu mày.
Sơ tổ cũng thoáng nhíu mày, nhìn về phía Lạc Vô Song.
Lạc Vô Song im lặng không nói, hồ nghi nhìn về phía Triết Hoa Lê.
Triết Hoa Lê giả vờ không có nhìn thấy, ánh mắt vẫn rơi vào trên người Tần Mục.
Tần Mục cười nói:
- Thôn trưởng yên tâm, chỉ là hoàng tử Thiên Đình mà thôi, ta lại không phải chưa có giết qua? Ta đi một lát sẽ trở lại.
Thôn trưởng khẽ nói:
- Cẩn thận hành sự. Trước thử bản lĩnh của hắn, không nên vừa bắt đầu đã thi triển ra sát chiêu, đợi tới khi nhìn thấu bản lĩnh của hắn, lại từ từ giết.
Tần Mục gật đầu, giơ tay lên nói: - Thu Minh hoàng tử, mời.
Khí thế của Thu Minh hoàng tử đột nhiên tăng vọt, khí thế của hắn bạo phát ra, khí huyết giống như một mặt cờ lớn thiết huyết dựng thẳng trên không trung, nghênh đón gió sông tung bay!
Trong lòng Triết Hoa Lê thầm cả kinh. Khi ở trên quỷ thuyền, Thu Minh hoàng tử đánh bại hắn đã vận dụng ba loại công pháp Đế Tọa khác nhau, nhưng cũng không có dùng loại công pháp cờ lớn thiết huyết này!
Lúc đó, Tần Mục chỉ mấy chiêu đã giết chết Thu Minh hoàng tử, chính bởi vì Thu Minh hoàng tử cùng Triết Hoa Lê đánh nhau chết sống, để lộ ra công pháp thần thông, mà bây giờ rõ ràng Thu Minh hoàng tử không có dùng ba loại công pháp Đế Tọa, khiến cho hắn không nhịn được lo lắng cho Tần Mục.
Trong lòng Sơ tổ Nhân Hoàng nhất thời kinh sợ, khẽ nói:
- công pháp Đế Tọa Tây Thiên Kim Đế của Thiên Đình, Bích Huyết Tú Kỳ Kinh!
Thôn trưởng vội vàng nói:
- Lợi hại lắm sao?
Khóe mắt của Sơ tổ Nhân Hoàng run lên, âm thanh có chút khàn khàn:
- Vũ Đấu Thiên Sư thua ở dưới công pháp này, bị bại bởi Tây Thiên Kim Đế.
Trong lòng thôn trưởng bỗng nhiên trầm xuống, truyền âm với Sơ tổ nói:
- Nếu Mục nhi bị thua, ngươi ra tay ngăn cản hai cao thủ từ Thiên Đình tới, ta cứu Mục nhi!
Sơ tổ Nhân Hoàng khẽ gật đầu.
Hai người vừa bàn bạc xong, Thu Minh hoàng tử đã ra tay.
Máu nhuộm trời cao, ánh trăng đầy sông, ánh trăng chiếu vào lá cờ gỉ.
Thu Ninh thần tử vừa ra tay, Dũng Giang gần như khô cạn, nước sông dâng trào, bay lên về phía khoảng không, dựng đứng giống như vách đá.
Thu Minh hoàng tử chém về phía trước, lá cờ rỉ rét che phủ qua không trung, che khuất tầm mắt của mọi người, trong lá cờ lớn này có vô số thanh phi kiếm rỉ rét loang lổ bắn ra, hội tụ thành một dòng chảy, muốn nhấn chìm Tần Mục!
Nhưng vào lúc này, một đường kiếm quang bay ra, phá vỡ vô số thanh kiếm rỉ, trong phút chốc lại đi tới trán của Thu Minh hoàng tử.
Thu Minh hoàng tử nghiêng đầu, kiếm quang bay lướt qua gò má của hắn, nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy được phía sau còn có ánh sáng chớp động, bóng dáng của Tần Mục đã xuất hiện ở phía sau hắn, giơ tay nắm lấy kiếm quang.
Trong lòng của Thu Minh hoàng tử thầm cả kinh, lá cờ lớn che phủ không trung quấn lấy hắn, phá không rời đi.
Lại ở trong nháy mắt khi lá cờ lớn quấn lấy hắn, Tần Mục nâng kiếm đâm thẳng tới, đâm vào trong cờ lớn.
Đạo kiếm quang kia hóa thành vô số thanh phi kiếm, cũng bị cờ lớn quấn lấy.
Cờ lớn cuồn cuộn nổi lên vù vù vù chấn động, thuấn di trăm dặm, hiện ra ở ngoài trăm dặm với tốc độ cực nhanh, khiến mắt thường khó có thể nắm bắt được.
Thần thông truyền tống của Tần Mục đã rất nhanh, tốc độ Bích Huyết Tú Kỳ của Thu Minh hoàng tử không ngờ không thể không chậm hơn thần thông truyền tống bao nhiêu, khiến tất cả mọi người trên mặt sông đều phải khen ngợi:
- Không hổ danh là thần công Đế Tọa!
Mặt cờ lớn rỉ rét này vừa rơi xuống, lập tức ầm ầm mở ra, vô số phi kiếm giống như từng con bá bạc rất nhỏ từ bên trong lá cờ bay ra, vọt về phía Tần Mục bên này.
Tần Mục giơ tay lên, không ngừng có những tiếng đinh đinh đinh vang không dứt, những thanh phi kiếm nho nhỏ lần lượt va chạm dung hợp, hóa thành một thanh bảo kiếm bị hắn nắm ở trong tay.
Hai tay của Tần Mục chà xát, bảo kiếm bị hắn chà xát thành kiếm hoàn, hắn nhét vào trong túi Thao Thiết, hắn lại lấy từ trong túi Thao Thiết ra một nén hương, nhẹ nhàng thổi một hơi, nén hương này được đốt lên, khói lượn lờ tản ra mùi thơm, bay về phía mặt cờ lớn này.
Trên mặt sông cách đó trăm dặm, vết máu cùng xương vỡ từ trên lá cờ lớn rỉ rét không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ một mảnh nước sông.
Nén hương này bay tới, cắm ở trên cái vết thủng của lá cờ lớn rỉ rét.
- Thu Minh hoàng tử ngươi bây giờ đã biết cái gì gọi là phách thể chưa?
Giọng nói của Tần Mục truyền đến:
- Trước hết hãy nhận lấy nén hương này, ngày này sang năm ta lại tới viếng mồ mả của ngươi.
Cờ lớn chậm rãi chìm vào trong sông, bị nước sông cuốn trôi, không biết tung tích.
Trên mặt sông hoàn toàn yên tĩnh, không có ai lên tiếng, không khí ngột ngạt đến mức đáng sợ.
Đám người thôn trưởng, Sơ tổ vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, hai vị khách từ Thiên Đình đến cũng không có phục hồi lại tinh thần!
- Chỉ một chiêu...
Triết Hoa Lê thở dài, hắn đã sớm biết sẽ là kết quả này, ngược lại hắn là người bình tĩnh nhất, thầm nghĩ:
- Chỉ dùng một chiêu. Thời điểm ở trên thuyền, hắn còn dùng bốn năm chiêu...
Lạc Vô Song nhìn hắn, khẽ nói:
- Triết Hoa Lê, ngươi đã sớm biết, vì sao không nói?
Triết Hoa Lê không đáp.
- Ngươi giết hoàng tử...
Đột nhiên, hai vị khách của Thiên Đình đến run giọng nói:
- Ngươi giết Thu Minh hoàng tử!
Tần Mục khách khí nói:
- Hai vị tiền bối, ta không giết hắn, lẽ nào vươn cổ ra chờ hắn giết sao? Hai vị cũng không cần phải đi U Đô hoặc Minh Đô tìm hắn nữa, các ngươi tìm không được đâu. Ta ra tay luôn luôn nhổ cỏ nhổ tận gốc, Thu Minh hoàng tử đã hồn phi phách tán rồi.
Hai vị thần nhân từ Thiên Đình tới đột nhiên đồng thời kêu gào, thần uy bạo phát ra, đồng thời đánh về phía Tần Mục.
Sơ tổ Nhân Hoàng cùng Xích Minh thần tử đồng thời trở nên hung bạo, một trái một phải ngăn cản hai người.
Ánh mắt của Lạc Vô Song chớp động, trong vỏ đao phía sau lưng truyền đến một tiếng động nhỏ, thần đao đã sắp rút ra khỏi vỏ. Nhưng vào lúc này, Tần Mục bỗng nhiên tháo lá liễu ở mi tâm ra, phẫn nộ hét lên:
- Ca, giết người!
Khí tức vô cùng khủng khiếp từ trong cơ thể hắn bạo phát ra. Lạc Vô Song thầm giật mình, thần đao vút một tiếng lại vào vỏ, chiếc thuyền nhỏ dưới chân hắn lập tức đổi hướng, lao theo mặt sông rời đi.
Triết Hoa Lê đột nhiên phóng người từ trên thuyền nhảy xuống, Lạc Vô Song không chú ý tới chạy thoát thân nữa, lập tức dừng chiếc thuyền nhỏ lại, quát lớn:
- Triết Hoa Lê, mau lên đây!
- Lạc sư!
Triết Hoa Lê ở trên sông quỳ xuống, bái lạy nói:
- Sau ngày hôm nay, Lạc sư sẽ không còn đệ tử là ta nữa, ta ở đây khấu đầu tạ ơn nghĩa của lão sư! Tương lai gặp lại, nói không chừng phải lấy thần đao gặp nhau.
Lạc Vô Song giật mình, đột nhiên hắn rút thần đao ra, nắm lấy ống tay áo cắt xuống, ném vào trong sông, chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng bay đi.