Mướn Chồng
Chương 20 :
Ngày đăng: 14:50 18/04/20
Sau khi giải quyết xong bát cháo, Diễm vươn vai.
_Đã quá, bây giờ tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.....!!
Hắn lắc đầu chán nản, đưa mấy vỉ thuốc cho Diễm, hắn nói.
_Cô uống thuốc đi....!!
Diễm nhăn mặt.
_Anh thông cảm, tôi không thích uống thuốc, tôi nghĩ tôi khỏe rồi nên không cần phải uống thuốc làm gì....!!
Hắn tức.
_Nếu cô thích nằm trên giường cả tuần, cả tháng, rồi lại bị biến chứng sang bệnh khác thì xin mời, tôi không ép....!!
Diễm giận dỗi.
_Anh không thể ăn nói nhỏ nhẹ với người bệnh một chút được hay sao...?? Anh quát tôi ầm lên như thế, tôi không bị bệnh hại chết cũng bị anh làm cho phát điên....!!
_Nếu cô đặt địa vị của cô vào tôi chắc là cô còn hành động quá đáng hơn cả tôi, cô thử nghĩ xem, ai có thể bình tĩnh chịu đựng nổi một con nhóc như cô không, đã bày trò trêu tức tôi còn hại chính mình bị sốt nữa, cô đúng thật là một đứa con gái có một không hai....!!
Diễm nheo mắt trêu.
_Có phải vì thế nên anh thích tôi đúng không....??
Mấy vỉ thuốc trên tay hắn rớt xuống đất. Hắn trừng mắt nhìn Diễm, hắn hỏi.
_Cô vừa nói gì.....??
Diễm bật cười.
_Tôi chỉ trêu anh chút xíu thôi, anh làm gì mà nghiêm trọng thế....??
_Từ xưa đến nay tôi không thích đùa, đặc biệt là liên quan đến chuyện tình cảm, tôi xin cô từ sau đừng đem chuyện này ra nói thêm một lần nào nữa.....!!
_Biết rồi, anh khỏi cần phải nhắc.....!!
_Bây giờ đưa thuốc cho tôi uống.....!!
Hắn đưa thuốc cho Diễm, sau khi uống thuốc xong, Diễm quan tâm.
_Vai của anh sao rồi.....!!
_Không sao.....!!
_Anh để tôi băng bó, và kiểm tra lại vết thương cho anh.....!!
_Tôi đã nói là tôi không sao, cô bị điếc hả.....??
Thấy lúc nào hắn cũng tức giận, cũng quát tháo, Diễm cau mày.
_Anh không thể sống mà không tức giận, không cáu gắt một lần được à....?? Sao lúc nào anh cũng căng thẳng và mệt mỏi như thế....??
Hắn vuốt tóc, hắn cay đắng bảo Diễm.
_Với một con nhóc, suốt ngày ăn no rồi đi quậy phá như cô thì làm sao mà hiểu được cuộc sống của những người như tôi.....!!
Hắn trêu tức Diễm.
_Bây giờ cô cũng biết xấu hổ cơ à, hôm trước cô còn dám cởi áo của tôi kia mà....!!
Diễm hét thật to.
_Anh có đi thay áo không...??
_Được rồi, chờ tôi một chút....!!
Hắn bỏ đi vào phòng, Diễm vẫn đứng ngoài cửa. Diễm hỏi.
_Xong chưa.....!!
_Xong rồi....!!
Diễm quay người lại, mắt Diễm hé ra dần dần, Diễm vẫn thấy hắn đang đóng cúc áo, Diễm quát.
_Vẫn chưa xong, tại sao anh dám bảo tôi là anh đã mặc xong rồi....!!
_Hóa ra là cô đang nhìn trộm tôi đấy à...??
_Anh...anh....!!
_Có chuyện gì cô nói đi....!!
Diễm ngập ngừng.
_Tối hôm qua anh đưa tôi về phòng ngủ đúng không....??
_Đúng....!!
Diễm đỏ bừng mặt.
_Anh...anh có thấy con gấu bông trên tay tôi không, sáng nay tôi tìm mãi mà không thấy nó đâu cả....??
Hắn giả vờ hỏi.
_Con gấu đó quan trọng với cô lắm à....??
Diễm gật đầu.
_Tôi định tặng nó cho anh, bây giờ mất rồi tôi phải làm sao đây...??
_Làm sao mà tôi biết....!!
Diễn thở dài.
_Cám ơn anh. Tôi đi tìm nó đây....!!
_Mất rồi thì thôi, cô đâu cần phải tốn công tìm một thứ đã mất như thế làm gì...!!
_Ai bảo anh thế, tôi có thể mua được nhiều con khác giống như thế, nhưng con gấu này là tấm lòng biết ơn của tôi dành cho anh, nên không thể lấy tiền bạc so sánh được....!!
_Cô đúng là cố chấp....!!
_Kệ tôi....!!