Mướn Chồng
Chương 182 :
Ngày đăng: 14:53 18/04/20
Ăn cơm tối xong, ngồi nói chuyện với ông Trương ngoài phòng khách đến hơn chín giờ tối, vẫn không thấy Diễm và Quân về hay gọi điện về nhà. Bà gọi điện cho Quân.
Ngay câu đầu tiên bà mắng.
_Con có biết là mẹ lo cho con lắm không hả….??
Quân hối lỗi.
_Con xin lỗi mẹ. Bố mẹ đã ăn cơm chưa….??
_Ăn rồi. Hai đứa đang ở đâu….??
_Con đang ở nhà cô ấy….!!
Bà Phương nói giọng châm chọc.
_Ra là thế, con ở nhà ba vợ nên quên không gọi điện về nhà, quên không về ăn cơm tối cùng gia đình đúng không…??
Quân vì không muốn bà Phương biết lí do vì sao cả hai đi đến tận bây giờ mới về. Chuyện Quân cho Trường quả thận của mình, Quân vẫn chưa nói gì với ông bà Phương, nên Quân không muốn họ phát hiện ra lúc này. Nếu họ biết được tình hình hiện tại sẽ càng khó khăn hơn, bà Phương đang dần chấp nhận Diễm, Quân không muốn phá hỏng điều này, không muốn cuộc hôn nhân của mình gặp trục trặc, hay gặp phải cản trở từ phía bà Phương.
_Mẹ đừng giận con, cô ấy bị bệnh nên con phải ở lại bên cạnh cô ấy…!!
Càng nghe Quân nói bà Phương càng tức.
_Con có bị điên không, nó bị ốm như thế sao con không để nó ở nhà mình, con mang nó về nhà nó làm gì, hay là nó bảo con phải làm thế….??
Quân vội giải thích.
_Không phải cô ấy bảo con đưa cô ấy về nhà mà là do lúc chiều cô ấy đã cảm thấy khá hơn nên con muốn đưa cô ấy đi dạo cho khuây khỏa, sau đó con đưa cô ấy về nhà thăm bố cô ấy, không ngờ cô ấy lại bị sốt nên con ở lại luôn đây…!!
Bà Phương nghe Quân giải thích bà cũng xuôi tai được phần nào. Mặc dù không muốn hỏi han hay dính líu gì đến Diễm nhưng bà không thể coi như không biết gì.
_Nó đã đỡ chưa…??
_Cô ấy đã đỡ nhiều rồi. Con xin lỗi nhưng tối nay con ở lại nhà cô ấy. Mẹ đừng lo lắng cho con…!!
_Mẹ hiểu, con ở lại đó chăm sóc cho nó đi…!!
Quân vui mừng đáp.
Bộ quần áo trên tay Diễm rớt xuống đất, người Diễm đông cứng lại vì sợ. Nhớ lại cảm giác khi bị Quân mang vào phòng tắm sáng nay, mặt Diễm vẫn còn nóng bừng. Diễm đi giật lùi, Diễm muốn chạy trốn, dù hai người đã làm gì với nhau, tắm chung là điều cuối cùng Diễm dám nghĩ đến.
Quân nắm lấy tay Diễm, ôm Diễm vào lòng. Quân trấn an.
_Em đừng sợ, anh chỉ nói đùa thôi. Anh hứa sẽ không ép em làm những gì mà em không thích...!!
Hôn lên trán Diễm, Quân cúi nhặt bộ quần áo trên sàn nhà, rồi đi vào phòng. Diễm ngồi phịch xuống ghế xô pha. Người Diễm không ngừng run rẩy, Diễm biết là Quân đang hiểu lầm Diễm, Quân tưởng cho đến tận bây giờ cơ thể Diễm vẫn còn chưa chấp nhận Quân, mọi thứ mà Quân làm chỉ là do Quân ép buộc nên Diễm mới tuân theo, không phải là do Diễm tự nguyện cho phép Quân làm thế. Diễm biết Quân đang bị tổn thương.
Diễm tự nhủ là mình không khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Diễm khóc thương cho cảm giác bất lực của chính mình, Diễm không muốn lừa dối bản thân mình hơn nữa. Xoay xoay chiếc nhẫn đính hôn trên tay mình, Diễm ngước mắt nhìn lên trần nhà, mặc dù Quân và Diễm chưa tổ chức lễ cưới, trên danh nghĩa hai người cũng đã là vợ chồng được pháp luật công nhận, thật không hay nếu như Diễm vẫn cứ chối bỏ mình đã có chồng, chối bỏ tình cảm của chính mình.
Diễm nghe một tiếng kêu nhỏ của Quân trong phòng tắm. Diễm đứng bật dậy, gõ cửa phòng, Diễm lo lắng hỏi.
_Anh không sao chứ....??
_Anh không sao....!!
Đắn đo một chút, Diễm nói.
_Anh mở cửa ra đi...!!
Quân bông đùa.
_Không phải là em định tắm cho anh đấy chứ. Anh không sao đâu, em đừng lo...!!
_Anh mở ra đi....!!
_Anh nói rồi anh không sao....!!
Một lúc sau Quân từ trong phòng tắm bước ra. Đầu tóc ướt nhẹp vì nước. Lấy một cái khăn khô, Diễm bảo Quân.
_Anh ngồi xuống đi, để em lau tóc cho anh...!!
_Cảm ơn em...!!
Diễm lau tóc cho Quân, nhớ lại cảm giác được Quân chăm sóc cho mình. Diễm cảm thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc như thế, đây chẳng phải là một gia đình mà Diễm hằng mong ước là gì. Ngày trước Diễm nghĩ nếu có lấy chồng, Diễm và chồng của mình sẽ cùng nhau san sẻ mọi thứ, chăm sóc, bảo vệ lẫn nhau, tôn trọng nhau. Mặc dù Quân không phải là chàng hoàng tử hoàn hảo như trong suy nghĩ của Diễm, nhưng không có ai yêu Diễm nhiều hơn Quân.
Quân ngồi im, dù Diễm có đối xử lạnh nhạt với Quân, Quân vẫn muốn lấy Diễm. Quân từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có được tình yêu của Diễm, nhưng được Diễm quan tâm, lo lắng chăm sóc thế này, Quân tưởng mình đang được Diễm yêu, Quân không muốn mình mơ tưởng nhưng những giây phút được trải qua cùng Diễm khiến Quân không thể không nghĩ như thế