Mười Năm Không Xa

Chương 5 :

Ngày đăng: 03:27 19/04/20


Những cuộc hẹn xem mắt của Cốc Ngôn vẫn diễn ra như trước, chỉ có điều địa điểm đều được giấu kín không tiết lộ cho Khúc Tích, không tạo cơ hội cho cô đi quấy rối.



Anh đã hạ quyết tâm, sẽ không để cô xuất hiện trong cuộc hẹn của mình.



Khúc Tích tạm thời án binh bất động một thời gian, rốt cuộc có một ngày, cô lặng lẽ tìm cơ hội tiếp cận Cốc Ngôn ở bãi đỗ xe. Mai phục mất một ngày, vốn định chờ tâm tình Cốc Ngôn tốt lên mới dám nói chuyện không nghĩ tới cô đã ngủ ở trong xe từ lúc nào.



Sau khi cùng ăn tối, Cốc Ngôn lái xe đưa đối tượng xem mắt về nhà. Đi được một đoạn đường, Khúc Tích tỉnh ngủ, cô nửa tỉnh nửa mê mở mắt, từ ghế sau nhổm dậy.



Người ngồi ở ghế lái phụ, thông qua gương thấy một cô gái tóc tai bù xù đột nhiên nhổm dậy, nhất thời kinh ngạc, hét lên một tiếng chói tai, Cốc Ngôn phanh xe gấp, người ở phía sau cũng hốt hoảng hét lên, sau đó lại rơi vào trạng thái im lặng.



Người con gái ngồi ở ghế lại phụ bị Khúc Tích dọa cho đến hoảng cả người, Cốc Ngôn trừng mắt nhìn Khúc Tích, anh tức giận đến không nói nên lời.



Khúc Tích dựa lưng vào ghế sau, nhe răng trợn mắt, sau đó lại tỏ vẻ đáng thương: “Chú Ngôn, lái xe phải tập trung.”



Cho dù hàng ngày Cốc Ngôn luôn tỏ vẻ bình tĩnh đến thế nào, thì ngay tại lúc này, gân xanh đã nổi hết lên trên trán, anh xuống xe, mở cửa xe phía sau kéo Khúc Tích ra, quát hỏi: “ Cháu muốn như nào?.”



“ Đến phá đám buổi xem mắt của chú.” Cô trả lời nhanh gọn.



Cốc Ngôn nhíu mày, cô không quan tâm đến cơn giận đang dần bùng phát của anh, lớn tiếng: “ Chú không thích tôi, cũng không cho phép tôi tới gần chú. Nhưng vì sao những người kia thì được, mà tôi thì không thể yêu chú?.”



Cốc Ngôn ngẩn người, theo bản năng đáp lại: “ Cháu còn quá nhỏ.”




Cốc Ngôn tiến lại gần cô, kéo người cô dậy, chạm vào bàn tay lạnh lẽo như đá của Khúc Tích. Trong lòng bỗng cảm thấy như bị lưỡi dao cứa phải, cảm xúc đau đớn không thể nào diễn tả được, cảm thấy chán ghét bản thân mình vô cùng, phải chăng là đau lòng, là không nỡ?



Anh đưa Khúc Tích trở lại xe, cô một câu cũng không nói, chỉ ngoan ngoãn thắt dây an toàn, cô ngây người ngồi đó như cái xác không hồn.



“ Ở đâu?.” Không biết nên nói gì với cô, Cốc Ngôn đành phải hỏi một câu rất ngu ngốc.



Khúc Tích trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “ Chú Ngôn, về sau tôi sẽ không bám theo chú nữa, được không?.”



Anh giật mình, nhưng không trả lời, câu hỏi của Khúc Tích tựa như bị anh nhấn chìm xuống biển sau, biến mất không có dấu vết.



“ Chú đỗ ở bến xe công cộng là được.” Khúc Tích nói: “ Không phải chỉ dựa vào chú, tôi mới có thể về nhà.”



Cốc Ngôn vẫn trầm mặc, sắc mặt anh đã chuyển sang sắc xanh. Khúc Tích xuống xe, chào anh rồi xoay người đi, ngay cả một câu: “Gặp lại” cũng không nói.



Ngày hôm sau, Cốc Ngôn đi làm không thấy hình bóng của Khúc Tích,i hỏi mới biết cô đã xin nghỉ phép.



Vào ban đêm, anh giống như ngày thường, tăng ca đến khuya, chỉ có điều, lúc này đã không còn tiếng gõ cửa, không còn hương thơm phảng phất của cốc trà nóng, khiến cho đầu óc anh thanh tỉnh.



Tràm ngâm một lúc, Cốc Ngôn buông bút, thất thần nhìn trang giấy trước mắt.