Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 45 :

Ngày đăng: 10:39 18/04/20


Đúng một giờ sáng, máy bay cất cánh.



Chiếc máy bay xuyên qua tầng mây, vững vàng bay trên bầu trời nước A. Cù Khê Ngưng vẫn đang nhìn chằm chằm một Lăng Họa thản nhiên ngồi nghịch điện thoại.



Thực sự bị anh nhìn đến phát phiền, cô mới khó xử đặt di động xuống: "Anh không sợ nhìn em đến lác mắt à?"



Anh chống tay lên cằm, giọng nói lành lạnh: "Vì sao em lại tới đây?"



"Ban nãy anh đâu có đuổi em xuống máy bay, bây giờ mới hỏi còn có ý nghĩa gì?" Cô thản nhiên nhún vai.



Cù Khê Ngưng bị cô cãi lại nhưng cũng không định phản kích, anh chỉ nhíu mày nói: "Trước khi anh đi, trông em như kiểu chỉ mong anh đi cho nhanh, thì ra là muốn quay về với anh, vì sao chứ? Anh đã nói là anh còn quay trở lại."



Cô nhìn anh bằng ánh mắt trong veo: "Cù Khê Ngưng, xem ra anh đã quên vì sao ban đầu em lại giúp anh rồi. Em chỉ làm thanh kiếm của bậc đế vương."



Quyền lực được khởi tạo từ sự hy sinh và lừa lọc. Bao nhiêu máu và nước mắt mới gây dựng được địa vị của anh ngày hôm nay. Cô không muốn, cũng không mong anh vì mình mà dễ dàng từ bỏ tất cả mọi thứ đang có. Cho dù ý định của anh khiến lòng cô xúc động.



Cô sẽ giúp anh, vì cô yêu anh, cũng vì anh là kẻ chiến thắng trong trò chơi quyền lực.



"Có thể em cũng quên rồi, đối với anh mà nói, bây giờ em đã không còn là thanh kiếm nữa." Anh cũng nhìn lại cô.



Cô trầm ngâm giây lát: "Vậy là gì?"



"Em sẽ biết nhanh thôi." Anh nói.



Lăng Họa quay mặt đi có vẻ ngượng ngập, sau đó cô quay lại: "Anh đưa em ra ngoài rèn giũa. Bây giờ em đã bộc lộ rõ tài năng, anh nên tận dụng triệt để mới đúng."



"Anh không bao giờ muốn lợi dụng em để đạt được mục đích trong cái gọi là trò chơi quyền lực nữa." Anh nghiêm túc nói: "Anh không bao giờ muốn nhìn thấy em hy sinh bất kỳ điều gì nữa."



Thái độ kiên quyết của anh khiến trái tim cô chợt mềm nhũn. Cô cũng đành dịu giọng xuống: "Nhưng em vẫn muốn cùng anh đi đoạn đường cuối cùng hướng tới chiếc ghế đế vương."



"Em có thể giúp anh hoàn thành với một thân phận khác, ở bên cạnh anh là quá đủ rồi."



"Nhưng anh quên rằng em cũng thích cảm giác được sở hữu quyền lực. Anh biết từ tận đáy lòng em thích điều gì nhất, anh luôn biết rõ mà."



Nói tới đây, coi như đã hoàn toàn phá vỡ cục diện bế tắc. Thật ra từ hai ngày trước, cô đã giấu anh gửi đơn từ chức cho Mark, cũng đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở nước A. Cô đã sớm lên kế hoạch sẽ cùng anh về nước D. Cô biết lần này đi sẽ không thể quay lại, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần.



Nhưng Cù Khê Ngưng có vẻ rất sắt đá. Cho dù cô cùng anh quay về, dường như anh cũng không đồng ý để cô tiếp tục làm phụ tá của anh.



Hai người nhất thời không ai nói tiếp nữa. Qua một lúc lâu, anh mới khẽ ho một tiếng, nhìn cổ tay trống trải của cô: "Vòng tay đâu?"



"Để lại trong căn nhà ở nước A rồi." Cô không hề giấu giếm: "Nếu không anh sẽ biết em đến đây còn gì."



"Nó được làm riêng để bảo vệ sự an toàn cho em." Anh nhíu mày, nét mặt khó xử.



"Nhưng sau khi trở về nước D, anh đã luôn ở bên em rồi. Em còn cần lo lắng cho sự an toàn của mình sao?" Cô nhướng mày.
"Dạ?"



"Coi như đã đợi được tới ngày mây tan biển lặng rồi nhỉ?"



Cô ngẫm nghĩ rồi nhìn lên trần nhà: "Có lẽ là vậy."



"Ngày em suýt gặp vụ nổ." Đốc Mẫn nói: "Anh đã thấy cậu ấy lo lắng đến mức nào, thế nên, coi như anh có thể yên tâm rồi."



Cô nhắm mắt lại, cong cong khóe miệng, "ừm" một tiếng.



"Anh vẫn luôn ở đây." Trước khi cúp máy, anh ấy nói với cô như đang đùa: "Chỉ cần em cần đến anh, anh sẽ ngồi hỏa tiễn xuất hiện."



***



Hơn bảy giờ, Cù Khê Ngưng gần như không ở lại thêm một khắc, khẩn trương rời khỏi Berker Palace.



Về tới nhà, anh đóng cửa lớn lại, gọi một tiếng thăm dò: "Tiểu Họa?"



Trong nhà im phăng phắc, không có tiếng đáp lại, một chút âm thanh cũng không có, như hoàn toàn không có sự tồn tại của ai vậy. Anh lập tức nhíu mày, quăng túi xuống, đi lên gác.



Anh lên gác, đi qua từng gian phòng một, bên trong đều không có ai. Tay anh đã vô thức cuộn lại thành nắm đấm từ lúc nào... Không lẽ vì anh không đồng ý để cô đi làm mà cô giở trò mất tích với anh?



Anh rảo bước đi xuống nhà, vừa lấy di động ra chuẩn bị gọi cho cô vừa đi về phía phòng ngủ tầng một.



Vẫn không có ai, di động cũng không bắt máy.



Anh tái mét mặt mày bước ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên đã đứng sững tại chỗ.



Người mà anh tìm hai vòng cũng chưa tìm ra đang nhàn nhã bước ra từ trong bếp, trong tay cầm một hộp sữa chua. Hơn nữa đây không phải trọng điểm. Quan trọng là cô đang mặc áo sơ mi của anh, đôi chân trần trắng trẻo lộ ra ngoài, tóc cũng hơi ướt, chiếc áo sơ mi trắng thấp thoáng ẩn hiện thân hình hoàn hảo của cô.



"Sao? Anh tưởng em bỏ đi à?" Cô chớp chớp mắt với anh, nhẹ nhàng hỏi.



Biểu cảm căng thẳng ban nãy của Cù Khê Ngưng lập tức có sự thay đổi. Mắt anh dần dần ánh lên những tia nhìn của một dã thú khi thấy mồi.



Anh nhìn một lượt từ trên xuống dưới người cô, cuối cùng cũng cất giọng khàn khàn: "Em tắm rồi à?"



Cô gật đầu: "Quần áo để cả trong vali, em lười lấy ra."



"Quần lót đâu?" Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống.



"Cũng ở trong vali mà." Cô cười với anh.



Hết chương 45