Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 11 : Tôi không cho phép cô hối hận

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Từ sau khi ra khỏi văn phòng của Cù Khê Ngưng, cả người Lăng Họa có phần ngẩn ngơ.



Cô thẫn thờ đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh vỗ lên má mình.



Một cái, hai cái... nhưng những lời anh nói và khung cảnh đó vẫn quẩn quanh trong đầu óc.



Ngẩng đầu lên, cô nhìn khuôn mặt dính đầy nước, nhợt nhạt của mình trong gương.



Ba năm nay, chính bản thân cô cũng không thể tưởng tượng được mình rốt cuộc đã thay đổi bao nhiêu. Cô đã không còn là một người hơi tý là sai khi vừa bước chân vào Berker Palace nữa. Cô đã tận mắt chứng kiến nhiều chuyện ghê tởm, âm mưu, hãm hại mà người thường không thể tưởng tượng nổi... cũng từng đích thân tham gia vài chuyện. Cô đã không thể tự xưng là một "người tốt" nữa.



Ha, nếu cô nói với Cù Khê Ngưng cô không làm chuyện này, ngay chính bản thân cô cũng sẽ khinh thường tấm bia mà cô muốn xây nên.



Ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhìn thấy Mục Tịnh đứng ở cửa thang máy.



Sau khi nhìn thấy cô, anh ta không nói gì nhưng dường như ra hiệu cho cô cùng mình đi vào một phòng họp nhỏ không người.



Sau khi bước vào, anh ta xoay tay đóng cửa lại, khoanh tay đứng nhìn cô.



"Làm sao anh điều tra ra được chuyện của Ken?" Cô không thể hiện cảm xúc gì.



"Trên đời không có chuyện gì không thể điều tra ra, chỉ là cô có muốn hay không mà thôi."



Lăng Họa cười một tiếng thản nhiên: "Không hổ danh là anh".



Con ngươi Mục Tịnh đen thẫm lại: "Bắt cô tận tay giết bạn cũ là một bài thử thách mà chủ nhân mới bắt buộc phải giao cho cô. Dù người cũ có tốt với cô bao nhiêu, thì bây giờ cô cũng chỉ có một vị chủ nhân".



"Tôi hiểu." Cô nhún vai: "Đây là thánh chỉ, nếu tôi không hoàn thành thì người chết chung sẽ là tôi".



Mục Tịnh im lặng nhìn cô.



"Gene." Cô mở cửa ra, bước ra ngoài không quay đầu lại: "Tôi mong anh đừng giả vờ có thiện chí đánh thức người tốt trong tôi. Đôi tay anh bẩn cỡ nào chỉ có mình anh biết. Nhưng tôi cũng không có tư cách gì nói anh, vì tôi cũng vậy".



***



Sau khi đẩy cửa bước ra khỏi quán café gần TTA là đã khoảng bảy giờ tối.



Cô đứng bên đường, nhìn theo người nhận tin đang cầm túi tài liệu biến mất ở góc tòa nhà TAA, đôi mắt chợt nhấp nháy theo ánh đèn đường.



Cô vào cửa hàng tạp hóa mua một lon bia, ngồi bên bậu cửa sổ cửa hàng, lấy điện thoại, mở Wechat.



Cô tìm tên "Ken" rồi đánh một dòng chữ, suy nghĩ rồi lại xóa đi.



Lăng Họa: Ken, gần đây ổn chứ?
Đả kích biết bao.



"Xin hỏi tôi đi được chưa?" Lát sau cô hạ giọng hỏi.



Cù Khê Ngưng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô qua ánh đèn đường hắt vào cửa sổ.



Cô vùng vẫy nhưng anh vẫn không buông tay.



"Phải, tôi làm rất tốt." Nhịn đến nỗi gần như cắn gãy răng, cuối cùng cô vẫn ngẩng lên, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ rực: "Tôi cũng không ngờ mình có thể làm gọn gàng dứt khoát đến vậy, có thể hại người đối tốt với tôi đến bước này mà không hề chớp mắt".



"Anh biết không? Không có ông ấy, hôm nay tôi không thể đứng ở đây. Trước kia tôi từng nhiều lần phạm sai lầm, đều là ông ấy và Tim cứu tôi... Vậy mà hôm nay tôi đã kề dao đâm vào ngực ông ấy. Cả đời này ông ấy cũng không thể thực hiện được giấc mơ đã gần trong gang tấc nữa, hơn nữa còn bị người ta chê cười. Cả những người thân vốn đang sống trong bình yên và hạnh phúc của anh ấy cũng sẽ vĩnh viễn sống trong cái bóng xấu xí này!"



"Tôi là một tên đao phủ, tôi đã hại cả gia đình ông ấy..."



Ban đầu, giọng cô còn bình tĩnh, nhưng về sau đã hoàn toàn cao lên thành tiếng nấc.



Nhịn lâu như vậy, từ hôm qua tới tận hôm nay, cuối cùng cô vẫn không nhịn được. Hơn nữa, cô lại bộc phát với người không nên nhất.



"Có lẽ anh cảm thấy nực cười, phải, bao nhiêu năm nay tay tôi dính còn ít máu sao? Có dính thêm vài giọt thì có gì đáng kể đâu..."



Cô chưa kịp nói hết câu, bàn tay đang giữ chặt cô bỗng dùng lực, cả người cô đổ nhào về phía trước.



Sau đó, cô ngã mạnh vào một vòng tay vừa rắn chắc vừa ấm áp.



...



Cả người Lăng Họa chợt ngơ ngẩn.



Trong phòng làm việc tối đen như mực, Cù Khê Ngưng một tay nhẹ nhàng ôm lưng cô, vỗ về.



Cô tròn xoe mắt, nước mắt vô thức lăn xuống, thấm ướt áo sơ mi của anh.



Sau đó, cô nghe thấy anh khẽ thì thầm bên tai cô.



"Cô sở hữu cả tấm lưng của tôi, tôi cũng không cho phép cô hối hận."



~Hết chương 11~



*Lời tác giả: Tình cảm của Đại đế, cảm giác vừa tát một cái thì lại cho ăn một quả ngọt.



Lần nào cũng đến lúc hận anh ấy muốn chết, cảm giác anh ấy đối xử với Tiểu Họa rất tệ thì anh ấy luôn dùng một câu nói để khiến người ta đầu hàng. Vậy phải làm sao đây? Dù sao sau này cũng là bà xã rồi, ngược đãi Tiểu Họa một chút trước chắc không sao chứ?? (Phải, không sai, tôi vĩnh viễn chỉ ngược nữ chính thôi, mấy người đánh tôi đi!)