Mướn Chồng

Chương 18 :

Ngày đăng: 14:50 18/04/20


Hắn cúp luôn máy, Diễm tức giận.



_Tên điên, không ngờ bị mình chọc tức như thế mà hắn vẫn còn có thể bình tĩnh đứng đó chửu mình được, kiểu này mình phải nghĩ ra trò gì đó dọa hắn chơi, nếu không mình sẽ không nuốt nổi cục tức này đâu.....!!



Chiếc xe tắc xi của Diễm đang đi ngon lành bỗng.



_Bụp.......!!



_Xì.......!!



Chiếc xe bị thủng lốp, nó nghiêng hẳn sang một bên, Diễm sợ hãi hỏi anh chàng tài xế.



_Xe bị thủng lốp đúng không anh....??



Anh ta nhăn nhó bảo Diễm.



_Chắc là thế rồi. Anh thật không ngờ là xe lại bị cán phải đinh.....!!



_Bây giờ làm thế nào hả anh.....??



_Anh cũng không biết nữa, để anh xuống kiểm tra xem sao.....??



_Vâng, anh nhanh lên nhé.....!!



Anh chàng tài xế đang loay hoay kiểm tra lốp xe, chiếc xe tắc xi trở Trường phóng vụt qua, Diễm lúc đó cúi xuống nhặt chiếc điện thoại rớt xuống gậm ghế nên hai người không nhìn thấy nhau, đến khi Diễm ngẩng mặt lên, chiếc xe tắc xi trở Trường đã đi được một đoạn khá xa.



Diễm sốt ruột hỏi.



_Thế nào rồi hả anh.....??



Anh ta lắc đầu ngán ngẩm.



_Anh xin lỗi nhưng đành để em gọi xe khác đi tạm vậy, anh phải gọi tiệm sửa xe đến đây thay lốp cho anh.....!!



_Không còn cách nào khác sao.....??



_Hết cách rồi, anh không mang theo lốp dự trữ, mà dù có mang theo anh cũng không có dụng cụ để thay. Mong em thông cảm.....!!



Mặc dù hơi bực tức nhưng Diễm vẫn dễ dãi nói.



_Không sao đâu anh vì anh cũng đâu có muốn thế.....!!



Diễm trả tiền xe cho anh ta, lấy va li trong cốp xe cho Diễm, anh ta tươi cười nói.
_Con nhóc này thật là quá đáng....!! Dù cô ta có bày trò thì cũng phải thông báo cho mình một tiếng, đằng này cô ta ngay cả gọi cho mình một cuộc, nhắn tin cho mình cũng không, bây giờ cô ta còn cả gan dám khóa máy nữa, thật là hết chịu nổi, đã vậy tôi mặc xác cô.....!!



Hắn chờ một tiếng,hai tiếng, ba tiếng, Diễm vẫn chưa thấy đâu, không chịu đựng được hơn nữa, hắn bắt đầu lo lắng và sợ hãi thực sự, hắn cầm áo khoác, khóa phòng, hắn đi xuống lầu, hắn muốn gọi điện nhờ cảnh sát đi tìm Diễm.



Vừa bước xuống quầy lễ tân, hắn thấy Diễm đang được chị nhân viên giao chìa khóa phòng, hắn tức điên lên, bước nhanh lại gần Diễm, hắn định quát cho Diễm một trận, nhưng hắn phải khựng lại ngay, hắn giật mình nhìn bộ quần áo ướt sũng nước mưa của Diễm.



Hắn lo lắng hỏi.



_Cô không sao chứ....??



Diễm bị dầm mưa từ chiều đến giờ, nên cái lạnh đã ngấm sâu vào cơ thể, đôi môi tái nhợt, tóc bết lại, Diễm gượng cười bảo hắn.



_Tôi không sao.....!!



Hành lí của Diễm được một phu khuân vác mang lên lầu, mở cửa phòng 204, Diễm lí nhí bảo hắn.



_Tôi..tôi xin lỗi, tôi không cố ý trêu anh.....!!



Hắn định mắng cho Diễm một trận, muốn quát Diễm, muốn chửu Diễm vì tội dám trêu tức hắn, dám làm hắn phải lo lắng, phải sống không yên vì mấy trò đùa của Diễm nhưng khi nhìn khuôn mặt tái nhợt vì dính nước mưa của Diễm, hắn lại thôi.



Hắn thở dài bảo Diễm.



_Cô đi tắm, và đi thay quần áo đi, không lại bị nhiễm lạnh bây giờ....!!



Diễm mở to mắt nhìn hắn, Diễm kinh ngạc, Diễm tưởng Diễm sẽ bị hắn mắng, sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của hắn, nhưng thật không ngờ hắn lại dịu dàng với Diễm.



Diễm vuốt tóc, bối rối, Diễm nói.



_Cảm...cảm ơn anh.....!!



_Cô tắm và thay quần áo nhanh lên, còn đi ăn cơm tối nữa....!!



_Vâng....!!



Khép cửa phòng, hắn về phòng của hắn, Diễm mở va li, lấy một bộ đồ, Diễm đi tắm, sau khi lau khô tóc, Diễm cảm thấy cơ thể nóng như một cái hỏa lò, đầu Diễm choáng váng, Diễm hắt xì hơi liên tục, Diễm kêu khổ.



_Kiểu này chắc là mình bị ốm rồi, ngâm nước mưa cả nửa buổi, không ốm mới lạ.....!!



Diễm muốn nhanh chóng bước xuống lầu để cùng ăn bữa tối với Trường, nhưng Diễm buồn ngủ quá rồi, không chịu đựng được cơn buồn ngủ kéo xuống bất chợt, Diễm chui vào chăn, sau hai giây, Diễm ngủ say như chết.



_