Mướn Chồng

Chương 238 :

Ngày đăng: 14:53 18/04/20


Thằng bé chạy nhanh lại chỗ Diễm đứng, nó ôm lấy chân Diễm, giọng nó vang lên thật trong trẻo và đáng yêu.



_Con xin lỗi vì đã làm cho mẹ sợ....!!



Diễm ngồi xuống, ôm lấy nó. Diễm căn dặn.



_Từ lần sau con đi đâu phải nói cho mẹ biết, con có biết là vừa rồi mẹ lo cho lắm không. Mẹ chỉ có một mình con, mẹ không muốn con xẩy ra chuyện gì...!!



Thằng bé bá cổ Diễm, hôn chụt lên má Diễm. Nó thì thầm hỏi.



_Mẹ đã tỏ tình với chú chưa...??



Khi Diễm ngước mắt nhìn lên, thấy Quân đứng ngay bên cạnh, Diễm đỏ bừng cả mặt. Nhìn khuôn mặt đỏ như gấc chín của Diễm. Quân tò mò hỏi thằng bé.



_Cháu đã nói gì với mẹ cháu thế....??



Diễm vội nói lảng sang chuyện khác.



_Tôi và thằng bé làm phiền anh đủ lâu rồi. Đã đến lúc chúng tôi phải về...!!!



Buông cổ Diễm ra, thằng bé vội náu sau chân Quân, nó đòi.



_Chú chưa đưa con và mẹ đến nhà chú chơi làm sao con có thể về được....!!



Nó ngước đôi mắt đầy hy vọng lên nhìn Quân.



_Chú sẽ không nuốt lời chứ...??



Diễm kêu nhỏ.



_Sao con cứ làm phiền chú thế. Chúng ta đã làm phiền chú lắm rồi...!!



Quân cúi xuống, nhắc bổng thằng bé lên. Quân quay sang nhìn Diễm.



_Tôi không muốn làm người thất hứa. Chắc cô cũng không muốn mai sau thằng bé học hỏi những hành vi không tốt của chúng ta chứ...?? 



Diễm than thầm trong bụng. Quân và thằng bé đang làm khó Diễm. Thằng bé đòi Quân đưa nó đến nhà Quân chơi, trong khi Quân lấy lí do đã hứa với thằng nhóc để ép Diễm phải đồng ý cho Quân làm điều đó.
Thằng bé chạy lại nắm lấy tay Quân và tay Diễm, nó chỉ.



_Chú và mẹ xem con đã xây được một lâu đài cát đẹp chưa kìa….??



Diễm và Quân kinh ngạc nhìn một lâu đài cát được thằng nhóc xây thật to, trông nó rất giống một lâu đài thật. Sức sáng tạo và khả năng của thằng nhóc thật đáng nể. Diễm khen.



_Con giỏi lắm. Nếu mẹ là ban giám khảo, mẹ sẽ cho con một trăm điểm…!!



Thằng nhóc reo lên sung sướng.



_Tuyệt quá, nếu Tuấn được một trăm điểm. Mẹ sẽ thưởng gì cho Tuấn…??



Quân cười thật tươi.



_Hay là chú sẽ tặng cho cháu một con ngựa gỗ nhé. Thế nào cháu có thích không…??



Thằng nhóc bá cổ Quân, hôn chụt lên má Quân. Nó nịnh.



_Chú là người tốt nhất. Cháu yêu chú…!!



Lời nói thơ ngây và chân thật của thằng bé khiến Quân xúc động. Diễm dấu hai giọt nước mắt trong tay, Diễm không muốn bố con Quân biết Diễm đang khóc. Chưa bao giờ Diễm thấy thằng bé vui như thế này. Diễm nhận ra dù bản thân Diễm có yêu thương và có cố gắng chăm sóc nó tốt đến đâu cũng không thể bằng một người cha như Quân. Quân dạy cho nó nhiều thứ, mang lại cho nó niềm vui và hạnh phúc khi có cha. Diễm chỉ là mẹ của nó, Diễm không thể đảm nhận được cả hai vai trò. 



Trời nổi cơn giông, mưa bắt đầu nặng hạt dần. Quân nắm tay Diễm, nhấc thằng nhóc lên vai, cả ba người chạy nhanh vào khách sạn.



Mưa làm tóc, và quần áo của ba người ướt gần hết. Quân cười.



_Xem ra hôm nay tôi không thể trả hai mẹ con về nhà rồi. Hai người đành ở lại đây vậy….!!



Diễm lắc đầu nói.



_Tôi không thể ở lại đây, tôi còn nhiều việc phải làm vào sáng mai…..!!



Quân bực mình bảo Diễm.



_Mưa to sấm chớp thế này, quần áo của cả hai cũng đã ướt hết. Cô là người lớn, cô có thể không sao nhưng còn thằng bé, nó còn nhỏ, nhỡ đâu nó bị ốm thì sao, cô không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho thằng bé chứ….??