Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi
Chương 38 : Anh cũng thích em
Ngày đăng: 10:39 18/04/20
Căn phòng hội nghị rộng lớn lúc này lặng ngắt như tờ, im ắng đến độ quái dị.
Ngô Thiên Thu đứng bên cạnh cô với một tư thế mờ ám còn Cù Khê Ngưng thì ngồi bên chiếc bàn dài, yên lặng quan sát họ.
Sau khi nói xong câu ấy, ánh mắt Lăng Họa cũng không hề né tránh, cứ thế đong đầy nụ cười nhìn anh, đợi phản ứng của anh.
"Thôi." Lát sau, Cù Khê Ngưng bất ngờ bình tĩnh quay đi, tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu trong tay mình.
Nét ngỡ ngàng ánh lên trong đôi mắt cô.
Giây phút đó cô bỗng có cảm giác trái tim mình xuất hiện cảm xúc hụt hẫng rõ ràng.
Chỉ có một chút như vậy mà thôi, chỉ chút xíu, cô tự nhủ với chính mình như vậy.
"Vậy được, chúc anh một buổi tối vui vẻ."
Sau đó cô mỉm cười, ra hiệu cho Ngô Thiên Thu cùng mình đi ra.
Màn đêm buông xuống, Ngô Thiên Thu lái xe, đưa cô tới thẳng một nhà hàng Tây mới mở trong trung tâm thành phố, hơn nữa bàn cũng đã được anh ấy đặt sẵn, sắp xếp tại một vị trí gần cửa sổ, nơi có view đẹp nhất và cũng yên tĩnh nhất.
Vị trí của anh ấy trong Chính phủ nước A gần như tương đương với địa vị của Cù Khê Ngưng tại Berker Palace, thế nên nghĩ cũng đủ biết mức độ đón nhận cùng với số lượng những "tin đồn" phong lưu của anh ấy nhiều đến mức nào.
Anh ấy và Cù Khê Ngưng có chung toàn bộ những đặc điểm mà những người đàn ông có sức hút sở hữu, có điều anh ấy đối xử với phụ nữ tốt hơn Cù Khê Ngưng rất nhiều lần. Chí ít thì không phải là hoàn toàn vô cảm, chỉ là quan hệ giường chiếu thuần túy. Anh ấy vẫn sẽ cùng đối phương đi dạo phố, hẹn hò, cũng vung tay hào phóng, còn biết tạo tình huống lãng mạn, hoàn thành tốt trách nhiệm của một người bạn trai.
Mấy chuyện này cô đều được nghe từ các đồng nghiệp trong tòa nhà Chính phủ, lúc đó cô vẫn hoàn toàn không quen biết gì anh ấy.
Cũng chỉ mới một khoảng thời gian trước, họ bỗng nhiên có sự tiếp xúc sâu hơn khi chính thức làm việc cùng nhau trong một dự án. Nói chuyện đôi ba câu, họ phát hiện cũng khá hợp nhau, hơn nữa chắc là anh ấy cũng đang trong thời kỳ "cửa sổ", bên cạnh không có ai, nên rảnh rỗi lại kiếm cô trò chuyện.
Dần dần thành thân quen, có lúc họ còn cùng ăn cơm, uống café, có lúc bàn chuyện công việc, có lúc đi xem một bộ phim, bình luận theo đúng cảm xúc. Ở bên cạnh Ngô Thiên Thu, cô cảm thấy rất thoải mái. Anh ấy vô cùng hài hước, thú vị, cũng không khiến người ta phải thận trọng, e dè.
"Tin anh đi, em không thể tưởng tượng được đồ ăn ở nước P khó nuốt cỡ nào đâu."
Ngô Thiên Thu nhấp một ngụm rượu, nhìn cô rồi nhíu đôi mày thanh tú của mình lại: "Có khi còn kinh hơn bữa tối đã hỏng ở nhà anh ấy chứ".
"Anh cứ làm như anh từng ăn phải bữa cơm để ôi vậy." Cô xiên một miếng bít tết, lập tức bôi bác anh ấy.
"Anh từng ăn thật đấy." Anh ấy nói ngay: "Hồi còn nhỏ, có một lần ngủ trưa tỉnh dậy, anh phát hiện bà nội lấy một bát chân gà nướng từ trong tủ lạnh ra đặt lên bệ bếp. Anh cũng không chú ý, cứ chắc mẩm là bà chuẩn bị cho mình, thế là cầm lên ăn luôn. Kết quả là anh vừa ăn một miếng, dạ dày đã đau quặn lại, đau đến bò lăn bò toài, cuối cùng bố mẹ phải đưa ngay anh vào bệnh viện".
"Sau đó thì sao?"
"Sau khi vội vã tới bệnh viện, bà nội mới nói cho anh biết món chân gà nướng đó là đồ thừa để lại từ tối hôm trước, thật ra bà định đem vứt."
Cô nhịn mấy giây, cuối cùng vẫn cứ phì cười: "Ngốc".
"Tóm lại, thức ăn ở nước A vẫn là ngon hơn cả, chẳng nơi nào bằng." Anh ấy nói xong bèn nheo mắt nhìn cô: "Dĩ nhiên, ở đây ngoài đồ ăn, con người cũng tốt".
Cô hơi nhổm dậy, ngửi một chút, phát hiện đó là nước đường vàng.
Đợi cô uống xong anh mới nhìn cô hỏi khẽ: "Đỡ hơn chút nào chưa?".
Cô lãnh đạm gật đầu.
Sau đó anh lại ngang nhiên tiếp tục nhắm mắt dựa vào giường ngủ tiếp.
Lần này Lăng Họa bị chọc giận thật sự. Cô nghiến răng nghiến lợi cầm gối quăng thẳng vào mặt anh.
Một giây sau, Cù Khê Ngưng giơ tay bắt lấy. Anh không nói năng gì, cứ thế bình tĩnh nhìn cô.
"Cù Khê Ngưng, não anh có hố à!" Cô trợn tròn đôi mắt xinh đẹp mắng anh: "Anh là cái thá gì? Vì sao anh cứ muốn thế nào là được như thế? Anh tặng quà thì tôi phải nhận? Anh muốn ngủ là tôi phải cho anh ngủ? Anh muốn xông vào nhà tôi là anh được xông? Anh muốn chăm sóc tôi là tôi phải để cho anh chăm sóc? Anh là cụ tổ của tôi à?!".
Vì sao vẫn cứ thế chứ?
Cô những tưởng mình khôn lớn rồi. Nhưng sự thật là cô vẫn không thể dự liệu được hành động tiếp theo của mình, cũng không thể duy trì vẻ bình thản như không giống anh. Cho dù cô có thể khiêu khích anh, tảng lờ anh, chọc giận anh thì anh vẫn dễ dàng xoay ngược lại khống chế cảm xúc của cô.
Cô những tưởng mình giở chút thủ đoạn là có thể xoay chuyển cục diện, nhưng từ đầu tới cuối anh lại không hề nhắc đến chuyện của Ngô Thiên Thu hôm qua, giống như nhìn thấy Đốc Mẫn giả vờ thân thiết với cô vậy, dường như không ai có thể quấy nhiễu bước chân anh. Cô những tưởng chí ít anh sẽ thể hiện sự bất mãn, ghen tuông, đố kỵ của mình với cô... Kết quả lại chẳng có gì cả.
Còn cô, ngay từ lúc muốn chọc giận anh là cô đã thua rồi... Cô chung quy vẫn muốn khiến anh quan tâm tới mình.
Thế nên, suốt một năm qua cô vẫn giậm chân tại chỗ, vẫn cứ bị anh dễ dàng chơi đùa trên tay.
Đây chính là sự thật, một chân tướng đẫm máu.
"Tôi nói cho anh biết, người tôi ghét nhất trên đời này chính là anh. Anh là cái đồ tự kiêu tự đại, ngựa đực, khốn kiếp, máy đóng cọc..." Mắt cô đỏ sọng lên, vì giận mà thở hồng hộc: "Tôi còn không biết anh đến đây vì lý do gì nữa...".
Một lúc lâu sau, Cù Khê Ngưng mới ngước lên, khẽ nói: "Mắng hết chưa?".
Cô khoanh tay cười khẩy: "Ba ngày ba đêm không hết".
Một giây sau, anh nghiêng người đè cô lên gối, cúi đầu ngậm chặt lấy môi cô, mút một cái thật mạnh.
Cô lại muốn đánh anh nhưng anh dùng ngón cái nhẹ nhàng đặt lên khóe miệng cô, tỏ ý bảo cô giữ sức một chút.
"Ý tứ của em qua mấy lời vừa rồi anh hiểu rất rõ."
Bầu không khí yên ắng tới nỗi tiếng một cây kim rơi xuống nền nhà cũng nghe rõ. Anh cọ trán mình lên trán cô, dường như vừa cười: "Anh cũng thích em".
~Hết chương 38~
*Lời tác giả: Viết xong chương này tôi cũng thấy xung quanh toàn màu hồng. Trong lòng tôi, hoàng tử làm nũng trước kia là Djay, hoàng tử giỏi nói lời yêu là Phó Úc, hoàng tử thâm tình là Kha Khinh Đằng... Hôm nay trong lòng tôi chỉ có một người, anh ấy chính là Đại đế. Đọc xong chương này, còn muốn ngược Đại đế nữa không?