Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 27 : Sharks only love blood

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Cô đứng giữa bóng đêm, bỗng chốc thất thần.



Tình yêu?



Từ này hình như đã lâu lắm rồi không xuất hiện trong cuộc sống của cô. Ba năm trước khi từ nước A về nước D, cô đã không còn suy nghĩ đến tất cả những thứ liên quan tới hai chữ "tình yêu" nữa.



Cô từng cảm thấy bốn năm bên Lộ Tân Viễn đã tước đoạt khả năng yêu thương một người khác của mình. Cô sợ hãi khi nảy sinh tình cảm với người khác, vì chuyện này có thể khiến người ta ngọt ngào thì càng có thể khiến người ta đau khổ. Vậy thì so với khổ đau, cô thà lựa chọn không cần.



Như một lẽ tự nhiên, bất kỳ người nào xuất hiện bên cạnh cô sau Lộ Tân Viễn đều không thể khiến bất kỳ con sóng nào trong lòng cô xao động... cho tới khi Cù Khê Ngưng xuất hiện.



Từ sự chán ghét, bài xích ban đầu tới sự kính sợ đành chịu về sau và cuối cùng là căng thẳng, trốn tránh... Thăm dò, trêu chọc nhau, nghi kỵ, dao động. Có những thứ chưa hề tồn tại giữa cô và Lộ Tân Viễn.



Lần đầu tiên cô thấy bối rối khi đối mặt với một người, không biết phải làm sao mới là đúng.



"Không làm được người yêu, vẫn có thể làm bạn bè."



Rất lâu sau, Lăng Họa vẫn không trả lời thẳng vào câu hỏi của Lộ Tân Viễn mà bình tĩnh nói: "Em mong anh được sống vui vẻ".



"Không có em, anh sẽ chẳng vui được là bao." Lộ Tân Viễn nhìn theo bóng lưng cô, cười nhợt nhạt: "Tiểu Họa, đáng đời anh để lỡ em. Có thể anh sẽ sống trong sai lầm này cả đời".



"Con người luôn phải nhìn về phía trước." Cô khẽ vẫy tay với anh: "Chí ít em chưa từng hối hận về bốn năm ấy".



"Đó là khoảng thời gian đẹp hạnh phúc nhất cuộc đời anh." Lộ Tân Viễn dụi mắt, làm như ban nãy chưa hề có chuyện gì xảy ra, dịu dàng nói: "Sau này chúng ta vẫn sẽ thường xuyên gặp mặt, em nhất định phải tự chăm sóc bản thân đấy".



"Ừm."



"Chúc ngủ ngon." Anh nhìn theo bóng cô khuất sau cánh cửa lớn, chút dịu dàng trên gương mặt từ từ tan biến, không còn dấu vết nào nữa.



Một giây sau, anh rút di động, gọi vào một số điện thoại.



"Chuyển tất cả những gì cậu đã điều tra được cho tôi trong vòng hai ngày tới." Sau khi đầu kia bắt máy, đôi mắt Lộ Tân Viễn trở nên sắc lạnh dưới ánh trắng: "Tôi sợ muộn nữa, đối phương đã ngồi lên djc ngai vàng, không còn cơ hội nữa".



...



Sáng hôm sau, Lăng Họa bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.



Lịch trình ngày hôm nay của Paul sẽ bắt đầu từ trưa, buổi sáng để cô tùy ý ngủ bù. Mặc dù cô thức dậy vẫn còn gắt ngủ nhưng cũng không thể tảng lờ tiếng chuông inh ỏi ấy được.



Sau khi mở cửa ra, cô liền thấy nhân vật chuyển phát cẩn thận đặt một vật to đùng, quen thuộc trước mặt mình: "Phiền chị ký nhận bill".




"Phải." Paul cười, nhưng đáy mắt không hề có nụ cười nào: "Ông ấy cũng vì "bệnh nặng nên tìm bừa bác sỹ" đó mà".



"Nhưng tôi thấy Mark không hề có vẻ gì là đùa cợt." Cù Khê Ngưng vẫn không buông tha cho Paul. Một giây sau, cô thấy anh bất ngờ chuyển ánh mắt về phía mình, từ tốn nói: "Rene, cô cũng nghe thấy, không phải sao?".



Ánh đèn trong phòng như tập trung cả lên người cô.



Paul nhìn cô, GKang nhìn cô, Mục Tịnh nhìn cô... Cù Khê Ngưng càng quan sát cô chăm chú.



Ánh mắt anh vẫn giống như ngày đầu tiên cô quen biết, sắc bén, lạnh lùng, đắc thắng.



"Chase, tai mắt của anh đúng là phân bố không màng biên giới nhỉ." Lát sau, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, cô tủm tỉm đáp lại: "Cho dù hai hôm sau phải truy bắt tội phạm, anh cũng không quên chú ý tới chuyện trong tòa nhà Chính phủ".



Paul lặng lẽ nở một nụ cười hài lòng.



Còn trong tầm mắt cô, chỉ có cô nhìn thấy, đáy mắt Cù Khê Ngưng lóe lên một cảm xúc khó tả, dường như bị phụ lòng, rất khó chịu.



Khó chịu.



Anh cũng khó chịu ư? Có bằng cô không?



Chính anh tự tay đưa cô tới bên cạnh Paul, thanh gươm của vua Arthur trên tập thiệp trong sổ ghi chép nói rõ dụng ý của anh: Cô chính là thanh bảo kiếm sẽ trải qua rèn giũa chốn sa trường. Khi bảo kiếm đủ mạnh, cuối cùng sẽ vẫn quay trở lại với, cùng anh xưng vương.



Nhưng bây cô là kiếm trong tay người khác, cô chỉ có thể bảo vệ người khác. Đây chính là điều anh hy vọng cô làm, không phải sao?



"Dù sao tôi cũng là người đứng đầu ngành ngoại giao, nắm bắt mọi thông tin mới càng tiến bước vững vàng hơn."



Rất lâu sau, Cù Khê Ngưng mới nhẹ nhàng đáp lại.



Nhưng ngay lập tức, khi cả căn phòng yên ắng trở lại thì anh đột ngột lên tiếng: "Ngoài ra, GKang, trong chuyến đi tới thành phố P ngày mai, tôi hy vọng được đồng hành cùng Rene".



Anh nói với GKang, nhưng lại nhìn cô bằng ánh mắt không thể sắc hơn...



~Hết chương 27~



*Lời tác giả: Suốt năm năm viết sách của tôi, Đại đế chắc chắn được vinh danh là nam chính khó chơi số 1, còn tệ hại hơn cả Phó "tra nam", vì sự tệ hại của anh ấy không nằm ở việc anh ấy ra ngoài lăng nhăng với phụ nữ, mà là bạn hoàn toàn không biết anh ấy đang nghĩ gì và rốt cuộc định làm gì (Tiểu Họa đáng thương của tôi). Tiếp theo đây sẽ bước tới thành phố P với cao trào của quyển Trung, hãy chờ đợi tốc độ xe 1000km/h và những màn ngược.



*Xì poi: "Cậu sẽ biến thành một con người hoàn toàn khác khi nào cậu yêu người ấy..."