Mướn Chồng

Chương 24 :

Ngày đăng: 14:50 18/04/20


Chiều hôm sau, Trường tỉnh lại, Trường hỏi cô y tá.



_Cô gái đi cùng tôi thế nào rồi....??



Cô y tá lắc đầu.



_Tôi cũng không biết nữa, lúc nữa em hỏi bác sĩ thử xem....!!



_Vâng...!!



Trường lo lắng, thấy cơ thể bị quấn đầu băng, Trường nhớ đến cú đập vào đầu Diễm của một tên trong đồng bọn, Trường sợ hãi, Trường cố gắng ngồi dậy. 



Cô ý tá vội nói.



_Em còn yếu, để lúc nữa rồi hãy đi....!!



Trường lắc đầu.



_Không được, em cần đi gặp cô ấy, nhỡ đâu cô ấy không qua khỏi thì sao....??



Trường bất chấp cô ý ta ngăn lại, Trường vẫn cố đi, bác sĩ bước vào phòng, ông nhíu mày hỏi.



_Cậu làm gì thế....??



Trường vội nói.



_Bác sĩ làm ơn cho cháu biết, cô gái đi cùng cháu sao rồi....!!



_Cô ấy đã tỉnh rồi...!!



Trường thở phào.



_May quá...!! Cô ấy không sao chứ ạ.....??



Ông bác sĩ có vẻ đăm chiêu, Trường lo lắng.



_Có gì sao bác sĩ không nói nhanh lên....!!



_Cô ấy tỉnh lại nhưng bây giờ cô ấy không nhớ gì cả....!!



Trường thảng thốt.



_Sao cô ấy lại bị mất trí nhớ, có phải là do cú đập của bọn chúng....??



_Bác e rằng đúng như thế, bây giờ ngay cả cô ấy là ai,cô ấy cũng không nhớ, bác hỏi tên, quê quán, ngày sinh, cô ấy cũng không biết gì cả....!!



_Cháu là người duy nhất ở đây biết cô ấy là ai, cháu nên đến gặp cô ấy....!!



_Vâng....!!



Trường theo ông bác sĩ đến phòng bệnh của Diễm, Diễm ôm chặt cái gối, đôi mắt sợ hãi nhìn mọi người, đôi mắt của Diễm vô hồn, chứng tỏ Diễm không còn nhớ được gì nữa.




_Mong chú thông cảm, chỉ là hiểu nhầm thôi....!!!



Ông gật gù.



_Chú hiểu rồi, nó nhận nhầm cháu là chồng của nó chứ gì....??



_Vâng.....!!



Ông Hải chán nản.



_Chú thật không ngờ, chỉ xa nó có nửa tháng mà lại xảy ra chuyện này....!!



Ông Hải nắm lấy tay Trường, ông nói.



_Cảm ơn cháu nhiều lắm, nếu không có cháu, chắc là con gái chú chết rồi, nếu cháu muốn chú làm gì cho cháu thì cháu cứ nói với chú nhé....!!



Trường nhếch mép nghĩ.



_Nếu tôi muốn ông chết, liệu ông có làm được không....??



Tuy trong lòng hận ông Hải thấu xương nhưng ngoài mặt Trường vẫn nói.



_Bác đừng nói thế, nếu không có cô ấy đỡ cho cháu cú đập đó vào đầu thì có lẽ người bị mất trí nhớ là cháu không phải là cô ấy....!!



_Âu cũng là số phận của nó, bác không trách ai cả...!!



_Mấy tên định làm nhục con gái bác bây giờ đâu rồi.....??



_Dạ, đã bị bắt cả rồi ạ....!!



_Chú phải làm chúng tù mọc xương ở trong tù, chú phải bắt chúng trả giá gấp mười lần những gì mà chúng gây ra cho cháu và cho con bé Diễm....!!.



Ông ôn tồn nói tiếp.



_Cháu dọn về nhà chú sống nhé, cháu bị thương thế này ở một mình lấy ai chăm sóc cháu....??



Trường vội xua tay.



_Dạ, không cần đâu ạ, cháu có thể tự lo được cho bản thân....!!



Diễm bấu vào vạt áo Trường, Diễm hỏi.



_Bao giờ mình về nhà hả anh....??



Ông Hải trả lời thay Trường.



_Chúng ta sẽ về ngay hôm nay....!!



Ông Hải cho người về khách sạn lấy quần áo, hành lí của Trường và Diễm, buổi chiều hôm ấy cả bốn người có mặt ở sân bay.