Mướn Chồng

Chương 121 :

Ngày đăng: 14:52 18/04/20


Hôm nay nhà họ Trần có tổ chức tiệc, gia đình Quân được mời, Quân muốn đưa Diễm đi vì Quân muốn ông Trần, bà Phương biết người mà Quân chọn là Diễm.



Tâm tư, tình cảm trong Diễm đã chết nên dù Quân có đưa Diễm xuống địa ngục, Diễm cũng không có phản kháng gì.



Khi Diễm cùng Quân xuất hiện, mọi người đều tập trung nhìn cả hai, cô gái đi cạnh Quân lúc nào cũng buồn phiền, mặt mày ủ dột nhưng như thế lại càng khiến cô ta xinh đẹp hơn, một nét đẹp của những thiên thần lạnh như băng nhưng con người ta không thể ngừng ước là có ngày mình được như thế.



Diễm không chú ý đến ai, cũng không nhìn ai, Diễm cũng không biết mình đang ở đâu nữa, tất cả mọi người xung quanh Diễm, Diễm lại tưởng họ không tồn tại, bây giờ Diễm rất giống một con chim bị nhốt trong một cái lồng sắt, Quân là chủ của Diễm, Diễm phải nghe lệnh, phải tuân theo mọi yêu cầu của Quân, Diễm coi cuộc sống của mình từ nay đã chết, đã không còn ý nghĩa gì nữa. Diễm ước giá mà Quân giết chết Diễm. Diễm coi đó là một sự giải thoát khỏi kiếp sống của trần gian.



Bà Phương đang nói chuyện vui vẻ với bố con ông Trần, thấy Quân dẫn theo Diễm, bà tái mặt. Bà không ngờ thằn con trai ương bướng của bà lại cả gan dám làm bẽ mặt bà trước bố con ông Trần.



Quân bình thản lôi Diễm lại gần. Quân mỉm cười chào.



_Chào chú…!!



Ông Trần cau mày nhìn Quân và Diễm, Loan gần như sắp khóc, Loan hiểu Quân đưa Diễm đến đây là muốn nói cho Loan biết người mà Quân chọn là Diễm, Loan vẫn mãi chỉ là bạn của Quân thôi, Quân cũng muốn nói cho ông Trấn và bà Phương biết, dù hai người dùng cách gì cũng không thể lay chuyển được tình yêu Quân dành cho Diễm.



Rất tự nhiên, Quân giới thiệu Diễm cho bố con ông Trần biết.



_Đây là Diễm – vợ chưa cưới của cháu…!!



Ông Trần tức giận hét nhỏ. 



_Cậu vừa nói gì…??



Bà Phương thốt không nên lời, chỉ có ông Trương là bình thản như không có chuyện gì. Quân trả lời.



_Cháu nói rồi, cô ấy là vợ chưa cưới của cháu…!!



Loan dù có cố tỏ ra bình thường cũng đứng không còn vững nữa. Diễm ngơ ngác như người mất hồn, do Quân nói mọi việc Diễm phải tuyệt đối nghe lời Quân nên Diễm chỉ còn biết làm theo.




_Vậy là cô không muốn nhảy…??



_Đừng thách thức tôi, anh tưởng là anh dọa tôi mà tôi sợ anh, nhảy thì nhảy…!!



Quân nắm lấy tay Diễm, cả hai bắt đầu nhảy theo điệu nhạc, thật lạ là mặc dù bị Quân tìm cách bắt ép hết lần này đến lần khác nhưng Diễm lại không cảm thấy căm ghét Quân nhiều như trước nữa. Diễm đã hiểu Quân hơn, đã hiểu thù hận mang lại hậu quả gì, Diễm không biết nếu Diễm rơi vào trường hợp như Quân, Diễm sẽ vì yêu Quân mà buông tha cho gia đình của Quân không.



Nhắm mắt lại, hai dòng lệ trên má rơi xuống, Diễm thấy gia đình Diễm nợ Quân nhiều quá, ông Hải không những cướp mất tài sản của gia đình Quân, ông còn nhẫn tâm hại chết bố mẹ Quân.



Diễm nên làm gì để bù đắp lại những mất mát cho Quân bây giờ, nên làm gì để hóa giải mối hận thù của Quân dành cho ông Hải, còn Trường nữa, số phận của Trường cũng quá khổ đau, tất cả mọi bi kịch đều là do ông Hải gây nên.



Đất dưới chân Diễm như sụp đổ, Diễm đứng không còn vững nữa, Diễm cảm thấy kinh tởm chính dòng máu đang chảy trong cơ thể mình, cảm thấy mình thật đáng trách, làm sao bố con Diễm có thể vô tư sống an nhàn sung sướng, sống trên nỗi đau của người khác.



Thấy Diễm khóc, Quân tưởng vì Quân ép Diễm làm những việc mà Diễm không thích nên Diễm mới khóc, mới đau.



Quân chán nản nói.



_Tôi xin lỗi, tôi biết cô hận tôi nhưng tôi không thể không có cô, mong cô hiểu cho tôi…!!



Diễm nghẹn ngào.



_Tôi xin lỗi, tôi không hề biết gì về chuyện này, nếu tôi biết tôi đã không sống như bây giờ, tôi sẽ bắt bố tôi trả lại những gì mà ông lấy của anh…!!



Quân mai mỉa đáp.



_Cô tưởng bố cô dễ dàng nghe theo lời của cô sao, một người ngay cả giết người cũng làm thì làm gì có chuyện ông ta từ mọi thứ mà ông ta phải bày mưu tính kế một cách dễ dàng như thế. Cô đúng là ngây thơ thật…!!



Diễm biết Quân nói không hề sai, một người như ông Hải sẽ không bao giờ nghe theo lời của ai nếu người đó dám đụng đến quyền lợi của ông. Càng nghĩ Diễm càng thấy bố mình thật đáng khinh, thật đáng ghét, Diễm vẫn không làm sao chấp nhận được sự thật này. Diễm mong tất cả những gì mà Diễm vừa trải qua chỉ là một cơn ác mộng kéo dài mà thôi.