Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 13 : Sẽ chỉ nhớ tới nụ hôn này

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Câu nói cuối cùng của Cù Khê Ngưng Lăng Họa đã không còn nghe thấy nữa.



Cô cầm phong bì và vé vào cửa rồi lao như bay tới trước mặt Đốc Mẫn đang dựa vào xe đợi cô, ép anh ấy giơ tay lên high-fjve với mình.



"Em lên cơn thần kinh gì vậy?" Đốc Mẫn giữ chặt tay cô, vừa nhìn cô bằng biểu cảm "Em ngốc rồi hả" vừa rút thứ trong tay cô ra, nhìn lướt qua rồi ngẩng lên với nét mặt phức tạp: "... Đây là thứ Chase Qu đưa cho em?".



Cô gật đầu, đứng trước mặt bạn thân đã không còn kiềm chế được tiếng hét của mình nữa: "Khu VIP, hàng đầu tiên, ghế ở giữa! Trời ơi là trời! Á!!!".



Phải biết rằng, ngày xưa mỗi lần liveshow mở bán vé vào cửa, cô ngồi lướt di động mất một tiếng mà vẫn không mua được vì quá chậm tay. Cô vốn định hai tuần trước liveshow sẽ tìm mua vé chợ đen, nhưng quả thực vì dạo gần đây bị Cù Khê Ngưng vắt kiệt hết tinh thần và sức lực nên cô đã hoàn toàn quên khuấy mất!



Vì vậy, có trời biết, khi nhìn thấy hai chiếc vé này cô đã vui mừng cỡ nào, hơn nữa theo đuổi Tạ Tu Dực bao năm qua cô chưa bao giờ mua được vé ngồi hàng đầu!



Đốc Mẫn quen biết với cô đã lâu cũng rất hiếm khi thấy cô hưng phấn như đứa trẻ thế này, biểu cảm của anh ấy càng khó coi hơn: "Tiểu Họa".



"Dạ?"



"Vì sao hắn lại đưa em thứ này?"



Cô xoay vòng vòng tại chỗ liên tục, khoa tay múa chân: "Anh ấy là bạn thân của Tạ Tu Dực. Chắc là vợ của Tạ Tu Dực bảo anh ấy mang cho em. Vì trước đó em có giúp họ trông con trai, cậu nhóc tinh ranh đó đáng yêu cực".



Đốc Mẫn trả lại vé cho cô, ngữ khí châm chọc: "Nhưng vì sao phải đêm hôm hắn mới mang tới nhà em? Hắn tốt vậy sao?".



Câu hỏi này của anh ấy quả thực đã làm khó cô rồi: "Em không biết, có thể là vừa từ nhà Tạ Tu Dực ra, tiện đường thì ghé?".



Đốc Mẫn tỉ mỉ quan sát cô một lượt: "Em nghĩ hắn nhàn rỗi vậy sao? Tiểu thư à, mong em hãy trưởng thành lên một chút. Người đàn ông này không phải người bình thường, mỗi một việc làm của hắn đều có nguyên do cả đấy".



"Vậy thì chắc là muốn lấy lòng em, vỗ về em? Dù sao thì hôm qua em cũng làm tay sai cho anh ấy, giúp anh ấy diệt trừ một người ngáng đường tương lai, cho dù người ấy có ơn với em." Nhắc tới chuyện hôm qua, sắc mặt Lăng Họa vẫn không tốt lắm. Im lặng một lúc, cô mới nhìn Đốc Mẫn, hỏi ngược lại: "Lẽ nào ý anh à Cù Khê Ngưng muốn tán em?".



Anh ấy ngồi vào trong xe, khởi động máy: "Ai mà biết được?".



Cô nhún vai, gõ tay lên cửa sổ xe: "Anh đi xem với em không? Tối ngày kia đấy".



"Anh đâu có hâm mộ." Đốc Mẫn làm mặt khinh thường: "Vả lại, trông anh cũng đâu có thua kém Tạ Tu Dực, thà về nhà soi gương tự ngắm còn hơn".



"Nhưng anh hát khó nghe hơn anh ấy nhiều." Cô đút tay vào túi áo: "Mau về với các em của anh đi, bye bye".



"Lâu lắm rồi em không yêu đương hẹn hò gì, đừng nghĩ mọi việc quá đơn giản." Trước khi lái xe đi, Đốc Mẫn còn quay đầu lại, nghiêm túc dặn dò cô một câu: "Đàn ông kẻ nào cũng xấu xa hết, mà gã Cù Khê Ngưng đó còn lại đỉnh cao của xấu xa nữa".



"Con biết rồi, thưa bố." Cô sốt ruột vẫy tay.



Tiễn Đốc Mẫn đi rồi về nhà, cô lấy di động ra, soạn một tin nhắn gửi cho Cù Khê Ngưng, chỉ có hai chữ: Cảm ơn.
Cô quay đầu lại thì thấy Cù Khê Ngưng đang nhìn mình: "Sao vậy?".



Anh yên lặng nhìn cô chăm chú, chỉ vào tai mình, tỏ ý anh không nghe rõ cô nói gì.



Cô không còn cách nào khác, đành ghé sát về phía anh hơn một chút: "Bây giờ đã nghe rõ hơn chưa?".



"Chưa được."



"Thế này thì sao?"



Cô có chút nghi hoặc, cảm giác mặt mình sắp dính vào mặt anh tới nơi.



Anh bỗng nhiên chỉ tay về góc trái phía trước mình.



Lăng Họa nhìn theo hướng tay anh chỉ, còn tưởng là Tạ Tu Dực đi tới trước mặt họ. Nhưng một giây sau cô bỗng thấy phía trước tối đen.



Một gương mặt tuấn tú đột ngột phóng to cực đại trước mắt cô. Trong chớp mắt, cô chỉ cảm nhận được môi mình bị một đôi môi lạnh lẽo khác bịt kín.



Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu, chiếc lightstick trong tay cô rơi xuống đất.



Mọi âm thanh xung quanh dường như ngừng lặng. Cô không còn nghe được tiếng hát của Tạ Tu Dực nữa, cũng không còn nghe được tiếng hát vang của mọi người nữa... Ánh đèn, tất cả mọi ánh sáng tựa hồ đều biến mất, chỉ còn lại xúc cảm trên bờ môi và hơi thở của anh là chân thực.



Vì đội mũ nên anh nghiêng mặt, yên lặng hôn cô giữa tiếng reo hò của vô số người.



Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Cù Khê Ngưng mới rời khỏi môi cô.



Anh nhìn khuôn mặt như đã đông cứng của cô, kéo thấp vành mũ, giơ tay chạm lên môi mình như đang đùa giỡn:



"Từ nay về sau, khi nghe bài hát này, em sẽ chỉ nhớ đến nụ hôn này."



~Hết chương 13~



*Lời tác giả: Djay: Cậu quen mình mười mấy năm mà chưa từng nghe nửa bài hát của mình, vì sao bỗng nhiên đòi tới liveshow?



Đại đế: Cần cậu quan tâm?



Ai lại một lần nữa chết ngất vì Đại đế giơ tay!!!



*Lời dịch giả: Một lần nữa khẳng định tình yêu của Đại đế không chỉ đơn thuần từ hiện tại.