Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 33 : Điểm danh mỗi ngày

Ngày đăng: 10:39 18/04/20


Khi nói câu ấy, giọng cô đã khàn đến bất thường, khi lọt vào tai lại cảm xúc như một liều thuốc kích tình.



Nói xong, cô nhìn sâu vào mắt anh, giơ tay lên chầm chậm vuốt ve dọc theo đôi mắt sâu hút của anh, xuống sống mũi cao thẳng rồi xuống bờ môi mỏng.



Cô sờ rất chậm, tựa như muốn giây phút này được ghi nhớ từng nơi trên khuôn mặt anh.



Ánh mắt Cù Khê Ngưng trở nên tối hơn. Anh nhẹ nhàng nâng người cô lên, cứ thế vừa cử động vừa đi về phía phòng ngủ.



Trong lúc ấy, cô lại một lần nữa được anh đẩy lên đỉnh thăng hoa.



Về phòng ngủ, anh đặt cô nằm lên giường, đè người xuống, ra vào một cách mãnh liệt... Thật sự rất mạnh, cô cảm thấy cả cơ thể mình đã bị anh va đập đến đau đớn.



Phòng ngủ cách xa cửa lớn như thế, động tác của anh so với lúc trước còn cuồng dã hơn. Cô cũng có thể lên tiếng hét. Cứ thế rất lâu rất lâu sau, anh khẽ gào lên một tiếng, một lần nữa khống chế bản thân để rời khỏi cô không sai một giây.



"Cù Khê Ngưng..."



Lúc này Lăng Họa nằm nghiêng trên giường nhìn anh, lấy một bàn chân nhẹ nhàng giẫm lên lồng ngực tráng kiện để trần của anh, trêu ghẹo lên tiếng trong tiếng thở dốc: "Cả đời này có khi nào anh không đeo bao và bắn vào trong không?".



Anh nhìn cô chăm chú, khuôn mặt tuấn tú gợi cảm không chút cảm xúc.



"Anh thấy đó, anh chính là kiểu đàn ông đáng sợ như vậy." Chân cô tiếp tục cọ cọ, mơn man: "Thà chấp nhận bản thân không được sướng tới cực điểm chứ cũng không muốn chấp nhận một chút mạo hiểm hay trách nhiệm nào. Trong từ điển của anh vĩnh viễn không thể xuất hiện cụm từ "ngoài ý muốn"".



Anh không trả lời, nhìn lại cô bằng ánh mắt sắc lẹm, gập đôi chân dài và đẹp của cô lên, tiếp tục đè xuống.



Làm xong một lúc, anh thì thầm bên tai cô: "Mua tôi vui không?".



Cô thở dốc, hai tay níu chặt lấy cổ anh, thổi khí vào tai anh: "Vui không sao tả xiết".



Anh hừ lạnh một tiếng, rồi bỗng nhiên rút lui, đi tới chiếc tủ bên cạnh lấy một hộp bao cao su.



Rất nhanh, anh bế cả người cô đặt lên người mình, hoàn toàn chiếm hữu cô.



"Xem ra em vẫn thích tư thế này nhất." Anh bấu eo cô, nhìn cô lạnh giọng.



"Phải." Cô ngồi trên người anh, chậm rãi xoay qua xoay lại, tủm tỉm cười: "Bởi vì... tôi thích tự động".



Chẳng biết đã làm mấy lần, tới khi tất cả sức lực trên người cô bị ép cạn anh mới tha cho cô. Anh vừa ra khỏi người, cô đã lập tức lật người ngồi bật dậy khỏi giường, bắt đầu mặc quần áo.



Cù Khê Ngưng trần truồng ngồi ở đầu giường, nhìn cô mặc quần áo nhanh lẹ gọn gàng, mặt xị ra khó coi đến mức nhìn không nổi.



"Tôi đi đây." Cô vẫy tay với anh: "Ở thêm chút nữa bảo vệ của anh lại nghi ngờ".



Sắc mặt anh thật sự tái xanh như đồng: "Em quan hệ với tôi cứ như quẹt thẻ điểm danh hằng ngày vậy?".
Tới sân bay, Cù Khê Ngưng nhảy xuống xe.



Anh mặc kệ tất cả ánh mắt của mọi người, cũng không hề định giấu giếm biểu cảm và hành tung của mình. Anh sải bước đi qua cửa, tới cuối cùng thậm chí là chạy bước nhỏ.



Vừa chạy anh vừa nhìn đồng hồ.



Chạy tới cửa an ninh, anh khẩn trương quét kiểm tra trước sau hai đoàn người xếp hàng, đầu mày nhíu rất chặt, rồi nghiến răng ken két.



Đám đông xung quanh hầu như đều quay qua nhìn anh. Buổi lễ nhậm chức sáng nay được truyền hình trực tiếp khắp cả nước. Không còn nghi ngờ gì, tất cả mọi người dân đều nhận ra anh. Có vài cô gái đã đỏ mặt chỉ chỉ trỏ trỏ.



Anh siết chặt tay, mặc kệ mọi sự quan sát và bình luận. Anh bị tất cả những tiếng ồn ào bao vây, cố gắng kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt mình.



"Đừng tìm nữa, cô ấy vào trong rồi."



Bỗng nhiên, một giọng nói uể oải vang lên sau lưng.



Quay đầu lại, anh liền nhìn thấy Đốc Mẫn kéo vali hành lý, tay cầm hộ chiếu và vé máy bay.



"Cù Khê Ngưng." Đốc Mẫn đi tới trước mặt anh, bình tĩnh nhìn anh: "Tôi đã nói với anh rồi. Cho dù bản thân anh không rơi vào vũng bùn thì dấu vết của cô ấy cũng sẽ vĩnh viễn lưu lại trên người anh. Tới ngày anh phát hiện ra, anh cũng toi đời".



"Cuối cùng anh cũng nhận ra rồi phải không? Vô ích, muộn rồi." Đốc Mẫn cười nhạt: "Kể từ giây phút cô ấy quyết định cùng Paul tới nước A, tất cả mọi dây dưa giữa anh và cô ấy đều đã kết thúc. À, không đúng, hai người vốn chưa bắt đầu, lấy đâu ra kết thúc?".



Nghe xong, bờ môi Cù Khê Ngưng run khẽ lên, rất khó nhìn thấy.



Mỗi một biểu cảm, mỗi một động tác của cô tối qua đều như hiển hiện trước mắt anh, chồng lên những chuyện xảy ra hiện tại.



"Chim khôn chọn cây lành mà đậu. Anh vốn không phải cây lành. Cô ấy cũng đã dốc cạn tất cả sức lực của mình, phản bội lại ân nhân của mình để giúp anh đi đến được ngày hôm nay. Giờ cô ấy đi cũng không nợ nần gì anh cả. Hai người vốn là hai thực thế hoàn toàn không liên quan. Anh cũng chẳng có gì để trói buộc cô ấy."



Nói xong, Đốc Mẫn không muốn nghe bất kỳ câu trả lời nào của anh, cứ thế kéo vali đi về phía cửa kiểm tra an ninh: "Chúc anh mạnh giỏi, Phó Chủ tịch".



Anh yên lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng Đốc Mẫn khuất sau cánh cửa.



Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy có một khoảnh khắc trước mắt mình hoàn toàn trắng xóa.



Trống rỗng, hụt hẫng đến vô cùng...



~Hết quyển Trung~



*Lời tác giả: Cuốn Trung: Hoàng hôn của các vị thần đã kết thúc. Chưa bao giờ viết truyện nào đã như vậy, quan hệ xong là chia tay, không lằng nhằng. Trước tiên ngược Tiểu Họa tới chết, giờ thời thế thay đổi, chúng ta bắt đầu chuyển sang giày vò Đại đế, ok?



*Lời dịch giả: Chiều nay dịch nốt hai chương ngoại truyện, ngày mai bắt đầu theo lịch của chị Giới... ^^