Mướn Chồng
Chương 207 :
Ngày đăng: 14:53 18/04/20
Chào bà Hoa, ông quản gia, hai bố con rời khỏi nhà. Trên dường đi, Diễm suy nghĩ miên man hết chuyện nọ đến chuyện kia. Diễm tự hỏi không biết Quân đã khỏe hẳn chưa, Quân có nhớ được chút gì về Diễm không. Diễm đoán, Quân đã hoàn toàn quên mất Diễm rồi, nếu Quân nhớ, Quân đã cho người đến gọi Diễm đến bệnh viện để hỏi lí do vì sao Diễm không chịu đến thăm Quân mặc dù Quân đã tỉnh lại.
Diễm sỉ vả bản thân.
_Chính mày đã tình nguyện rời bỏ anh ấy, sao bây giờ mày còn tiếc, mày đúng là một con ngốc. Mày quá khờ dại, tình yêu của đời mày, mày lại dễ dàng nhường cho người khác. Mày không thương thân mày, mày cũng phải thương lấy đứa con trong bụng của mày…!!
Diễm vừa lái xe vừa khóc, ông Hải ôm ngang eo Diễm, thấy Diễm thút thít. Ông biết là Diễm đang khóc, ông nói những câu ngô nghê, khiến Diễm phì cười, nhờ ông Hải, tâm trạng của Diễm đã khá hơn được một chút.
Đến nghĩa trang, tắt máy, Diễm dắt bộ. Nhờ có trí nhớ tốt, Diễm nhanh chóng tìm được mộ của bà Lan. Hình như hình ảnh của người xưa khiến mặt ông Hải rúm ró đau khổ, trái tim ông bắt đầu đập nhanh quá mức bình thường.
Diễm vội đỡ lấy ông. Diễm sỡ hãi hỏi.
_Bố không sao chứ….??
Chưa có lúc nào ông lại tỉnh táo như lúc này, hai dòng nước mắt chảy dài trên má ông. Gần một tháng sống bên cạnh Trường, nghe những mẩu chuyện, đối thoại giữa hai anh em Diễm và Hồng, ông Hải đã hiểu mình có một đứa con trai, Trường chính là do bà Lan – mối tình đầu của ông sinh ra. Ông cũng biết vì sao, Trường lại hận ông như thế, nhìn thấy Diễm đau khổ, khóc lóc vì tình, lòng ông tan nát, ông là một người mất trí nhớ nhưng ông có trái tim, có linh cảm.
Ông muốn bù đắp cho Trường, muốn làm một cái gì đó cho Diễm nhưng ông đành bất lực chịu thua. Sức khỏe của ông quá yếu, trí nhớ của ông kém, ông không còn làm được gì nữa, điều duy nhất ông có thể là làm mang lại tiếng cười cho Diễm.
Diễm nhìn ông Hải, Diễm kinh ngạc không thốt nên lời, không lẽ ông đã nhớ lại được mọi chuyện. Diễm lay vai ông.
_Bố nói gì với con đi, con muốn nghe bố nói một câu gì đó. Con cần bố tỉnh táo để trả lời con…!!
_Bố ơi….!! Bố….!!
Trong cơn hăng máu, ông Đăng rút con dao ra khỏi ngực ông Hải, ông muốn giết luôn cả Diễm, may mắn thay lúc đó cảnh sát cũng vừa tới, không còn cách nào khác, ông Đăng đành bắt Diễm làm con tin. Lôi Diễm đứng dậy, ông ta dí con dao vào sát cổ họng Diễm.
Khi Diễm và ông Hải vừa rời khỏi nhà, Trường và Hồng về. Không thấy Diễm và ông Hải ở nhà, Trường hỏi bà Hoa, biết Diễm và ông Hải đi thăm mộ của mẹ mình, Trường và Hồng vội lái xe đi theo.
Trên đường đi Bảo gọi điện cho Trường, Bảo nói cho Trường biết là Bảo đã xác định được tung tích của ông Đăng. Sáng nay có người nhìn thấy ông ta quanh quẩn ở nghĩa trang, rất có thể hiện giờ ông ta đang ở đấy.
Trái tim Trường bị bóp nghẹt, lồng ngực thắt lại, Trường không thở nổi, nhớ lại hình ảnh, Diễm và Hồng bị bắt cóc ngày nào. Trường đoán lần này ông ta sẽ không còn chần chừ như lần trước, tất cả thuộc hạ của ông ta đều đã bị Bảo bắt hết, bây giờ ông ta chỉ còn có một mình. Chính Trường, Quân, và Bảo đã dồn ông ta vào đường cùng. Ông ta đang liều mạng, ông ta có thể làm bất cứ thứ gì miễn là thỏa mãn lòng hận thù của ông ta.
Diễm và ông Hải đang viếng mộ của mẹ Trường, nếu ông Đăng ở nghĩa trang ông ta sẽ tìm cách giết hại họ. Trường vội nói cho Quân biết Diễm và ông Hải cũng đang ở nghĩa trang. Nghe tin Bảo đứng bật dậy, gọi mấy cảnh sát dưới quyền mình, Bảo và họ nhanh chóng lái xe đến nghĩa trang. Họ đã đến chậm một bước, ông Đăng đã giết chết được ông Hải.
Trường nhìn ông Hải đang quằn quại trên vũng máu, nhìn em gái đang bị ông Đăng bắt làm con tin, mặt Trường không còn một chút máu. Đúng là bi kịch! Cảnh sát nhanh chóng sơ cứu cho ông Hải nhưng không còn kịp nữa, vết thương quá sâu, con dao đã đâm xuyên vào tim ông Hải nên ông đã chết ngay sau đó.
Hồng bịp chặt lấy miệng, người Hồng run run vì khóc. Hồng quá khiếp đảm, cả đời Hồng chưa bao giờ phải trải qua nỗi sợ hãi như bây giờ.
Bảo bình tĩnh xem xét lại vết thương của ông Hải, ông đã hoàn toàn tắt thở, máu không ngừng chảy ra từ vết dao đâm trên ngực, đúng như nguyện ước của ông Đăng, ông Hải đã ngã đúng vào nấm mộ mới xây của bà Lan.
Cảnh sát bao vây lấy ông Đăng vào giữa, súng chĩa vào người ông nhưng ông ta không sợ, ông ta không còn muốn sống thêm ngày nào nữa. Hơn một tháng vừa qua, ông ta đã phải trốn chui trốn lủi như một con chuột, đi đâu ông ta cũng phải đề phòng, phải lo sợ bị phát hiện, bị bắt giữ, đói khát, tiền không có, ông ta trở nên tiều tụy, trông ta bây giờ không khác gì một bộ xương biết đi, nhìn ông ta người ta tưởng vừa gặp một kẻ mới chết.