Mướn Chồng
Chương 198 :
Ngày đăng: 14:53 18/04/20
Giống như mọi hôm Loan đến thăm Quân lúc mười một giờ, do còn làm việc ở công ty nên Loan không thể đến sớm hơn. Bà Phương vừa nhìn thấy Loan bà mỉm cười thật tươi. Loan kinh ngạc hỏi.
_Có chuyện gì mà bác vui thế…??
_Quân đã tỉnh lại rồi…!!
Loan sung sướng hét lên.
_Có thật không bác…??
_Nó vừa mới ngủ xong…!!
_Tiếc quá giá mà cháu đến đây sớm hơn thì hay biết mấy…!!
Bà Phương trầm giọng.
_Bác có chuyện muốn nói với cháu…!!
_Vâng, có gì bác cứ nói….!!
_Chúng ta tìm quán cà phê nào đó sẽ dễ nói chuyện hơn…!!
Cả hai đưa nhau ra một quán cà phê gần bệnh viện. Gọi mỗi người một tách cà phê, Bà Phương nói.
_Quân tuy đã tỉnh lại nhưng nó hoàn toàn quên hết những kí ức cũ, nói một cách khác, trong vòng một năm nay nó không hề nhớ gì cả….!!
Loan vừa kinh ngạc, vừa sung sướng. Nếu Quân không nhớ gì về Diễm, sẽ là một cơ hội tốt cho Loan. Nhưng nếu đột nhiên Quân có thể nhớ ra được mọi chuyện thì sao.
Hiểu được suy nghĩ của Loan, bà Phương trấn an.
_Cháu đừng lo lắng quá, xác xuất cho nó nhớ ra được mọi chuyện sẽ rất nhỏ, vì lần trước khi nó bị tai nạn nó đã hoàn toàn quên hết mọi chuyện, lần này cũng thế, trừ phi nó bị tai nạn thêm lần nữa. Cháu không nghĩ là cuộc đời của nó có thể bị tai nạn giao thông ba lần trong đời chứ….??
Trường reo lên.
_Thật không, hắn bảo em thế nào…??
Diễm bịt chặt lấy miệng, lòng Diễm đau như cắt, nỗi đau như xé Diễm ra từng mảnh. Diễm không biết phải ăn nói với Trường như thế nào, Diễm hiểu nếu Trường biết Quân đã tỉnh nhưng không nhớ ra được Diễm là ai, Trường sẽ xông thẳng vào phòng bệnh của Quân, sẽ đánh Quân một trận. Diễm không thể để điều này xẩy ra. Diễm cần phải ra gặp Trường trước khi Trường đi vào trong đây.
Trường giục.
_Sao em không nói gì đi, Quân có nói gì với em không….??
_Anh đang ở đâu, em muốn gặp anh…??
Trường không hiểu tại sao Diễm lại hỏi mình câu đó nhưng vẫn nói.
_Anh đang ở ngoài cổng, em mau ra đây đi…!!
_Vâng, anh chờ em một chút…!!
Diễm vội vã thay quần áo rồi đi thật nhanh ra ngoài cổng. Nhìn thấy Trường, cố nén lệ, Diễm giục.
_Chúng ta đi về thôi…!!
Trường cau mày.
_Em bị làm sao thế, hắn đã tỉnh lại em phải cho anh vào thăm hắn chứ…??
Diễm sợ hãi nói.
_Em đang cảm thấy rất mệt em muốn về nhà nghỉ ngơi. Anh ấy dù có tỉnh lại nhưng không nói được gì nhiều, ngày mai chúng ta tới thăm anh ấy cũng được…!!