Mướn Chồng

Chương 22 :

Ngày đăng: 14:50 18/04/20


Hắn tưởng Diễm để cho hắn yên, nào ngờ hắn bị tiếng đập cửa dầm dầm, khiến hắn giật mình.



Hắn gồng mình vì tức, mở tung cánh cửa, hắn quát.



_Cô lại muốn gì nữa....??



_Anh đi dạo với tôi nhé....??



_Không đi...!!



_Làm ơn đi cùng tôi đi mà....!!



Diễm nắm lấy vạt áo của hắn, Diễm lắc lắc.



_Đi nhé....!! Biển hôm nay đẹp lắm....!!



Hắn hất tay Diễm ra, hắn cáu.



_Tôi đã bảo là tôi không đi, cô bị điếc hả....??



Diễm hứ một tiếng.



_Được thôi, nếu anh không đi thì tôi đi một mình...!!



Diễm hầm hầm bỏ đi. Hắn lắc đầu nhìn theo.



_Cô ta đã mười tám tuồi rồi, sao cô ta còn trẻ con thế không biết....??



_Sao lúc nào cô ta cũng chỉ nghĩ đến việc đi chơi được nhỉ, thật khôi hài....!!



Diễm đi dạo một mình, tuy là hơi buồn chán, nhưng tâm hồn Diễm thoái mái, hai tay dơ lên cao. Diễm hét thật to.



_A....a..........a............a...!!



Diễm cười thật to, vừa cười, Diễm vừa chạy theo dọc bờ cát, thủy triều làm nước biển dâng cao, chân quần Diễm bị ướt hết, đôi giày màu trắng, Diễm vứt bỏ ở trên bờ, Diễm mải đùa quá nên đã hơn mười một giờ khuya mà Diễm cũng không hay.



Đến khi giật mình nhìn lại, Diễm thấy chỉ còn sót lại duy nhất một mình Diễm, Diễm sợ hãi vội vớ lấy đôi giày, Diễm đi về khách sạn.



Diễm đã quên bài học ở công viên hôm nào, hôm nay cũng giống như mấy hôm trước, Diễm vừa mới đi được mấy bước, năm tên thanh bao vây lấy Diễm vào giữa.



Diễm hoảng hồn, vì đêm nay không có hắn đi theo cùng Diễm, dù Diễm có kêu to, cũng không ai nghe tiếng, bãi biển chỉ còn lại Diễm và năm tên đàn ông.



Diễm sợ hãi hỏi.



_Các anh muốn...muốn gì....??
_Anh yên tâm, em sẽ gọi cho cảnh sát ngay, đồng thời cũng cho nhân viên ra tìm cô ấy giúp anh....!!



_Cảm ơn cô....!!



_Không có gì....!!



Đút điện thoại vào túi quần, Trường tiếp tục đi tìm Diễm, bắc loa lên miệng, Trường gọi.



_Diễm....!! Cô đang ở đâu.....??



_Diễm.....!!



Trường càng gọi, Diễm càng mất hút, mặt Trường tái lại, Trường run sợ, Trường sợ Diễm xảy ra chuyện, trong lòng Trường, luôn mâu thuẫn, một mặt Trường muốn tránh xa Diễm, muốn ghét Diễm, hận Diễm, muốn làm Diễm đau khổ nhưng khi Diễm xảy ra chuyện, Trường luôn là người lo lắng, luôn là người đi tìm Diễm, cứu Diễm đầu tiên.



Trường kinh ngạc nhìn đôi giày màu trắng của Diễm, nhìn chiếc áo khoác bị vứt bỏ trên cát. Trường lẩm bẩm.



_Vậy là cô ấy có đến đây....??



Một tia sáng lóe lên trong óc Trường, móc điện thoại Trường gọi điện cho Diễm, tiếng chuông điện thoại vang lên rất gần chỗ Trường đứng, Trường vội quay người nhìn lại.



Bọn kia giật mình kinh sợ, chúng vội lục túi quần Diễm, chúng tắt chuông, tuy là không còn nghe được gì nữa nhưng mà nó cũng đủ để Trường xác định được Diễm đang ở chỗ nào.



Bọn chúng vì sợ Trường nên chỉ dám bịt chặt miệng Diễm, giữ chặt tay chân Diễm, chúng vẫn chưa làm gì được Diễm.



Trường vội chạy ngay về phía bụi rậm, Trường tin là Diễm đang ở đâu đó xung quanh đây. Trường gọi.



_Diễm....!! Cô ở chỗ nào....??



_Diễm.....!!



Diễm cố cựa quạy, cố lên tiếng, cố thoát khỏi gọng kìm của bọn chúng nhưng mà Diễm không thể, bọn chúng giữ Diễm chặt quá.



Bãi cây cỏ dại này rất nhiều và rất rộng, muốn lục tung tất cả ở đây cũng phải mấy mấy tiếng, Trường vừa đi vừa dò, do không quen địa hình nên Trường bị ngã mấy lần.



Cảnh sát và mọi người cũng vừa ra kịp, họ đang tản mác xung quanh khắp bãi biển, họ lên tiếng gọi tên Diễm và tên Trường.



Bọn chúng sợ hãi, thấy đông người, biết là khó thoát, chúng thầm thì bảo nhau.



_Hay là bọn mình xử hai đứa này đi rồi sau đó tẩu thoát, nếu để bọn chúng còn sống mà tri hô lên thì mệt lắm....!!



_Mày nói phải....!!



_Ra tay đi....!!