[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 968 : Vô ưu hương trong không trung
Ngày đăng: 03:31 24/08/19
Tần Mục lần thứ hai đóng cửa phòng bên phải, lại mở ra, cảnh sắc trong phòng lại biến đổi chỉ thấy một mảnh tối tăm, không nhìn thấy được bất kỳ vật gì.
Đột nhiên, bóng tối chợt tách ra, một con mắt cực lớn nhét đầy cả căn phòng!
Tần Mục lập tức đóng cửa phòng, tim đập loạn thình thịch thình thịch:
- Mở ra gian phòng cuối cầu hư không thật đúng là kích thích, mỗi lần đều có thể khiến người ta khiếp sợ!
Hắn lại một lần nữa mở rộng cửa, bên trong phòng lại là một hố đen đang phun trào, khiến cho hắn sởn tóc gáy, vội vàng đóng cửa phòng.
Tần Mục liên tục thử vài lần, cuối cùng tìm được gian phong có xuất hiện một đóa hoa sen.
Tần Phượng Thanh lại đang nghiêng tai lắng nghe, hiển nhiên bên cạnh có người chỉ điểm hắn, nói:
- Hiện tại, trái hai, phải một, giữa năm, phải ba, giữa một, phải hai, trái bốn, giữa bảy...
Hắn giống như đang nói một ít mật mã cổ quái, Tần Mục cẩn thận lắng nghe, ghi nhớ lời của hắn nói, trong lòng không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nếu đây là trình tự mở cửa, như vậy thật không có khả năng tìm được Vô Ưu Hương!
Người bình thường đi tới nơi này, chỉ biết tiến vào trong cửa, căn bản sẽ không đi thử mở cửa đóng cửa.
Mà tiến vào trong cửa lại sẽ rơi vào cạm bẫy của chúa sáng thế, giống như Hỏa Thiên Tôn Hư Thiên Tôn bị nhốt lại, cho dù có thể trốn ra, bọn họ không biết thứ tự đóng mở cửa, cũng không thể tìm được.
Càng mấu chốt hơn chính là, mở cửa đóng cửa lại chia ra làm nhiều lần, cái này cần phải không ngừng thử nghiệm, hơn nữa mỗi lần mở cửa, phía sau cửa đều là một nơi vô cùng nguy hiểm, hậu cung của Thiên Đế, trước mặt Thổ Bá, trước mặt Nguyên Mộc, còn có các loại địa phương hiểm yếu, chỉ có chút lơ là lại có khả năng bị tồn tại phía sau cửa chém giết!
Đương nhiên, thời điểm chúa sáng thế Thái Hư sáng tạo ra thiên địa và ba gian nhà kỳ lạ này, Địa Mẫu Nguyên Quân còn ở nhân thế, mà bây giờ Địa Mẫu Nguyên Quân đã chết, bởi vậy khi mở ra cánh cửa Nguyên Giới Nguyên Mộc lại không quá mức nguy hiểm đáng sợ, nhiều nhất là một nhóm thần nhân trông cửa xông qua đánh.
Muốn trong khoảng thời gian ngắn phá giải huyền bí thứ tự mở cửa, gần như là không có khả năng, khả năng lớn nhất trái lại là bởi vì nhiều lần mở cửa, bị tồn tại đáng sợ phía sau cửa giơ tay lên tiêu diệt.
- Những chúa sáng thế Thái Hư thật đúng là lợi hại. Khai Hoàng làm sao biết được thứ tự mở cửa vậy?
Tần Mục cẩn thận suy nghĩ một lát, trong lòng đã có suy đoán.
Trên bản đồ địa lý Thái Hư do Vân Thiên Tôn giao cho Khai Hoàng chỉ sợ có thứ thự mở cửa.
Vân Thiên Tôn cùng chúa sáng thế Thái Hư hợp lực, bố trí cạm bẫy, ám toán Thái Đế, có thể thấy được quan hệ giữa hắn cùng với chúa sáng thế Thái Hư vẫn vô cùng tốt, có thể lúc những chúa sáng thế rời khỏi vùng đất Thái Hư, đã nói thứ tự mở cửa cho hắn biết.
Tần Phượng Thanh nói một lần thứ tự mở cửa, sau đó trịnh trọng vạn phần nói:
- Nhất định phải nhớ thứ tự mở cửa, không được sai lầm, bằng không sẽ không có cách nào mở ra cánh cửa tiến vào Vô Ưu Hương. Còn nữa, sau khi ngươi tiến vào Vô Ưu Hương không nên đi loạn, cha mẹ nói bọn họ đã chuẩn bị thuyền, sau khi xông ra khỏi vòng vây lại đi đón ngươi.
Tần Mục gật đầu.
Ảo ảnh của Tần Phượng Thanh tản đi, âm thanh càng lúc càng xa:
-... Nhớ kỹ, nhất định không nên đi loạn, những chúa sáng thế ngon miệng rất hung tàn...
Ảo ảnh của hắn biến mất, Tần Mục thở hắt ra một hơi, đi tới trước cửa phòng bên trái, cười nói:
- Lạc huynh, huynh lại thấy được.
Lạc Vô Song không nghi ngờ hắn, đi ra phía trước, Tần Mục đẩy cửa ra, phía sau cửa chính là Nguyên Giới Nguyên Mộc, những thần nhân trông coi Thiên Cung trong tán cây Nguyên Mộc kia lập tức phát động thần thông cầm thần binh đánh tới, tiếng hò hét chấn động trời cao.
Tần Mục sau lưng dùng sức đẩy Lạc Vô Song vào trong cửa, cười nói:
- Lạc huynh, huynh về Nguyên Giới trước, qua mấy ngày nữa ta sẽ trở lại gặp huynh.
Lạc Vô Song bị hắn đẩy, không thể làm theo ý mình, ngã vào Nguyên Giới, hắn lập tức thấy trước mắt có hàng vạn hàng nghìn thần nhân đánh tới, không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, tức giận mắng một câu, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cánh cửa đã đóng.
Hắn chỉ đành phải kiên trì nghênh đón những Thần Ma kia, trong lòng thầm nghĩ:
- Nơi này là lãnh địa của vị Thiên Tôn kia, Thiên Cung thành lập ở Nguyên Giới, nếu như ta giết thần nhân trấn thủ ở đây, chỉ sợ là vị Thiên Tôn ác độc kia... Trong mười Thiên Tôn, ta đã đắc tội Đế Hậu Nguyên Mỗ và Hư Thiên Tôn, Hạo Thiên Tôn khẳng định cũng sẽ không bỏ qua ta, ta đắc tội bốn vị Thiên Tôn, như vậy đắc tội thêm một vị nữa cũng là không sao!
Hắn tập trung nguyên khí, hóa thành thần đao nghênh đón những thần nhân trấn thủ Thiên Cung kia, hạ sát thủ, trong lòng thầm nghĩ:
- Không hạ sát thủ, rất khó sống sót lao ra khỏi đây!
- Lạc huynh hình như đang mắng ta.
Tần Mục liên tục mở cửa hai lần, lại đi tới phía trước gian phòng bên phải, mở cửa ra một lần, tiếp theo đi tới trước gian phòng chính giữa, thầm nghĩ:
- Người này đắc tội nhiều Thiên Tôn như vậy, lại nghe được nhiều bí ẩn như vậy, mười Thiên Tôn của Thiên Đình gần như sắp bị hắn đắc tội sạch sẽ. Hiện tại lại đắc tội vị Mục Thiên Tôn ta, hừ hừ...
Hắn ngược lại không phải không tin được Lạc Vô Song, mà chuyện về Vô Ưu Hương quan trọng, người biết vị trí của Vô Ưu Hương càng ít càng tốt, cho nên hắn đưa Lạc Vô Song đi trước.
Hắn căn cứ vào thứ tự mở cửa do Tần Phượng Thanh nói, hết mở lại đóng, qua một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng làm xong tất cả những điều này, sau đó hắn trở về trước cánh cửa gian phòng ở giữa, dùng hai tay mở cửa ra.
Phía sau cửa là ánh nắng chiếu qua, khiến cho hắn không khỏi híp mắt lại, giơ tay lên che ở trên chân mày một chút, đợi đến khi mắt thích ứng được với ánh sáng mặt trời, lúc này hắn mới buông tay xuống.
Ở phía trước hắn là cây cối rậm rạp thành rừng, những cây cối cao lớn cắm thẳng vào tận trời cao, ở trên trời có chim muông cực lớn bay qua, con chim lớn mọc sáu cái cánh bay qua phía trước một ngọn thần sơn tuyệt đẹp.
Núi thần trải dài chập chùng, một tòa lại nối tiếp một tòa, cao thấp khác nhau, mây trắng như biển tung bay ở quanh núi thần.
Những con chim lớn sáu cánh bay qua ngọn núi, đâm vào biển mây, trong biển mây truyền đến tiếng kêu.
Tần Mục đi vào cánh cửa, hít vào một hơi thật dài, không khí nơi này vô cùng trong lành, trong không khí có chút hơi nước.
Hắn nghe được tiếng nước chảy, hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy được ba gian nhà phía sau.
Chỉ thấy gian nhà cuối cầu hư không được xây ở trên đỉnh một ngọn núi, ba gian phòng này lại ở sau lưng Tần Mục, bên cạnh chính là một thác nước, nước chảy từ nhà bên cạnh chảy xuống sườn núi, rơi vào một tảng đá nhô ra ở giữa sườn núi, thác nước chia làm hai, trút xuống, phi quỳnh tiết ngọc.
Tần Mục từ trên cao nhìn xuống dưới, nhìn thấy được hai dải cầu vồng treo ở giữa sườn núi.
- Ta rõ ràng là đi vào trong gian nhà ở giữa, nhưng đi tới nơi này, lại là đi ra khỏi gian nhà, thật đúng là cổ quái.
Hắn nhịn không được tán thưởng sự thần kỳ của chúa sáng thế, bọn họ lại có thể tưởng tượng ra gian nhà kỳ diệu như vậy, điều này so với thuật không gian của Nguyệt Thiên Tôn cũng không kém hơn bọn họ!
- Ở đây chính là Vô Ưu Hương sao?
Tần Mục cảm ứng được trong mảnh thiên địa này tràn ngập thần thức vô cùng nồng đậm, chắc là thế giới do chúa sáng thế tạo hóa thành, nhưng ở đây không có trải qua phá hủy khủng khiếp như vùng đất Thái Hư vậy, không có quỷ dị cùng đáng sợ của vùng đất Thái Hư, có thể nói là vô cùng yên lành.
Tâm niệm hắn thoáng động, một chén rượu ngon xuất hiện ở trong tay.
Tần Mục uống rượu ngon, sau đó ném cái chén ra, cái chén đột nhiên biến mất.
- Thật đúng là một địa phương cổ quái, ta còn chưa vận dụng Đại La Vô Thượng Thần Thức, cũng không có dùng bao nhiêu thần thức, chẳng qua chỉ suy nghĩ một lát lại có rượu ngon xuất hiện, ở đây quá kỳ diệu!
Tần Mục không nhịn được tán thưởng, thầm nghĩ:
- Người sinh sống ở nơi này chẳng phải là không cần làm việc, chỉ cần dùng tâm niệm thoáng động lại sẽ có rượu ngon món ngon sao? Chỉ cần suy nghĩ một chút, lại có điện ngọc quỳnh lâu? Nếu quả thật sự như thế, ở đây đảo có thể xưng là Vô Ưu Hương!
Tuy nói như vậy, nhưng muốn đạt được trình độ suy nghĩ cái gì lại có cái đó, lại vẫn cần có thành tựu nhất định trên phương diện thần thức.
Chủ yếu là bởi vì tu vi thần thức của bản thân Tần Mục quá mạnh mẽ, hắn vừa thoáng động tâm niệm, điều động thần thức đã cực kỳ đáng sợ, thần thông giả bình thường không thể sánh ngang được.
Hắn xoay người lại đóng cửa phòng, ngồi ở đỉnh của thác nước, lẩm bẩm:
- Ca ca bảo ta ở chỗ này chờ, phụ mẫu sẽ chạy tới, như vậy ta lại chờ ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không bị lòng hiếu kỳ của mình ép buộc đi loạn xung quanh!
Hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giống như lão tăng nhập định, đột nhiên có một ý niệm xông ra:
- Nếu ở đây cái gì cần có đều có, như vậy vì sao mẫu thân nói Vô Ưu Hương nguy hiểm vô cùng, không cho ta đi Vô Ưu Hương? Còn có thư sinh Thiên Sư Yên Vân Hề, nàng cũng không muốn nói cho ta biết Vô Ưu Hương ở đâu, không muốn ta trở lại.
- Vừa rồi ca ca nói, hắn đi tới Vô Ưu Hương hàng ngày có người đánh, mỗi ngày có Thần Ma ăn, lẽ nào Vô Ưu Hương khai chiến cùng chúa sáng thế ở đây?
- Khai Hoàng cầm bản đồ địa lý của Vân Thiên Tôn đến đây, lấy giao tình giữa Vân Thiên Tôn cùng chúa sáng thế, những chúa sáng thế hẳn sẽ phải nể mặt Vân Thiên Tôn không làm khó dễ với Vô Ưu Hương chứ? Vì sao còn có thể cùng Vô Ưu Hương khai chiến?
...
Trong đầu hắn xuất hiện các loại ý nghĩ, lập tức không có cách nào nhập định được nữa, nhưng vào lúc này, chỉ nghe tiếng bước chân rầm rập truyền đến.
Tần Mục lập tức đứng dậy nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy được một cái đầu cực lớn từ dưới thác nước thò ra, gương mặt người khổng lồ này đối diện hắn, mũi phun ra khí lưu hình thành hai luồng cuồng phong, thổi cho áo quần hắn bay phần phật.
Trong lòng Tần Mục căng thẳng, trán của người khổng lồ này có đặt một miếng tinh thể hình thoi dựng thẳng, giống như con mắt dựng thẳng của mi tâm.
Đây là một vị chúa sáng thế!
Chúa sáng thế với hình thể khổng lồ như vậy, thực lực nhất định là cao thâm khó dò!
- Ma đồ...
Người khổng lồ mở miệng, âm thanh giống như hàng vạn hàng nghìn sấm sét ở nổ vang ở bên tai của Tần Mục, chấn động tới mức lỗ tai hắn ong ong vang dội, vị chúa sáng thế này lộ ra sắc mặt giận dữ, giơ bàn tay lên, bàn tay với kích thước giống như trăm nghìn mẫu đất lại muốn đập về phía hắn!
Hai mảnh mi mắt ở mi tâm của Tần Mục tách ra hai bên, lộ ra con ngươi, người khổng lồ này nhìn thấy được con ngươi của hắn, lập tức thu bàn tay về, quan sát hắn từ trên xuống dưới, một thần thức vô cùng cường đại dao động, truyền vào trong đầu của Tần Mục:
- Ngươi là hài đồng nhà ai? Bao tuổi? Vì sao đi tới nơi này?
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, da gà nổi lên phía sau gáy cũng biến mất, sóng thần thức giao lưu cùng chúa sáng thế này, nói:
- Ta sắp hai tuổi, trong lúc vô ý chạy đến nơi đây, thấy ở đây có ba gian phòng ở lại tới xem một chút. Tiền bối là người tộc nào?
- Ta là Tu Trọng của Tu Dân tộc, ta nhận thấy được ở đây có động tĩnh khác thường, cho nên đến đây kiểm tra.
Sóng thần thức của chúa sáng thế Tu Trọng này khen:
- Thần thức của ngươi thật sự không tệ, không đến hai tuổi lại có thành tựu như vậy, tu vi còn mạnh hơn so với người trưởng thành. Sư phụ của ngươi là ai?
- Lão sư của ta là Thúc Quân.
Tần Mục đàng hoàng nói.
Ở Thái Sơ Nguyên Thạch trong con mắt thứ ba của hắn, đầu lớn của Thúc Quân dương dương đắc ý, hai con mắt ở trong hốc mắt nhảy nhót qua lại, cười hì hì nói:
- Tiểu tử thối, gọi ta là lão sư, chiếm tiện nghi của ta, tuy nhiên lão tử không trách ngươi. Hì hì, ngươi báo ra tên của ta, chỉ sợ Tu Trọng này sẽ bị dọa đến tè ra quần, quỳ lạy liên tục! Lão tử chính là một trong ba vương của thời đại cổ xưa!
- Thúc Quân?
Ba con mắt của chúa sáng thế Tu Trọng này đều lộ ra vẻ mê mang, con mắt thứ ba của hắn là Thái Sơ Thần Thạch, nhưng cũng giống như ánh mắt thật sự có thể lộ ra các loại cảm xúc, hắn lắc đầu nói:
- Không có nghe nói qua. Tuy nhiên thần thức của ngươi rất mạnh, hắn hơn phân nửa cũng không phải là hạng người vô danh. Ở đây rất nguy hiểm đáng sợ, ác đồ thường lui tới ở nơi đây, ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi đi tới nơi an toàn.
Hắn đưa bàn tay ra, tách thác nước, ra hiệu Tần Mục nhảy lên.
Tần Mục do dự một chút, trong lòng có chút không tình nguyện.
Nhưng thần thức của chúa sáng thế Tu Trọng thoáng động, hắn lại không thể làm theo ý mình, bay lên, rơi vào lòng bàn tay của chúa sáng thế, trong lòng không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên.
Thần thức của Tu Trọng mạnh mẽ gấp hắn trăm ngàn lần, căn bản không cho phép hắn phản kháng, lại ràng buộc hắn đến mức ngay cả nguyên khí cũng không thể động đậy!
Phải biết rằng, hiện tại tu vi thần thức của Tần Mục mặc dù không bằng Diêm Thiếu Thanh cường giả đệ nhất thần thức của Thiên Đình, nhưng chất lượng lại cao hơn.
Thần thức của chúa sáng thế Tu Trọng lại nhiều hơn hắn gấp trăm ngàn lần, hơn nữa chất lượng của thần thức mạnh hơn Tần Mục, có thể tưởng tượng được thần thức của người này đáng sợ tới mức nào!
Tu Trọng chỉ sợ không phải là chúa sáng thế bình thường, hơn phân nửa là nhân vật cao tầng trong các chúa sáng thế Thái Hư!
- Ngươi mới hai tuổi, làm sao có thể chạy tán loạn khắp nơi? Người gọi là Thúc Quân kia cũng thật không thể tưởng tượng nổi, cũng không sợ ngươi bị những yêu ma quỷ quái tha đi sao? Thần thức của những yêu ma quỷ quái kia còn mạnh hơn ngươi rất nhiều lần.
Thái Sơ Thần Thạch ở mi tâm của Tu Trọng có ánh sáng điên cuồng phun ra, một chiếc bảo liễn cực lớn đột nhiên xuất hiện, hắn dẫn theo Tần Mục leo lên bảo liễn, chín con rồng lớn dài đến trăm dặm kéo bảo liễn, bay lên trên không trung.
- Nếu như gặp phải những ác đồ kia, ngươi sẽ chỉ có một con đường chết.
Tu Trọng nhẹ nhàng phất tay, mặt trời hạ xuống, bầu trời đầy sao đột nhiên hiện ra, hóa thành một dải Ngân Hà, chín con rồng kéo bảo liễn vui vẻ chạy vội ở trong Ngân Hà, hắn nói:
- Những ác đồ không nói lý, nhất là ác đồ đứng đầu, Tần Nghiệp khốn kiếp kia càng hung tàn thành tính, không ai bì nổi.
Thúc Quân thông qua con mắt thứ ba của Tần Mục nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài bảo liễn như vậy, trong lòng rét lạnh, hắn vội vàng dùng thần thức truyền âm:
- Tiểu tử họ Tần, ngươi phải coi chừng! Thực lực của chúa sáng thế này không thể kém hơn ta năm đó là bao nhiêu đâu!