[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 965 : Hấp dẫn của ngư nhi
Ngày đăng: 03:31 24/08/19
Liên Hoa Hồn và Vân Sơ Tụ kinh ngạc không hiểu, tuy các nàng cùng Tần Mục cách một cảnh giới, nhưng chênh lệch này cũng quá lớn.
Thân thể này của các nàng vẫn là cảnh giới Thần Kiều, chưa từng bước vào Nam Thiên Môn, Tần Mục lại đã là Tôn Thần, cao hơn các nàng ra một cảnh giới.
Trước kia, đừng nói tôn thần cao hơn các nàng ra một cảnh giới, cho dù chân thần cao hơn hai cảnh giới, các nàng cũng giết không ít.
Ví dụ như Liên Hoa Hồn vì bảo toàn mười tám Đồ Mục pháp, giết gần như hầu hết đệ tử được Hạo Thiên Tôn phái đến trong Thái Hư, những đệ tử này đều là cảnh giới Chân Thần.
Các nàng là Thiên Tôn, Liên Hoa Hồn và Vân Sơ Tụ đều là phân thân các nàng dùng để chơi trò chơi nhân gian, mặc dù như thế, cũng không phải tôn thần chân thần nào cũng có khả năng sánh ngang với các nàng, dù sao tầm mắt kiến thức của các nàng vẫn còn đó.
Mà ở trước mặt Tần Mục, hắn cao hơn các nàng một cảnh giới, lại tương đương với cao hơn một tầng trời, Tần Mục đứng ở thiên ngoại, các nàng đứng trên mặt đất, cho dù là mười tám Đồ Mục pháp cũng không làm gì được, không có cách nào phát huy ra uy năng!
Từ khi Liên Hoa Hồn ra tay, đến khi hai tỷ muội bị bắt, các nàng tất nhiên không có công kích được Tần Mục một chiêu nào, Tần Mục vẫn không hề né tránh, cũng chưa từng đi phá vỡ chiêu pháp thần thông của các nàng, hắn chỉ phóng ra nguyên khí, lại ngăn cản được công kích của các nàng.
Tần Mục ném hai nữ tử xuống đất, lại lập tức nhắm con mắt ở mi tâm lại, mộng cảnh của hắn vẫn còn tiếp tục, vẫn có vô số Tần Mục nho nhỏ chui tới chui lui ở trên thân thể của Nguyên Mỗ phu nhân, suy đoán về thân thể của Nguyên Mỗ phu nhân, ghi lại phù văn Quy Khư.
Liên Hoa Hồn và Vân Sơ Tụ bị hắn phong ấn tu vi, nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Vân Sơ Tụ chớp chớp mắt, đột nhiên nói:
- Thần Đao Lạc, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Còn không mau chạy tới đây, tiêu diệt nghịch tặc Tần Mục, đỡ bản cung lên?
Lạc Vô Song nhắm mắt bịt tai, chẳng qua trong lòng có chút lo sợ bất an.
Hai vị này đều là nhân vật trong mười Thiên Tôn, mình trực tiếp vi phạm mệnh lệnh của các nàng, cái mũ phản tặc này đã đội rất chắc chắn, cả đời cũng không thể cởi ra được.
- Không biết Tần Mục sẽ xử trí phân thân của Đế Hậu và Nguyên Mỗ như thế nào?
Trong lòng Lạc Vô Song có chút bất an:
- Tần phách thể hình như có suy nghĩ mờ ám đối với hai nữ tử này, đại khái sẽ nể mỹ sắc của hai nàng, tha tính mạng cho các nàng. Vừa rồi, ánh mắt hắn nhìn hai nữ tử này đều có gì đó không đúng! Hai nữ tử này phải chết, bằng không các nàng đi ra khỏi Thái Hư, bản thể của các nàng lại có thể được biết mọi chuyện phát sinh ở trong Thái Hư!
Thái Hư cùng Thiên Đình là hai thế giới, chuyện Liên Hoa Hồn và Vân Sơ Tụ trải qua ở nơi đây, lại không bị chân thân của Đế Hậu và Nguyên Mỗ cảm ứng được, nhưng chỉ cần ở cùng chỗ một thế giới, các nàng sẽ thu được ký ức của Liên Hoa Hồn và Vân Sơ Tụ.
Nói như vậy, Đế Hậu và Nguyên Mỗ kiên quyết sẽ không bỏ qua Tần Mục cùng Lạc Vô Song, bất kể như thế nào cũng sẽ diệt trừ bọn họ!
- Nếu như Tần phách thể thương hương tiếc ngọc, không nỡ giết chết hai mỹ nhân tuyệt thế, như vậy ta sẽ tự mình cầm đao, chém đứt đầu của các nàng!
Trong tròng mắt của Lạc Vô Song có đao quang chớp hiện, Vân Sơ Tụ là tiểu mỹ nhân tuyệt thế vô song, một cái nhăn mày một tiếng cười, từng hành động cử chỉ đều vạn phần câu nhân, Liên Hoa Hồn cũng là mỹ nhân hiếm thấy, người bình thường rất khó chống đỡ được sự quyến rũ của hai nữ tử này.
Tần Mục bị các nàng quyến rũ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng Lạc Vô Song lại khác.
Hắn say đám ở trên đao, đao ở trong mắt hắn chính là giai nhân xinh đẹp nhất, lúc trước đao pháp của hắn ngăn nắp, có nề nếp, không vượt ra khỏi quy định, chỉ có đạo tâm của hắn cường đại như vậy mới có khả năng không để ý tới diện mạo của hai giai nhân này, nghĩ tới chuyện hạ sát thủ đối với các nàng.
Tần Mục đi vào giấc mộng, những Tần Mục nho nhỏ lại ở trong giấc mộng của hắn mã hắc mã hắc giao lưu với nhau, tốc độ nghiên cứu thân thể Nguyên Mỗ phu nhân cũng rất nhanh.
Hắn làm hội đoán khác với Đạo môn Thiên Đình.
Đạo môn Thiên Đình hội đoán Cổ Thần, cần phải suy đoán ra tất cả đại đạo phù văn của Cổ Thần, hơn nữa còn cần phải hội đoán cấu tạo thân thể của Cổ Thần, ghi chép lại tất cả các mặt của đại đạo Cổ Thần không giữ lại chút nào, phân tích mỗi một bí mật trong đó.
Mà hắn chỉ là chỉnh lý phù văn cơ sở bên ngoài thân của Nguyên Mỗ phu nhân, chỉ cần sửa lại phù văn cơ sở là được.
Hắn mặc dù rất có hứng thú đối với đại đạo Quy Khư, nhưng muốn hội đoán ra đại đạo Quy Khư hoàn chỉnh lại tốn thời gian quá dài, chỉ dựa vào một mình hắn, cho dù là đi vào giấc mộng, cũng cần trăm nghìn năm mới có thể làm được đến bước này.
Mục đích của Tần Mục chỉ là để biến hóa ra Quy Khư ở trong Linh Thai thần tàng của mình, hiểu rõ phù văn cơ sở của Quy Khư, lại có thể làm được bước này.
Đương nhiên, nếu như nhận được chi tiết cặn kẽ của thân thể Nguyên Mỗ và phù văn trận liệt của đại đạo Quy Khư, sẽ có lợi rất lớn cho hắn hoàn thiện Quy Khư trong Linh Thai thần tàng.
Bởi vậy, loại chuyện hội đoán kỹ càng tỉ mỉ về thân thể của Nguyên Mỗ và đại đạo Quy Khư này, hắn dự định giao cho thần thông giả của Duyên Khang tinh thông thuật số và Thần Ma để hoàn thành.
Qua một lúc lâu, Tần Mục giống như từ trong giấc mộng tỉnh lại, thế giới trong giấc mộng tan biến.
Hắn còn thu quan tài thủy tinh của Nguyên Mỗ phu nhân thu vào trong con mắt thứ ba của mình, sau đó nhìn về phía Vân Sơ Tụ và Liên Hoa Hồn, hai nữ tử nằm trên mặt đất, dáng người uyển chuyển, vô cùng mê người.
Liên Hoa Hồn đang lạnh lùng, khi chú ý tới ánh mắt của hắn, thân thể nàng cứng đờ, nhưng vẫn lộ ra vẻ đẹp tuyệt mỹ.
Vân Sơ Tụ lại thoải mái, thậm chí cố ý làm ra các dáng vẻ tuyệt đẹp mê người, cắn môi dưới cười ha hả nói:
- Thiên Tôn, hai tỷ muội người ta hiện tại đều không thể động đậy, Thiên Tôn dự định đối phó với người ta thế nào?
Tâm thần Tần Mục rung động, cười nói:
- Đế Hậu và Nguyên Mỗ phu nhân bướng bỉnh như thế, tất nhiên là phải đặt các ngươi ở trên đầu gối hung hăng đánh đòn.
Sắc mặt của Liên Hoa Hồn tái nhợt, Vân Sơ Tụ ở trên mặt đất lại uốn éo thân hình, cười ha hả nói:
- Ngươi tới đánh đi, tới đánh cái mông ta đi!
Nàng giống như con cá lên bờ vậy, khiến người ta không nhịn được muốn nhào tới bắt lấy nàng.
Tần Mục mặc dù biết không thích hợp, nhưng lại không nhịn được muốn nhào qua bắt lấy nàng, trong lòng hắn không nhịn được do dự:
- Không thể bỏ qua cho Đế Hậu và Nguyên Mỗ...
Tuy nhiên bảo hắn hạ sát thủ, hắn lại không khỏi có chút do dự.
Nhưng vào lúc này, đao quang lóe lên, Lạc Vô Song một đao chém Vân Sơ Tụ thành hai đoạn!
Tần Mục bị dọa cho giật mình.
Lạc Vô Song lại vung lên một đao, chém chết Liên Hoa Hồn, hắn giơ tay lên lau đi vết máu trên đao, sắc mặt thâm trầm nói:
- Bây giờ Mục Thiên Tôn còn chưa đến hai mươi tuổi, hai yêu nghiệt dám cả gan câu dẫn Thiên Tôn, tội đáng chết vạn lần.
Tần Mục nhìn thi thể mỹ nhân trên mặt đất, khóe mắt run lên, hắn liếc mắt nhìn Lạc Vô Song.
Mặt Lạc Vô Song không chút thay đổi nói:
- Đạo tâm của Thiên Tôn vững chắc, chắc chắn sẽ không bị hai yêu nữ quyến rũ, là ta làm điều thừa. Tuy nhiên hai yêu nữ này khinh thường Thiên Tôn, khiến cho ta không nhịn được rút đao thay Thiên Tôn lấy lại danh dự, vẫn mong Thiên Tôn thứ lỗi.
Tần Mục lúng ta lúng túng nói:
- Lạc huynh không cần như vậy, gọi ta là Tần giáo chủ là được. Huynh nói đúng, hai yêu nữ này dám cả gan quyến rũ ta... Ta tinh thông thuật tạo hóa, nếu như giúp cho các nàng nối lại thân thể, nói không chừng còn có thể sống lại...
Trên trán Lạc Vô Song xuất hiện gân xanh, một tay còn lại ấn lên chuôi đao, từng sợi gân xanh nổi lên, nhắc nhở:
- Tần giáo chủ, mục đích chuyến đi này của chúng ta không phải là để cứu sống lại hai yêu nữ này, mà vì đi qua cầu hư không. Vẫn mong Tần giáo chủ mau chóng tưởng tượng ra thuyền bỉ ngạn!
Tần Mục nhìn tay cầm đao của hắn, cười nói:
- Lạc huynh, huynh yên tâm, ta cũng không phải là người hoa mắt ù tai, sẽ không bị mỹ sắc quyến rũ. Ta muốn cứu sống lại các nàng, mục đích chỉ là để thăm dò công pháp Thiên Đình lớn của các nàng, tuyệt đối không có suy nghĩ khác! Nếu Lạc huynh hoài nghi ta, như vậy ta đi tưởng tượng thuyền bỉ ngạn, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi đây!
Hắn lại nhìn thi thể hai tiểu mỹ nhân trên mặt đất, thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc:
- Sử dụng thuật tạo hóa sống lại, vẫn là có thể... Đáng tiếc tâm nhãn của Lạc Vô Song này quá hung dữ!
Lạc Vô Song chú ý tới ánh mắt hắn, lập tức tiến lên, ném thi thể của hai nữ vào trong không trung của Nhập Hư.
Tần Mục đen mặt rời đi, vô cùng không cam lòng:
- Ta cũng không phải là loại háo sắc hoa mắt ù tai như Cổ Thần Thiên Đế, cần gì phải đề phòng ta như vậy? Ta chỉ như mọi người có lòng yêu thích cái đẹp mà thôi, ta cho dù có làm sống lại các nàng cũng tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ khác, tối đa chỉ cùng các nàng trêu đùa vài câu!
Vân Sơ Tụ và Liên Hoa Hồn đã bị không trung sụp đổ bên ngoài cầu hư không cắn nát, hắn không có tâm tư khác, đầu tiên lợi dụng phù văn Quy Khư, thử diễn hóa ra Quy Khư Đại Uyên ở trong Linh Thai thần tàng của mình.
Hệ thống tu luyện của hắn không giống người thường, hệ thống Thần Tàng Thiên Cung của những người khác là từng tầng tiến dần lên, tầng sau cao hơn tầng trước, thần tàng của hắn chỉ có một, Thiên Cung lại có mười bốn tòa.
Càng mấu chốt hơn chính là Thiên Cung của hắn là thành lập ở trong Linh Thai thần tàng, không giống Thiên Cung của những thần thông giả khác và Thần Ma là ở thiên ngoại trên cao.
Tần Mục sửa chữa cấu tạo của Linh Thai thần tàng, cũng muốn dễ dàng hơn so với những người khác.
Rất nhanh hắn đã tạo thành Quy Khư Đại Uyên, Quy Khư Đại Uyên hóa thành Thái Cực Huyền của Thái Cực Đồ, Thiên Hà từ Thái Cực Huyền chảy vào bức vẽ dưới U Đô, hóa thành Minh Hà.
cho dù Quy Khư Đại Uyên của hắn rất thô ráp, nhưng nối liền U Đô, Huyền Đô và Nguyên Đô, lập tức cho Tần Mục một loại cảm giác nguyên khí kéo dài không dứt vô cùng vô tận!
Đắp nặn xong Quy Khư, đánh thông ba giới, cho dù tu vi của hắn nâng cao không lớn, nhưng tốc độ điều động nguyên khí điều động thần thức lại nhanh hơn, tưởng tượng thuyền bỉ ngạn lại càng thuận lợi hơn không biết bao nhiêu lần.
Rất nhanh, hắn lại suy nghĩ ra đường nét đại khái của thuyền bỉ ngạn, chẳng qua muốn tưởng tượng ra thuyền bỉ ngạn luân hồi cũng cần lượng thần thức rất lớn, lấy tu vi thần thức của hắn, sau khi tưởng tượng ra đường nét đã tiêu hao hầu như không còn.
Tần Mục nhíu mày, tranh thủ lúc khôi phục thần thức, hắn đi vào giấc mộng hóa thành vô số Tần Mục nho nhỏ, thôi diễn xem làm thế nào để dung hợp Đại La Vô Thượng Thần Thức cùng Phách Thể Tam Đan Công.
Quá trình dung hợp Đại La Vô Thượng Thần Thức chính là quá trình vô số Tần Mục nhỏ khác nhau trong giấc mộng chết đi, rất gian khổ.
Tuy nhiên Vô Lượng Kiếp Kinh của Đại Phạm Thiên Vương Phật chính là một loại pháp môn như vậy, có thể thử vô số lần, chung quy tìm kiếm ra được công pháp hoàn mỹ.
Đợi đến khi Tần Mục dung hợp được Đại La Vô Thượng Thần Thức, lần này hắn lại phát động Phách Thể Tam Đan Công tưởng tượng thuyền bỉ ngạn dễ dàng hơn rất nhiều.
Chi tiết của thuyền bỉ ngạn dần dần thành hình, Tần Mục lại nghỉ ngơi mấy mươi lần, cuối cùng khiến cho chiếc thuyền lớn này dần dần hoàn chỉnh.
Thời gian từng ngày một trôi qua, thương thế của Lạc Vô Song đã khỏi hẳn, hắn nhìn Tần Mục, lại thấy một chiếc thuyền lớn dài đến mấy chục dặm bị Tần Mục tưởng tượng ra được, trong lòng hắn không khỏi chấn động không hiểu nổi.
Thuyền bỉ ngạn là kết tinh trí tuệ của thời đại Khai Hoàng, loại thuyền này tổng cộng chế tạo ra hai chiếc, trong đó một chiếc do Khai Hoàng dẫn đầu cường giả ba mươi ba tầng trời của Khai Hoàng Thiên Đình khống chế, lái về phía Vô Ưu Hương.
Một chiếc thuyền bỉ ngạn khác lại do Đế Thích Thiên Lý Du Nhiên dẫn đầu Thiên Công Thần tộc làm ra, dự định dẫn đầu tàn quân đi tới Vô Ưu Hương, lại gặp phải kẻ địch tập kích, bị hủy ở trong Đại Khư.
Trong Thiên Đình Thiên Tôn cũng muốn sử lại chiếc thuyền kia, tiếc rằng cấu tạo của chiếc thuyền kia thật sự phức tạp, không có bản vẽ căn bản không có thể sửa chữa được, bởi vậy chỉ có thể đành thôi.
Hiện tại, Tần Mục dựa vào sức của một mình, tự nhiên tưởng tượng ra một chiếc thuyền bỉ ngạn!
Mặc dù chiếc thuyền này nhỏ hơn so với thuyền bỉ ngạn thật sự vô số lần, nhưng dụng thần thức tưởng tượng ra thuyền lớn mấy chục dặm, vẫn khiến cho người ta không nhịn được tán thưởng sự vĩ đại của các chúa sáng thế.
Cuối cùng, Tần Mục cũng tưởng tượng ra được linh kiện cuối cùng của thuyền bỉ ngạn.
Thân thuyền bỉ ngạn có một phù văn sáng lên, tiếp theo hàng trăm triệu bùa văn trên thân thuyền lần lượt được thắp sáng, chiếc thuyền này dần dần bay lên, lơ lửng trên không trung, giống như một tòa lục địa mô hình nhỏ!
- Tần tiểu hữu, ngươi đã coi như là chúa sáng thế.
Trong đầu của Tần Mục truyền đến giọng nói của Thúc Quân, hắn xúc động nói:
- Thời đại cổ xưa, chúa sáng thế có thể tưởng tượng sáng tạo ra thần khí phức tạp như vậy cũng không nhiều. Chúa sáng thế có thành tựu thần thức vượt qua ngươi lại nhiều không biết bao nhiêu, nhưng có thể tưởng tượng ra thần khí to và phức tạp như vậy, lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngươi ở trên phương diện vận dụng thần thức đã là trò giỏi hơn thầy.
- Cảm ơn Thúc Quân đạo huynh thừa nhận.
Tần Mục leo lên chiếc thuyền lớn do hắn tưởng tượng ra, đi tới đài chỉ huy.
Lạc Vô Song đuổi theo hắn, Tần Mục lấy ra tinh bàn do thôn trưởng giao cho mình, sắc mặt hắn phức tạp, sau một lúc lâu, hắn phất tay một cái, trên tinh bàn hiện ra các loại hình kiếm, bị hắn lần lượt phá vỡ!
Phong ấn của thôn trưởng đã không còn tồn tại.
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, đặt tinh bàn lên phía trên la bàn của thuyền bỉ ngạn.
Chiếc thuyền lớn này ầm ầm chấn động vài tiếng, chậm rãi điều chỉnh phương hướng, lái về phía tế đàn trên cầu hư không.
- Vô Ưu Hương.
Tần Mục nhìn về phía cầu hư không kia, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, ánh mắt lại vô cùng phức tạp:
- Ta tới đây.