Mướn Chồng

Chương 251 :

Ngày đăng: 14:54 18/04/20


Yêu có nghĩa là cho và nhận, là làm tất cả để bảo vệ người mình yêu. Quân cũng đang làm như thế, mặc dù biết rằng mình không có được Diễm, nhưng Quân không thể bắt ép bản thân Quân không ngừng nghĩ về Diễm. Lý trí và trái tim của Quân đã bị Diễm lấy cắp mất rồi.



Diễm đỏ bừng mặt, không dám ngước mắt nhìn Quân. Diễm quay mặt nhìn theo hướng khác. Quân ngồi im như người mất hồn. Nụ hôn đã dứt, Diễm đã ngồi cách xa Quân. Trái tim Quân vẫn chưa lấy lại được nhịp đập bình thường, nồng độ máu trong cơ thể Quân đang tăng vọt.



Mặt Quân đỏ bừng, bịt miệng. Quân muốn phát điên vì cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào do nụ hôn của Diễm mang lại. 



Quân ngơ ngẩn nhìn Diễm không rời. Quân đã từng hôn nhiều cô gái, đã từng hôn Loan nhưng không có ai trong số họ có thể khiến Quân bay bổng, choáng váng, thần trí lơ mơ, và tan chảy như thế này.



Trước đây Quân thấy hôn thật nhạt nhẽo và vô vị nhưng bây giờ Quân không còn cảm thấy thế nữa. Quân muốn hôn Diễm suốt đời, muốn độc chiếm Diễm cho riêng mình. Dù nghĩ rằng Diễm đã từng thuộc về một người đàn khác khiến cho Quân điên lên vì ghen, vì tức nhưng Quân vẫn muốn có được Diễm.



Quân lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, càng ngày Quân càng tham lam hơn. Quân sợ rằng, Quân có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ để chạy theo Diễm như một con ong chạy theo bông hoa đầy mật ngọt của mình. Biết rằng mật ngọt đó nếu quá nhiều sẽ làm chết con ong nhưng vì yêu quá nhiều nên không thể dừng lại được.



Run run đút chìa khóa xe vào ổ khóa. Quân khởi động xe, lên số. Quân lái xe rời nhà xuất bản. Trên đường đi không ai nói với ai câu nào. Hai người vẫn chưa lấy lại được hơi thở và nhịp đập của trái tim. 



Hơn bốn năm họ mới hôn nhau được hai lần. Lần nào cũng đều làm cả hai không quên được nhau. 



Diễm không bị mất trí nhớ nên dư vị của tình yêu dành cho Quân không bao giờ phai nhạt, còn Quân dù không nhớ gì nhưng tình yêu dành cho Diễm vẫn còn nguyên vẹn. Kí ức của Quân chỉ bị che dấu chứ không bị mất đi, chỉ cần khơi gợi trong Quân những cảm giác kia, không cần khoa học hay phải dùng đến bác sĩ tâm lý. Quân có thể lấy lại kí ức của mình.



Quân lúng túng hỏi.



_Bây giờ cô muốn đi đâu?



_Tôi muốn về nhà.



Quân cũng muốn về nhà Diễm. Muốn gặp lại thằng nhóc nhưng nghĩ đến lúc phải nhanh chóng tạm biết Diêm và thằng bé. Quân không thích một chút nào. Quân nghĩ tại sao Quân không đưa Diễm đi đâu đó, cơ hội ở bên cạnh Diễm một mình thế nào đâu phải lúc nào cũng có.



Quân nói nhanh.



_Hay là cô đến chỗ tôi. Tôi có nhiều tài liệu cần nghiên cứu. Có cô giúp vụ án sẽ nhanh được giải quyết hơn.



Diễm giật thót.



_Tôi nghĩ tôi nên về nhà tôi thì hơn.



Diễm làm sao ở một mình với Quân trong căn hộ của Quân. Diễm sợ sự riêng tư, sợ sự va chạm với Quân. Diễm sợ rằng Diễm sẽ không giữ được mình, Diễm sẽ làm chuyện có lỗi với Loan. Mặc dù mới là vợ của Quân nhưng đó là chuyện trong quá khứ rồi, hiện tại Loan mới là vợ hợp pháp của Quân.



Quân cau mày hỏi Diễm.



_Cô sợ tôi làm gì cô hay sao?




_Vào giờ này sao. Cô có thấy trời đã bắt đầu tối rồi không? Cô không dám ở cùng với tôi vì cô sợ tôi hay là cô không dám để lộ bí mật của mình cho tôi biết?



_Tôi…tôi đã nói rồi. Tôi không dấu anh gì cả.



Quân mất hết kiên nhẫn.



_Cô im đi. Tôi không muốn nghe thêm lời nói dối nào của cô nữa. Một là cô ngồi im, hai là tôi buộc cô phải làm thế.



Diễm bật khóc.



_Anh đang giam giữ người trái phép, anh có biết không?



_Tôi không cần cô phải nhắc cho tôi nhớ. Tôi là một luật sư, tôi hiểu luật hơn cô.



_Hiểu luật mà anh dám làm như thế này với tôi sao?



_Đối với một người cứng đầu như cô. Tôi thấy tôi vẫn còn nhẹ tay với cô. Tin tôi đi, khi tôi tìm ra được sự thật, cô sẽ không còn bình yên nói chuyện với tôi như thế này nữa đâu. 



_Tôi….tôi sẽ kiện anh ra tòa vì tội dám đe dọa và bắt ép người khác.



Quân cau mày.



_Cô đừng dở giọng dọa dẫm của cô ra đây. Cô nói tôi bắt ép cô? Tôi không hề dùng bạo lực, tống cô lên xe. Tôi cũng chưa làm gì xâm phạm đến thân thể của cô hay là cô định kiện tôi vì tôi đã hôn cô?



Diễm đỏ bừng cả mặt. Diễm chỉ nói thế thôi. Dù Quân có gây tổn thương cho mình, Diễm cũng không có dũng khí kiện cáo gì Quân. Vì Quân, Diễm đã hy sinh hạnh phúc của mình. Diễm làm sao có thể hại Quân, mà dù Diễm có muốn. Diễm cũng không bao giờ thắng được Quân. Quân luôn biết cách điều khiển được người khác, biết cách làm chủ được mọi tình huống. 



Trong mắt mọi người, Quân luôn là một thiên thần, một hiệp sĩ trong một bộ quần áo giáp và thanh kiếm sáng bóng. Đối với Diễm, Quân luôn là một người tồn tại hai mặt đối lập nhau. Có lúc Quân đối xử với Diễm rất ngọt ngào, dịu dàng nhưng cũng có những lúc, Diễm sợ hãi, kinh sợ Quân. Quân luôn làm cho Diễm sống trong những cảm giác khác nhau.



Diễm là chất xúc tác của Quân. Nếu Diễm cho quá nhiều hay quá ít, Quân sẽ là một ác quỷ đúng nghĩa, nhưng chỉ cần Diễm cho vừa đủ. Quân sẽ đối xử với Diễm thật dịu dàng.



Nhìn căn nhà gỗ đơn sơ giống như căn nhà dành cho mùa săn. Diễm lo sợ hỏi.



_Anh định bắt tôi ở qua đêm với anh ở đây sao?



_Cô không muốn ở lại đây với tôi?



_Tôi.