Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi
Chương 31 : Trao đổi ngang giá
Ngày đăng: 10:38 18/04/20
Trên con đường từ quán bar về khách sạn, Lăng Họa lặng lẽ nhét thẻ phòng của mình vào túi quần của Cù Khê Ngưng.
Cô về phòng trước, còn anh tới cửa hàng tạp hóa gần đó, trước sau cách nhau khoảng mười phút.
Khi anh càng ngày càng được nhiều người biết đến hơn, trở thành một nhân vật công chúng nổi tiếng không nằm trong showbiz thì những ký giả theo dõi anh cũng ngày một nhiều. Trước kia khi đi ăn cơm trời còn khá sớm, vẫn có thể quang minh chính đại mà không sợ hãi gì. Nhưng đến khuya thì càng phải cẩn trọng những kẻ rắp tâm bắt gió bắt bóng.
Mặc dù sự thật đúng là có cả bóng và gió rồi.
Cô trở về phòng, cởi áo khoác ra, mặc độc một chiếc áo phông và quần đùi ngắn, nằm trên giường xem ti vi.
Chẳng bao lâu sau, cô nghe thấy ngoài cửa vọng vào tiếng "tít tít" quẹt thẻ, ngay sau đó là tiếng vặn cửa nhẹ nhàng.
Rướn môi lên, Lăng Họa cầm điều khiển tắt ti vi.
Từng tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Cô nhìn thấy Cù Khê Ngưng đi tới bên cạnh giường, đứng nhìn cô từ trên xuống. Khuôn mặt điển trai của anh dưới ánh đèn mờ ảo trông lại càng đẹp đến không còn gì soi mói.
"Anh đi mua gì vậy?" Cô dựa đầu vào gối, uể oải hỏi.
Anh không đáp, chỉ rút một chiếc hộp từ trong túi ra, nhẹ nhàng ném lên tủ đầu giường.
Cô nghiêng đầu nhìn rồi nhướng mày: "Anh không sợ bị người ta bắt gặp anh đi mua thứ này sao?".
"Tôi mà không có nhu cầu này e là còn kỳ lạ hơn mới phải?"
... Cũng đúng.
"... Mười hai cái?"
Cù Khê Ngưng vuốt cằm: "Không đủ?".
Lăng Họa chống tay lên trán, giơ một tay về phía anh: "Tôi sợ anh ngày mai ra sân bay phải vịn tường mà đi thôi".
Anh không phản bác, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt lấy hai tay cô rồi ôm cô vào lòng như con chuột túi. Đôi chân dài thẳng tắp của cô cũng vững vàng quấn lấy hông anh.
"Người cũng dẻo dai phết đấy." Anh vỗ vỗ mông cô, thuần thục vòng tay ra sau lưng cô.
Một tay cô ôm cổ anh, một tay khẩn trương cởi cúc áo cho anh: "À, hồi tiểu học tôi có luyện trong đội thể dục một thời gian".
"Thế tức là có thể xếp bất kỳ kiểu dáng nào rồi." Anh quăng chiếc áo phông qua một bên, cúi đầu hôn lên xương đòn của cô.
"Trên dưới trái phải chắc đều không thành vấn đề."
Cô thoải mái thở dài một hơi, hai tay mơi man vuốt khắp sống lưng anh. Cơ bắp của anh không quá đáng sợ như vài người, mà là kiểu không mấy lộ liễu nhưng lại thực sự tồn tại. Phải cởi bỏ quần áo và tận tay vuốt ve mới cảm nhận được... Nói thế nào nhỉ, hoàn toàn khiến cô hài lòng.
"Tôi đồng ý làm thanh gươm của anh thì dĩ nhiên sẽ làm được." Cô nhẹ nhàng phản kích.
Ánh mắt Cù Khê Ngưng liếc cô lạnh như băng, có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô có thể hết lần này đến lần khác "chơi" xong mặc quần áo phủi đít bỏ đi như vậy.
Trên đời này anh mới chỉ gặp loại phụ nữ liều mạng bám riết lấy anh, chưa từng gặp loại ăn sạch sẽ xong còn đuổi anh đi.
Rất lâu sau, anh dường như cực kỳ giận dữ, giơ ngón cái lên trước mặt cô rồi quay người sải bước rời khỏi phòng của cô.
***
Đi tới trước cửa khách sạn, gần bước lên xe, Cù Khê Ngưng bỗng dừng lại.
Bên cạnh cánh cửa xoay lúc này xuất hiện một người đàn ông, họ mới chỉ có duyên gặp nhau một lần.
"Hi." Khi Đốc Mẫn nhìn thấy anh, bèn dập tắt điếu thuốc, giơ tay lên.
Anh đứng im, nhìn Đốc Mẫn cứ thế đi tới trước mặt mình.
"Không cần tự giới thiệu nữa phải không?" Đốc Mẫn cười tủm tỉm: "Tôi nghĩ anh biết rất rõ tôi là ai, và tôi có quan hệ gì với cô ấy".
Anh lạnh nhạt nhìn lại Đốc Mẫn, đợi những câu nói tiếp theo.
"Nếu anh đã biết rõ thì tôi muốn gửi tới anh một lời nhắc nhở."
Tuy Đốc Mẫn đang cười nhưng nụ cười không có chút thành ý nào: "Trò chơi giữa anh và cô ấy rất vui, có thể anh đang chơi thật, nhưng thật ra trong lòng cô ấy nghĩ gì anh biết rất rõ. Nếu tới cuối cùng anh thật sự không để cô ấy được thoải mái, tôi cũng sẽ không tha cho anh".
"Vậy anh đã biết rồi, sao không ngăn cản cô ấy?" Cù Khê Ngưng hờ hững ngước nhìn.
Đốc Mẫn cười khẩy: "Cả tấm lòng và cơ thể anh đều dâng hiến rồi, liều mạng dẫn dụ cô ấy, tôi ngăn cản có ích gì đây?".
"Vậy thì anh im miệng đi." Anh quay người chắn đường Đốc Mẫn: "Người đàn ông đến dũng khí nói ra những suy nghĩ trong lòng mình còn không có thì đừng có lo chuyện bao đồng".
Câu nói cuối cùng đã chọc vào Đốc Mẫn, anh ấy không tức giận mà nhún vai đáp: "Đúng là tôi không có dũng khí, vì tôi biết chỉ cần mở lời sẽ không thể quay trở lại được nữa. Tôi thà vĩnh viễn làm người quan sát cô ấy, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi đứng bên cạnh nhìn cả đời cũng được".
"Nhưng anh thì sao?" Đốc Mẫn nhìn bóng lưng Cù Khê Ngưng, từ tốn nói: "Anh mới kẻ hèn thật sự".
"Anh vừa muốn tận dụng cô ấy triệt để vừa muốn khiến cô ấy không dành tình cảm chân thành cho mình. Đừng có đùa nữa, nhìn lại bộ dạng hiện tại của anh đi, gót giày đã dính bùn. Cho dù anh thật sự không rơi xuống vũng bùn thì dấu vết của cô ấy cũng sẽ vĩnh viễn lưu lại trên cơ thể anh. Tới ngày anh phát hiện ra, anh cũng toi đời".
"Cù Khê Ngưng, cả anh và tôi đều là người bình thường, không ai có khả năng tránh được đại nạn. Tôi đã thay đổi suy nghĩ rồi. Nếu có một ngày cô ấy thật sự rơi xuống, tôi sẽ không phí sức khiến anh mất mặt đâu mà sẽ đưa cô ấy đi, vĩnh viễn rời khỏi cuộc đời anh."
~Hết chương 31~