[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 887 : Quái nhân trong lồng giam
Ngày đăng: 03:30 24/08/19
A, lão đối đầu!
Đầu nguồn Dũng Giang, một đám quỷ hồn tuấn nam mỹ nhân tung bay, dẫn theo con dân của Đại Khư lên tới hàng vạn đi tới bờ sông, lại gặp một nhóm khác cả trai lẫn gái cũng dẫn theo mọi người di chuyển tới nơi này.
Trong những quỷ hồn tuấn nam mỹ nhân này còn có mấy người là lão đầu lão thái bà, nhìn thấy đối diện có người trẻ tuổi cao thấp mập ốm xấu đẹp không giống nhau, các quỷ hồn không khỏi mặt mày rạng rỡ, trêu ghẹo, cười nói:
- Lão quỷ đang chết của Nhân Hoàng điện, hiện tại cũng lấy hình người dạng chó đi ra sao?
Những người trẻ tuổi tướng mạo kỳ lạ này chính là Nhân Hoàng các triều đại của Nhân Hoàng điện, đám người Tề Khang, Ý Sơn, Nhị tổ, Tam tổ. Trong lúc "Ngự Thiên Tôn" và các thần của Thiên Đình xuất hiện bọn họ đã đi sâu vào Đại Khư, tìm kiếm con dân trong Đại Khư, đưa bọn họ từ Dũng Giang tới Duyên Khang.
Khi bọn họ đi tới nơi này, vừa vặn gặp được quỷ hồn Thiên Ma giáo chủ các đời, những quỷ hồn này cũng hộ tống con dân của Đại Khư đi tới Duyên Khang tránh nạn.
Ý Sơn với bộ dạng ngắn nhỏ ục ịch, hai tay chống nạnh, cười lạnh nói:
- Chúng ta là lão quỷ chết? Chúng ta bây giờ sống cố gắng, Thiên Ma giáo các ngươi mới là lão quỷ chết! Các ngươi mỗi một người ngay cả thân thể cũng không có, còn đi ra lang thang làm gì? Các ngươi giao những người này cho chúng ta, mau chóng quay về Phong Đô bảo toàn tính mạng đi!
Tề Khang cười lạnh nói:
- Không có thân thể, cẩn thận các ngươi chết cũng không biết chết thế nào đâu!
- Phi phi! Trẻ nhỏ nói không tính!
Các Thiên Ma giáo chủ nở nụ cười:
- Nhân Hoàng điện trẻ tuổi lỗ mãng, người chết chúng ta rộng lượng, không tính toán cùng các ngươi, nghe thấy được mùi thối của đám người các ngươi lại khiến cho người ta buồn nôn.
Nhân Hoàng điện và Thiên Ma giáo phỉ nhổ lẫn nhau, ngươi nhổ một ngụm đàm ta nhổ một ngụm đàm, phun tới phun đi.
Bọn họ ở Phong Đô vốn chính là bá vương Phong Đô, bình thường bọn họ vẫn đấu tới đấu đi, khi còn sống cũng nhìn nhau không vừa mắt, chỉ có khi Nhân Hoàng lấy ra Nhân Hoàng Ấn mới có thể khiến cho Thiên Ma giáo chủ an phận.
Khi không có lấy ra Nhân Hoàng Ấn, bọn họ vẫn sẽ đánh tới đánh lui tranh cãi tới tranh cãi đi.
Thiếu Niên tổ sư vội vàng nói:
- Mọi người đều là vì con dân của Đại Khư, ít tranh cãi vài câu đi. Hiện tại Nguyên Giới khắp nơi đều là chiến loạn, hộ tống những người phàm tục này quan trọng hơn.
Ngũ tổ cười lạnh nói:
- Văn Nguyên, các ngươi đều là ma quỷ có năng lực gì có thể vận chuyển nhiều người như vậy?
Các quỷ hồn Thiên Ma giáo chủ đồng thời nở nụ cười, thi triển pháp thuật, trăm miệng một lời nói:
- Chúng ta có thuật vận chuyển,ngũ quỷ có trận pháp truyền tống, còn có thuật Địa Tẩu, thuật chạy trốn bằng đường thuỷ, thuật dọn sạch núi, giáo chủ các đời liên thủ, đừng nói vận chuyển mấy vạn người, mấy chục vạn người mấy trăm vạn người cũng dọn sạch được! Nhân Hoàng điện các ngươi đều là đám người ngốc, công pháp của Nhân Hoàng điện cũng đại ngốc, có thể có bản lĩnh gì?
Rất nhiều Nhân Hoàng đều cười, thi triển ra thần thông, có người lấy ra một cái lá cây, thổi một hơi, hóa thành chiếc thuyền xanh dài đến mấy trăm trượng, có người thân thể lay động, thân thể hóa thành hàng lang dài, có người dưới chân xuất hiện mây, để người ta đứng ở trên mây, các loại thần thông đạo pháp khiến người ta hoa cả mắt.
Các Thiên Ma giáo chủ ngơ ngác nhìn nhau.
- Những tên đại ngốc này sống lại một đời, thần thông không ngờ cũng trở nên tinh diệu như vậy.
Bọn họ vận chuyển con dân của Đại Khư dọc theo vùng ven sông đi xuống, hai bên vẫn phun nước miếng về phía đối phương, phun tới phun đi.
Thiếu Niên tổ sư bất đắc dĩ, chỉ đành phải tùy bọn họ đi.
Dọc đường đi, bọn họ gặp phải Thiên Đình Thần Ma, các Nhân Hoàng và Thiên Ma giáo chủ không có tiếp tục tranh cãi, nếu đối phương ít người, lại xông lên, các Nhân Hoàng chống đỡ phía trước, các Thiên Ma giáo chủ lại sử dụng ám chiêu. Nếu đối phương nhiều người bọn họ lại thi triển thần thông truyền tống, vận chuyển dân chúng thoát đi.
Trên đường đi tới, bọn họ ngược lại cũng xem như là bình an, chỉ là nguyên thần của Thiên Ma giáo chủ càng lúc càng ảm đạm.
- Các ngươi rời khỏi Phong Đô quá lâu.
Tề Khang Nhân Hoàng nói:
- Văn Nguyên tổ sư, các ngươi đều trở về đi, tiếp tục hao tổn nữa các ngươi sẽ hồn phi phách tán.
Thiếu Niên tổ sư lắc đầu, hắn còn chưa kịp nói, Tổ Dương, Dụ Liên, Tư Nguyên Vi và các Thiên Ma giáo chủ lại mồm năm miệng mười răn dạy hắn, làm cho Tề Khang Nhân Hoàng choáng váng thấy đầu cũng muốn lớn lên.
Đột nhiên trên mặt sông nổi lên thi thể của tất cả Thần Long và Thần Ma, đáy sông Long Cung bị đánh nát, rõ ràng có đại quân Thiên Đình chinh phạt Long Cung của Dũng Giang, những Thần Ma này chắc là thiên binh thiên tướng chết trận của Thiên Đình.
Trên mặt sông còn có thần hỏa thiêu đốt, nước sông cũng không có cách nào dập tắt được.
Bên bờ có lâu thuyền bị tổn hại, thiên binh thiên tướng của Thiên Đình chắc hẳn gặp phải cường giả Long tộc ở nơi đây, cũng chết thương vô cùng nghiêm trọng.
các Thiên Ma giáo chủ chui vào trong thi thể của những thiên binh thiên tướng kia, khoa chân múa tay, hình thù kỳ quái, tiếp theo bọn họ xoay quanh một chiếc lâu thuyền cực lớn của Thiên Đình đinh đinh đương đương đóng gỗ.
Những Thiên Ma giáo chủ này tay chân lanh lẹ, không ngờ rất nhanh đã sửa lại lâu thuyền của Thiên Đình, khiến các Nhân Hoàng phải trợn tròn mắt.
Các Thiên Ma giáo chủ đứng ở trên đầu thuyền thi pháp, vận chuyển dân chúng đến trên thuyền.
- Các ngươi thật có phúc!
Bọn họ mặt mày hớn hở nói:
- Chúng ta là đại quân Thiên Đình, các ngươi là phạm nhân của chúng ta, chúng ta áp giải các ngươi chạy đi!
Lâu thuyền bay lên, cờ hiệu của đội quân Thiên Đình được kéo lên, bọn họ một đường lao về phía đông, trên đường bọn họ nhìn thấy càng lúc càng nhiều chiến hạm của Thiên Đình từ trong không trung của từng cuộc hiến tế máu thịt lao ra, tâm tình bọn họ càng thêm nặng nề.
Bọn họ gặp phải một đội ngũ đang di chuyển, người hộ tống những người phàm tục là thần thông giả đến từ Thiên Thánh học cung.
Sĩ tử của Thiên Thánh học cung nói cho bọn họ biết:
- Có một quỷ hồn gọi là Lăng Cảnh giúp đỡ chúng ta, chúng ta mới có thể sống đi đến nơi đây.
- Lăng Cảnh đạo nhân?
Các sĩ tử không nói gì.
Bọn họ chở những người chạy nạn tiếp tục đi về phía trước, bọn họ lại gặp phải một người đạo sĩ tuổi còn trẻ dẫn theo người từ trong Đại Khư gian nan đi về phía trước, người trẻ tuổi đó là Lâm Hiên đạo chủ.
- Đạo sĩ thối, lỗ mũi trâu, so với đám đại ngốc Nhân Hoàng còn muốn khiến cho người ta buồn nôn hơn!
Các Thiên Ma giáo chủ xem thường Đạo chủ Đạo môn, nhưng vẫn để cho Lâm Hiên đạo nhân dẫn theo những người chạy nạn này lên thuyền.
- Có thể hộ tống những người này đến rừng đào của Đạo Môn học cung ta.
Lâm Hiên đạo chủ tháo đạo quan xuống, trong đạo quan đều là máu, hắn nói:
- Trong rừng đào là Nguyệt Thiên Tôn, tuy rằng ngài không can thiệp thế sự, nhưng rừng đào có thể bảo vệ an nguy của bọn họ. Cũng có thể đưa bọn họ đi Thanh Vân Thiên, Thanh Vân Thiên là chi nhánh của Đạo môn Thiên Đình, nơi đó vẫn tính là an toàn. Ta đã ra lệnh đệ tử trong Đạo môn đi tới Thanh Vân Thiên, bảo bọn họ đưa những người gần Dũng Giang đến Thanh Vân Thiên tránh né hoạ chiến tranh. Thanh Vân Thiên có hai mươi bốn thần quốc, có thể bảo vệ bọn họ an toàn.
- Lỗ mũi trâu còn không tính là quá xấu.
Tư Nguyên Vi giáo chủ đối rất tán thưởng hắn, cười nói:
- Ngươi thân là Đạo chủ, có thể liều mình đi ra có thể thấy được lương tâm không xấu, một mình ngươi đi ra sao?
- Hai người.
Lâm Hiên đạo chủ nói:
- Còn có Tra đạo nhân.
- Hắn ở đâu?
Lâm Hiên đạo chủ mím môi một cái:
- Hắn ở lại chặn đường, hắn nói chờ chúng ta đi xa hắn sẽ đuổi theo, nếu một lúc lâu sau hắn không có chạy tới cũng không cần chờ hắn.
- Chuyện khi nào?
- Sáu ngày trước.
Lâm Hiên đạo chủ đội đạo quan lên, đờ đẫn nói:
- Hắn đại khái là đi một con đường khác, nên không gặp ta, ta không có tiếp tục chờ hắn. Có thể hắn đã đến rừng đào, hắn chạy trốn rất nhanh.
Mọi người không lại hỏi thăm nữa.
Bọn họ tiếp tục đi tới, người trong lâu thuyền Thiên Đình cũng càng lúc càng nhiều, dần dần sắp chất đầy, mặc dù lâu thuyền của Thiên Đình rất lớn, nhưng cũng không thể chứa được tất cả người chạy nạn.
Đột nhiên, lâu thuyền dần dần giảm tốc độ xuống, Tề Khang Nhân Hoàng đi lên mũi thuyền:
- Sao vậy?
Bàn tay của Yến Ký giáo chủ có chút run rẩy, chỉ về phía trước, nơi đó có hơn mười chiếc lâu thuyền dài đến mấy chục dặm dừng trên không trung, trên thuyền có mấy nghìn thần nhân Thiên Đình đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
Một vị thần nhân bay về phía bọn họ, từ phía xa cao giọng quát:
- Các ngươi là bộ hạ của ai?
Trên thuyền, tất cả mọi người lập tức bối rối, không biết làm sao.
Vị thần nhân này bay tới gần hơn, cao giọng quát hỏi:
- Chủ tướng của các ngươi là ai?
- Làm sao bây giờ?
Giọng Ý Sơn Nhân Hoàng khàn khàn, lạc giọng nói:
- Nếu không thì liều mạng?
Đúng vào lúc này, đột nhiên thấy trên từng chiếc lâu thuyền của Thiên Đình truyền đến tiếng kèn to rõ, chỉ nghe một vị thiên thần mặc giáp vàng cao giọng quát:
- Phát hiện tung tích của thần tử U Đô! Bạch Đế triệu hồi chúng ta đi vào hàng phục! Đi theo ta!
Vị thần nhân tới gần bọn họ do dự một chút, sau đó lập tức phi thân chạy về, leo lên một chiếc thuyền, từng chiếc lâu thuyền lớn phá không rời đi.
Trên thuyền, mọi người đều toát mồ hôi lạnh.
- Thần tử U Đô là ai mà có thể diện lớn như vậy, lại cần Bạch Đế của Thiên Đình triệu hồi tất cả đại quân Thiên Đình đi vào bao vây tiêu diệt?
Nhị tổ lẩm bẩm nói.
- Là Tần giáo chủ.
Lâm Hiên đạo chủ nói:
- Ta ở Thái Hoàng Thiên, từng nghe có người gọi hắn là thần tử U Đô.
Rất nhiều Thiên Ma giáo chủ đều cười nói:
- Không hổ danh là giáo chủ đời này của Thánh giáo ta, hàng hiệu cũng vang dội như vậy!
Các đời Nhân Hoàng cũng cười nói:
- Liên quan gì tới Thiên Ma giáo các ngươi? Rõ ràng là Nhân Hoàng đời này của Nhân Hoàng điện chúng ta!
Bọn họ lại tranh cãi, Lâm Hiên đạo chủ thúc giục:
- Rừng đào lại ở phía trước, chúng ta nhanh chạy tới đó đi.
Hắn lẩm bẩm nói:
- Nói không chừng Tra đạo nhân đã đến rừng đào, ở nơi đó chờ ta.
Mọi người có chút buồn bực, trạng thái vị Đạo môn Đạo chủ này có chút không ổn.
Thiếu Niên tổ sư tiến lên, vươn tay ra tháo xuống đạo quan của Lâm Hiên đạo chủ, chỉ thấy trong búi tóc Lâm Hiên đang cắm một thanh kiếm gãy, thanh kiếm gãy cắm sâu vào trong đầu của hắn.
Trong đạo quan lại có máu tươi chảy xuống.
Thiếu Niên tổ sư gọi các Thiên Ma giáo chủ khác, hắn đội đạo quan cho Lâm Hiên xong nói:
- Đừng rút ra, rút ra liền chết. Không rút ra, tìm được người có y thuật cao minh lại còn có thể cứu được.
Lâu thuyền di chuyển về phía rừng đào, vạn dặm rừng đào rất dễ làm cho người khác chú ý, bọn họ đi tới Đạo Môn học cung đã thành người đi lầu trống, Lâm Hiên đi tìm Tra đạo nhân nhưng không có tìm được.
Mọi người để cho con dân của Đại Khư đi xuống lâu thuyền, tiến vào rừng đào.
Hiện tại, trong không trung ảm đạm không có ánh sáng, đột nhiên trong rừng đào có ngọn đèn truyền đến, người chạy nạn theo ngọn đèn đi về phía trước, biến mất ở sâu bên trong rừng đào.
- Ngọc Diện Độc Vương của Duyên Khang tinh thông y thuật, ta dẫn hắn đi tìm Ngọc Diện Độc Vương trước!
Tề Khang Nhân Hoàng cõng Lâm Hiên lên tới, nói:
- Các vị, bảo trọng!
Mọi người cúi người:
- Bảo trọng!
Tề Khang Nhân Hoàng bay nhanh như tên bắn, một đường chạy như điên, qua sáu bảy ngày hắn mới đến được Dũng Giang, từ Dũng Giang hắn đạp sóng xuống, trên bầu trời có từng chiếc lâu thuyền cực lớn bay qua, đột nhiên mấy chiếc lâu thuyền dừng lại.
Tề Khang Nhân Hoàng vội vàng ẩn nấp ở trong bóng tối, chỉ thấy những lâu thuyền treo từng sợi dây xích, tiếp theo một chiếc lồng giam lớn từ trong những lâu thuyền thả xuống, sợi dây xích vang lên những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
- Ta là Ngụy Tùy Phong, ta là Ngụy Tùy Phong!
Trong lồng giam, một vị thần nhân to lớn bị trói chặt, sợi dây xích xuyên qua thân thể của hắn, xuyên qua nguyên thần của hắn, thậm chí các thần tàng, thậm chí Thiên Cung!
- Im lặng!
Trong lâu thuyền trên bầu trời truyền đến Đế uy nặng nề, một âm thanh tràn ngập uy nghiêm lạnh lùng nói:
- Ngụy Tùy Phong, ngươi đã từng tiếp xúc cùng Lăng Thiên Tôn, thậm chí cầm trâm gài tóc của nàng, ngươi tiếp xúc với trâm gài tóc lâu như vậy, nghiên cứu thần thông của Lăng Thiên Tôn, thân thể và nguyên thần của ngươi cũng phát sinh biến hóa? Sử dụng ngươi để đổi lấy quỷ thuyền, giao dịch này cũng không thiệt chứ?
Tề Khang Nhân Hoàng ẩn nấp ở trong bóng tối, chỉ thấy bóng dáng trong lồng kia lớn tiếng kêu lên:
- Ta là Ngụy Tùy Phong!
Tề Khang Nhân Hoàng giật mình:
- Người gọi Ngụy Tùy Phong này giống như là đang nói với ta hắn là Ngụy Tùy Phong. Đây là đạo lý gì?
Nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy được dưới mặt sông của Dũng Giang, một chiếc lâu thuyền cực lớn từ dưới chân hắn từ từ đi qua.
- Ta là Ngụy Tùy Phong...
Trong lồng giam, người kia giống như bị điên nhìn về phía hắn lạnh lùng nói.