Mướn Chồng
Chương 225 :
Ngày đăng: 14:53 18/04/20
Trên đường đi Diễm tỉnh lại. Diễm mở mắt ra dần dần. Gặp lại Quân đúng là một cú xốc đối với Diễm. Diễm luôn cầu mong đừng bao giờ cho Diễm gặp lại Quân. Diễm không muốn đau, không muốn tiếc nuối, không muốn khổ sở hơn nữa nhưng cuối cùng Diễm vẫn phải gặp lại Quân.
Diễm sợ bản thân mình, sợ rằng sau khi nghe Quân nói, Quân đã kết hôn với Loan, sợ nghe Quân nói hai người đang sống hạnh phúc và có thể họ đã có con, trái tim Diễm sẽ tan vỡ ra từng mảnh, lòng Diễm sẽ tan nát. Diễm đã phải học cách sống không có Quân, học cách quên Quân, học cách nghĩ rằng Quân đã mãi rời xa Diễm.
Tại sao hôm nay ông Trời lại sắp xếp cuộc gặp gỡ oái oăm này. Diễm ước giá mà Diễm đã đến nhà sách Barnes & Noble sớm hơn, có lẽ Diễm và Quân đã không chạm trán nhau và biết đâu Diễm đã không ngất xỉu.
Diễm rên lên một tiếng. Quân lập tức hỏi.
_Cô đã tỉnh rồi à…?? Cô thấy trong người thế nào…??
Diễm kinh hoàng khi biết mình đang ở trong xe cùng với Quân. Diễm nói không ra hơi.
_Anh…anh làm ơn cho tôi xuống….!!
Quân kiên quyết nói.
_Để tôi đưa cô đến bệnh viện…!!
_Tôi không sao, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút rồi sẽ khỏe lại thôi…!!
Đối đáp với Diễm mấy câu. Quân tò mòi hỏi.
_Tôi và cô đã gặp nhau bao giờ chưa….??
Diễm chết lặng, nước mắt bắt đầu tuôn trào. Lén chùi nước mắt Diễm nói.
_Tôi và anh chỉ mới gặp nhau lần đầu, sao anh lại hỏi tôi câu đó….??
_Tôi biết…!!
_Cô ấy là tác giả cuốn sách này…!!
Quân cầm lên xem. Sau khi xem quan hai trang. Quân mua về nhà đọc. Quân muốn biết tài năng văn chương của Diễm đến đâu. Quân thì thầm.
_Có duyên nhất định chúng ta sẽ gặp lại….!!
Nhưng Quân không phải chờ lâu, vì Diễm đã bỏ quên túi sách trên xe ô tô của Quân. Quân mỉm cười.
_Xem ra đúng là chúng ta rất có duyên với nhau. Lần này tôi phải biết được tên của cô và số điện thoại của cô. Thật là may cho tôi quá…!!
Diễm lái xe mà tâm trí cứ lơ mơ không yên, tất cả phần hồn và tâm trí của Diễm đều để ở cả chỗ Quân. Quân đã kết hôn, Diễm không còn hy vọng gì nữa, ngay từ khi rời khỏi Quân, Diễm cũng không cho phép bản thân mình hy vọng rằng một ngày nào đó Quân sẽ nhớ ra rồi đi tìm Diễm, nói gì đến bây giờ.
Nghĩ đến đứa con trai của mình, Diễm khóc nức nở. Chính Diễm đã nhẫn tâm tước đi quyền có cha của thằng bé. Diễm không hy vọng nó sẽ hiểu và tha thứ cho Diễm. Diễm không dám gặp lại Quân nữa, Diễm sợ mọi chuyện sẽ vỡ lỡ, lúc đó Diễm biết giải thích và ăn nói với thằng bé như thế nào.
Tiếng quát đằng sau khiến Diễm giật mình, đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh từ khi nào rồi, do Diễm mải suy nghĩ nên không để ý đến mọi thứ xung quanh.
Diễm gửi con trai tại nhà trẻ Federation của thành phố San Diego, nghĩ đến thằng con trai, Diễm cố gắng lấy lại tinh thần, thằng bé là một người nhạy cảm, chỉ cần Diễm có biểu hiện buồn phiền hay không vui là nó phát hiện ra ngay, mỗi lần như thế nó sẽ đặt cho Diễm vô số câu hỏi, Diễm phải điên đầu trả lời nó bằng hết, và sau cùng nó cũng biết được vì sao Diễm lại buồn. Diễm đoán con trai Diễm là một thần đồng trẻ tuổi, nó còn thông minh hơn cả Diễm và Quân.
Tuy Diễm là mẹ của nó nhưng nó mới thực sự là người chăm sóc và quan tâm đến Diễm. Diễm hay khóc, hay buồn, mỗi lúc như thế nó luôn động viên và an ủi Diễm, nó thường cho Diễm những lời khuyên ngây ngô trẻ con nhưng lại giúp Diễm rất nhiều.
Nghĩ về thằng bé, trái tim Diễm bừng sáng, lòng Diễm tươi vui, nó một món tuyệt vời nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho Diễm. Quẹt hai dòng lệ trên má. Diễm lái xe thật nhanh đến nhà trẻ Federation. Diễm hy vọng là thằng bé không phải chờ Diễm lâu.
Lúc Diễm đến nơi, nhà trẻ chỉ còn lại vài đứa, còn đâu bố mẹ chúng đã đón về gần hết. Diễm hối hận vì sự chậm chễ của mình.