Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 19 : Em tưởng tôi định hôn em?

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Lăng Họa mở to mắt nhìn biểu cảm cười mà như không cười của Cù Khê Ngưng.



"Em vừa đi tôi đã tìm một thư ký mới thay em, bây giờ còn ngồi đây nói cười vui vẻ với cô gái khác." Anh chống một tay lên bức tường sau lưng cô, hạ thấp giọng: "Hối hận không?".



Ban đầu cô chưa kịp hiểu ngay. Một lát sau, cô cười khẩy, đẩy tay anh ra rồi bỏ đi.



Trở về phòng ăn, điểm tâm đã được bày lên bàn. Cô ngồi xuống chiếc chiếu Tatami, cầm thìa lên ăn bánh, nhưng tâm tư lại bay tận đâu đâu.



"Tiểu Họa." Cô nghe thấy Lộ Tân Viễn gọi tên mình.



"Hm?" Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.



Lộ Tân Viễn đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng ai gõ cửa.



"Mời vào." Lộ Tân Viễn nói.



Cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra. Người phục vụ bê vào một bát chè bánh trôi đậu đỏ, đặt trước mặt Lăng Họa: "Chào cô, đây là món ngài Chase ở phòng 02 bên cạnh gọi cho cô".



Sắc mặt cô và Lộ Tân Viễn đều lập tức thay đổi.



Nhưng vẫn chưa hết, người phục vụ đưa đồ ngọt xong định rời đi, đang chuẩn bị đóng cửa lại thì một bàn tay đẹp, các khớp xương rõ ràng bỗng chặn lại.



Cù Khê Ngưng và cô gái xa lạ đó đứng ngoài cửa. Một tay anh cầm áo khoác của mình, trên cánh tay kia có một cánh tay mảnh dẻ khác.



Lăng Họa nhìn thấy rõ cô gái kia đang khoác tay anh.



"Hi." Lộ Tân Viễn nhìn thấy Cù Khê Ngưng đứng ngoài cửa, bèn mỉm cười, thật ra nơi đáy mắt không hề có chút ý cười nào: "Thật trùng hợp".



Cù Khê Ngưng hơi cúi đầu: "Lại gặp nhau rồi".



"Tôi đã gọi bánh cho Tiểu Họa rồi, anh còn tặng thêm một phần, thật là có lòng." Lộ Tân Viễn từ tốn nói: "Là sếp cũ của cô ấy, anh thật sự hết lòng quan tâm tới nhân viên trước đây của mình... không giống tác phong của anh lắm".



"Dù sao thì vị sếp hiện tại của cô ấy đối xử với cô ấy nhẹ nhàng như gió xuân. Là một người sếp cũ, mặc dù tôi mang tiếng xấu, nhưng cũng không muốn thua kém quá nhiều." Cù Khê Ngưng khẽ nói, nhưng mắt thì nhìn về phía cô: "Ai cũng nói quần áo loại mới thì tốt, bạn bè người cũ mới vui mà".



"Câu này tôi thích." Lộ Tân Viễn cười, có ý ám chỉ: "Người cũ mới vui".



"Có điều một thứ có tốt cách mấy, ăn nhiều cũng sẽ ngán, người cũ nhìn lâu quá rồi sẽ chẳng còn tình cảm gì." Lúc này Cù Khê Ngưng rướn môi cười: "Cũng giống như việc anh vẫn tưởng cô ấy vẫn còn thích ăn dương chi cam lộ như vài năm trước, nhưng không thể ngờ cô ấy đã đổi sang bánh trôi đậu đỏ".



Sắc mặt Lộ Tân Viễn lập tức trở nên khó coi.



Lăng Họa im lặng nghe toàn bộ câu chuyện, ánh nhìn chuyển từ cánh tay đang khoác tay Cù Khê Ngưng sang biểu cảm mơ hồ của cô gái kia rồi tới vẻ mặt như nắm chắc phần thắng của anh. Cô bật ra mấy chữ từ kẽ răng: "Cảm ơn anh".



"Không có gì." Anh vỗ tay cô gái kia, tỏ ý có thể đi rồi: "Chúc hai người một buổi tối vui vẻ".



Cô nhìn theo bóng họ đến khi biến mất trên hành lang rồi yêu cầu người phục vụ đóng cửa lại.




Lăng Họa quay người lại theo tầm nhìn của anh ta, liền bắt gặp Cù Khê Ngưng tay cầm tách café đứng dựa vào cửa nhìn họ, không biết đã nghe được bao nhiêu.



... Người này sao luôn xuất hiện như ma. Chẳng phải ban nãy anh đang ở trong văn phòng với cô gái kia ư?



Cô thật sự muốn đẩy cửa xông ra trong giây lát. Nhưng Mục Tịnh nhanh lẹ hơn cô, nhìn thấy Cù Khê Ngưng cứ như nhìn thấy cứu tinh của mình vậy, trao đổi ánh mắt với anh rồi rời khỏi đó trong tích tắc.



Thế là chỉ một lúc sau chỉ còn lại mình Cù Khê Ngưng đứng ngoài cửa và cô – một con rùa trong hũ.



"Xem ra em có lời muốn hỏi tôi."



Hai ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc. Anh khoanh tay, yên lặng quan sát cô như nhìn một con hề.



Tới nước này rồi, cô cũng bình tĩnh lại: "Anh nghe nhầm đấy".



"Thế à?" Anh từng bước từng bước tiến lại gần cô, cái bóng cao lớn che hoàn toàn ánh sáng trước mắt cô: "Lẽ nào không phải em muốn hỏi... cô gái đó là ai? Và có quan hệ gì với tôi?".



Cô im lặng.



Anh trở tay khóa cửa phòng lại, ép sát về phía cô.



Lăng Họa nhìn anh trân trân. Khi anh đi tới gần, cô giơ tay bịt miệng mình lại.



Cù Khê Ngưng thấy vậy, đáy mắt chợt sượt qua chút ý cười, sau đó anh cất giọng lành lạnh: "Em tưởng tôi định hôn em?".



Cô cười ngoài mặt, giọng nói bật ra sau lòng bàn tay: "Dù sao anh cũng có tiền án rồi".



Anh nhìn cô một lúc, hơi sát lại gần rồi đưa tay mạnh mẽ gạt tay cô xuống.



Lăng Họa dùng sức vẫn không đấu lại anh, nhưng đồng thời lúc ấy, cô cảm nhận được có thứ gì hơi lạnh chạm vào lòng bàn tay mình.



"Đi đâu cũng phải mang theo nó."



Một giây sau, anh để lại câu ấy rồi bỏ đi.



Cô giơ tay lên, nhìn thấy một chiếc USB nhỏ xíu, lạnh lẽo...



~Hết chương 19~



*Lời tác giả: Luôn cảm thấy loại tình địch như Lộ gặp Đại đế vẫn quá yếu ớt... Chương sau kích thích cao độ, mong mọi người chuẩn bị sẵn kính 3D và một trái tim ổn định... Các bạn sẽ được gặp lại rất nhiều gương mặt thân quen.



*Lời dịch giả: Không nói gì hết, chỉ xì poi chút thôi:



"Cô đừng nghe mấy lời vớ vẩn rằng phải bảo vệ Phó Chủ tịch của các cô gì gì đó mà cậu ấy vừa nói. Cậu ấy chẳng để mấy người đó vào mắt đâu. Từ đầu tới cuối cậu ấy chỉ muốn bảo vệ một mình cô thôi."