Mướn Chồng

Chương 234 :

Ngày đăng: 14:53 18/04/20


Quân vừa lái xe vừa dừng lại, Quân không chịu nổi không khí nóng bức đang hừng hực trong cơ thể, lái xe xuống bãi biển, cởi áo, cởi quần dài. Quân nhảy xuống nước, bơi mấy vòng, nước biển đã giúp Quân gột rửa hết những tâm tư ứ đọng trong người.



Từng lớp sóng nhô lên lại hụp xuống. Quân thấy mình không khác gì một thanh niên hai mươi tuổi, chỉ cần bức xúc, và bế tắc một chút là sẵn sàng làm những điều điên rồ, như Quân đang tắm giữa đêm khuya như thế này thật ngoài sức tưởng tượng của Quân. Quân nguyền rủa.



_Tất cả cũng là tại của cô ta, nếu mình không phải cô ta mình đâu hành động điên khùng thế này. Cô ta đã lấy mất lí trí của mình rồi….!!



Ngồi ngắm biển một lúc Quân lái xe về nhà. Bấm nút ghi âm điện thoại bàn, Quân thấy có hơn mười tin nhắn, năm của bà Phương, bốn của thằng bạn thân, còn lại là của Loan. Quân đi cả ngày hôm nay nên không có về nhà thành ra lúc họ gọi cho Quân, Quân không nghe máy.



Quân thấy không có gì quan trọng nên để đến sáng mai, Quân mới gọi lại cho họ. Nhìn mấy mô hình xe ô tô, Quân mỉm cười hạnh phúc, ngày mai Quân có thể đón thằng nhóc đến đây chơi và tặng nó một mô hình xe ô tô mà nó thích nhất.



Quân không biết mối quan hệ này sẽ kéo dài bao lâu. Quân mong là nó sẽ kéo dài mãi, Quân không muốn xa thằng nhóc, cũng không muốn xa Diễm, Quân yêu cả hai mẹ con.



Quân không muốn tìm hiểu lý do vì sao mình lại hành động khác lạ hơn so với bình thường nữa, cũng không muốn dằn vặt, bắt bản thân không được nghĩ và lo lắng cho mẹ con Diễm nữa. Quân sẽ làm nếu điều đó Quân cho là đúng.



Thay quần áo cho thằng nhóc, mặc quần áo ngủ cho nó, đặt nó lên giường, kéo chăn, giống như mọi tối trước khi đi ngủ. Diễm đọc truyện cho thằng bé nghe, hôm nay thằng nhóc có vẻ muốn nói chuyện hơn là nghe Diễm đọc truyện.



Ngước đôi mắt thơ ngây, trong veo lên nhìn Diễm. Nó dò hỏi.



_Mẹ đang lo lắng điều gì à…??



_Mẹ không lo lắng điều gì cả, sao Tuấn nghĩ mẹ đang lo lắng…!!



Thằng nhóc thở dài như một triết gia.



_Đôi mắt mẹ rất buồn, con đoán mười phần có chín phần mẹ đang nghĩ đến chú Jimmy….!!



Diễm đỏ mặt, khẽ e hèm một tiếng. Diễm trêu.



_Con sắp trở thành một thầy bói rồi đấy…!!



Thằng nhóc dài giọng.
_Tôi định ăn thịt cô...!!



Mặt Diễm đỏ bừng như gấc chín, mím chặt môi, Diễm cáu.



_Đề nghị anh ăn nói cẩn thận một chút. Tôi không muốn đùa giỡn với anh…!!



Quân cười thật quyến rũ. Diễm rủa thầm, đang muốn tránh mặt Quân, Quân lại hay xuất hiện đúng những nơi Diễm thường hay tới, đây là do tình cờ hay do Quân cố ý làm thế. Điều này Diễm không dám đoán cũng không dám nghĩ đến. Diễm sợ mình đang hy vọng hão huyền, đang mong ước một điều không tưởng. Quân không còn là của Diễm nữa, Quân đã thuộc về một người con gái khác rồi.



Quân nhìn Diễm từ đầu xuống chân, hôm nay Diễm mặc một chiếc váy màu trắng, hai lọn tóc xoăn rũ xuống hai bên má, mái tóc dài buộc cao đằng sau gáy, tai Diễm đeo hai đôi hoa tai màu trắng, cổ đeo một sợi dây chuyền màu bạch kim, Quân chú ý đến một bông hoa màu đen được cài lên trước ngực áo của Diễm. Trông Diễm đẹp như một thiên thần.



Quân nhìn vào đôi mắt đen láy to tròn, nhìn vào đôi môi hồng, nhìn vào chiếc mũi nhỏ nhắn, xin xắn của Diễm. Trái tim Quân đang đập lung tung trong lồng ngực, mặt Quân đang đỏ dần lên, ánh mắt Quân rực cháy một niềm khát khao. Lồng ngực Quân thắt lại, Quân thấy mình đang bị Diễm cuốn hút một cách mãnh liệt. Tất cả mùi hương, mái tóc, cơ thể, tài năng, cách ăn nói dí dỏm, pha chút hờn dỗi kiểu trẻ con của Diễm đã thu hút Quân hoàn toàn, chỉ ba ngày gặp nhau ngắn ngủ, Quân cảm tưởng Quân đã biết và yêu Diễm từ rất lâu.



Trước đây Quân ghét tiểu thuyết, ghét văn học và mấy câu truyện tình vớ vẩn, thì nay Quân đi lùng sục tất cả các tác phẩm của Diễm, Quân đọc một cách say sưa. Quân còn lên mạng tìm đọc thêm về Diễm. bây giờ Quân đã biết khá nhiều về Diễm. Diễm là một con người kín đáo, không thích nổi danh, chỉ thích làm theo sở thích của mình nên báo chí không khai thác được nhiều, những thông tin trên mạng viết về Diễm khá khiêm tốn, ngoài bút danh, mấy bài báo và hình ảnh của Diễm, người ta không còn biết thêm được gì nữa.



Diễm đứng tránh sang một bên rồi tìm cách đi lướt qua Quân trong hành lang chật hẹp của bảo tàng Sea World. Quân nắm lấy tay Diễm, Diễm rùng mình vì sự động chạm với Quân. Ngay cả Quân cũng đông cứng với cảm giác của chính mình. Sau bốn năm, Diễm vẫn không làm sao quên được cảm giác được nắm tay cùng Quân đi dạo khắp nơi, dù là do Quân ép buộc Diễm hay do Diễm tự nguyện, cảm giác hạnh phúc và sung sướng Diễm vẫn không thể nào quên được, nay trái tim Diễm lại ngập tràn những cảm xúc ấy.



Dù có đánh chết Quân, Quân cũng không thể tin được những cảm xúc mà mình vừa mới có khi nắm tay Diễm. Cảm giác quen thuộc, hạnh phúc, sung sướng, được sở hữu tình yêu ùa về trong lòng Quân. Quân đứng ngây người nhìn Diễm không rời, gió làm bay mái tóc của Diễm, Quân hít lấy hương thơm trên tóc của Diễm, một tay nắm lấy tay Diễm, tay kia vuốt nhẹ mấy sợi tóc đen dài của Diễm.



Quân khàn giọng hỏi Diễm.



_Cô nói đi, chúng ta đã từng gặp nhau chưa….??



Lại là cây ấu, lần đầu tiên gặp lại ở nhà sách Barnes & Noble, Quân cũng hỏi câu tương tự. Vội rụt tay lại, Diễm run giọng đáp.



_Tôi không quen biết anh….!!



Quân thở dài.



_Tôi biết là cô đang sợ tôi, nghĩ rằng tôi đang lợi dụng cô nhưng cô trông rất giống với cô gái tôi thường hay nghĩ đến, tôi chỉ nhớ được đôi mắt, giọng nói và mái tóc, vóc dáng của cô ấy, còn mặt mũi cô ấy ra sao tôi không tài nào nhớ được, thật lạ là cô lại có những đặc điểm giống với cô ấy….!!