Mướn Chồng

Chương 159 :

Ngày đăng: 14:52 18/04/20


Diễm đang tức nên không nói gì. Quân đã nắm được điểm yếu của Diễm, một cô gái trọng tình cảm như Diễm không bao giờ dám làm tổn thương người khác, đó cũng chính là điều khiến Quân yêu Diễm nhiều hơn. Chờ Diễm đi hẳn vào trong nhà, đóng cửa, cài then. Quân mới yên tâm lái xe đi. Cả ngày hôm nay, Quân không gặp lại Bảo. Quân muốn biết vụ án ông Đăng đã tiến hành đến đâu. Cầm điện thoại, Quân gọi điện cho Bảo.



Bảo đang theo đuổi một vụ án mới, cộng thêm vụ án của ông Đăng, nên tối hôm nay Bảo không về nhà.



_Chào cậu…!!



_Chào…!!



Nghe giọng mệt mỏi của Bảo. Quân lo lắng hỏi.



_Cậu lại ở qua đêm ở sở cảnh sát à…??



_Ừ, cậu gọi cho mình có chuyện gì không…??



_Thằng khỉ, cậu thừa biết mình gọi cho cậu vì việc gì rồi…??



Cầm hồ sơ, ảnh của ông Đăng. Bảo thở dài nói.



_Rất tiếc, cho đến thời điểm này mình vẫn không tìm được ra manh mối về ông ta. Ông ta đã biến mất như làn khói….!!



Quân giễu cợt.



_Một cảnh sát tài năng như cậu mà cũng không dò được dấu vết của một cụ già hả…??



Bảo gầm lên.



_Cậu mà còn dám trêu tức mình, mình mặc xác cậu…!!



Quân cười.



_Cậu đừng gầm lên như thế, không phải cậu đang làm việc sao, làm việc phải bình tĩnh, phải tĩnh tâm mới hoàn thành được chứ…??



Bảo hừ một tiếng.



_Cậu đừng dạy khôn mình, mình biết phải làm gì, cậu lo cho bản thân cậu đi…!!



Quân cười hề hề.



_Cậu yên tâm mình dang lo cho bản thân mình rất tốt, mình và cô ấy sắp sửa tổ chức đám cưới, mình hy vọng hôm đó cậu sẽ đến chúc mừng cho hạnh phúc của mình….!!



Bảo kinh ngạc.



_Cậu không đùa chứ…?? Mình tưởng cô ấy không yêu cậu…!!



Lời nói của Bảo như một nhát búa đánh thẳng vào niềm tin mà Quân dành cho tình yêu của mình. Quân vẫn còn chưa biết Diễm có yêu mình không, biểu hiện của Diễm mấy ngày qua, không lẽ chỉ là giả, nếu là giả Diễm là một diễn viên có tài nhưng từ trước đến nay Diễm không phải là một kẻ lừa gạt, ngày trước Diễm ghét Quân, hận Quân, Diễm đã thể hiện điều đó bằng tất cả hành động của mình, Diễm cần gì phải cố gắng đóng giả là một người khác nếu như Diễm không thích.




_Chúng ta đi thôi…!!



Đóng cửa xe, Quân lái xe đi, trên đường đi, Quân ngồi im như tượng, Diễm dù có cố nói chuyện, Quân cũng không thèm đáp. Tình trạng này làm Diễm căng thẳng, nếu như ngày trước, Diễm mong Quân tránh xa mình, mong Quân đừng nói gì thì nay, Diễm mong Quân nói chuyện, cười đùa với mình.



Diễm tự hứa với mình là sẽ không bao giờ nói câu nào khiến Quân bị tổn thương và tức giận nữa, nhưng một cô gái trẻ con như Diễm liệu có làm được không?.



Đến cổng bệnh viện, Quân lái xe vào bãi đỗ xe. Diễm biết Quân giận mình nên không dám nói gì, tháo nút dây an toàn, mở cửa xe, Diễm chuẩn bị bước xuống.



Quân hét nhỏ.



_Đứng lại…!!



Bàn tay cầm nắm cửa xe buông xuống, Diễm lí nhí.



_Anh muốn nói gì…??



Quân quay Diễm nhìn thẳng vào mặt mình. Quân đau khổ hỏi.



_Em không thể thôi trọc tức tôi được không…?? Em thừa hiểu tôi yêu em thế nào, sao em còn cố làm tổn thương tôi…!!



_Em xin lỗi…!!



Quân mệt mỏi ngắt lời Diễm.



_Đừng chỉ biết nói lời xin lỗi thôi, tôi không muốn em nói những lời đó thêm một lần nữa…!!



Diễm gật đầu.



_Vâng, em hứa…!!



Ngẩng mặt lên nhìn Quân, Diễm rụt rè đề nghị.



_Anh sẽ tha thứ cho em chứ…??



Quân cắn môi.



_Còn tùy thuộc vào thái độ của em….!!



Mặt Diễm đỏ bừng, dướn người lên, Diễm hôn phớt vào môi Quân. Diễm thẹn thùng hỏi.



_Như thế đã đủ chưa…??



Mặt Quân cũng đỏ không khác gì mặt Diễm, chỉ một nụ hôn nhẹ thôi cũng đủ khuấy động tâm tư của Quân, chưa hết Diễm còn thẹn thùng, mỉm cười ngọt ngào nữa, ánh mắt Diễm nhìn Quân đầy cầu khẩn, van xin, Quân muốn giận cũng không thể giận được lâu, đây là vũ khí của Diễm, Quân biết nhưng Quân không muốn tránh mà tránh cũng được không được. Quân thà bị bại, thà bị nhấn chím trong đôi mắt, đôi môi kia còn hơn sống bình thường mà không biết gì.